Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 87: Được lợi còn giả đò ngây thơ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Được lợi còn giả đò ngây thơ


Từ “gia nô truyền đời” được nhấn mạnh.

Những lúc thế này, Hàn Trầm luôn muốn kéo Tạ Lãm đến tỉ thí với mình một trận, để bọn vô tri này mở rộng tầm mắt.

“Muội cũng muốn đi hóng chuyện à?”

Nói xong, hắn lật thêm vài trang. Lật bừa thôi, vì thông tin này hắn từng vô tình nhìn thấy rất lâu trước đây. Phủ Quảng Bình Hầu đã sụp đổ, hắn không để tâm nên chẳng ghi lại.

Tạ Lãm và Hàn Trầm nhìn nhau vài giây, rồi Hàn Trầm dời mắt đi.

Thẩm Thời Hành nói:

Tạ Lãm dường như đoán được giờ giấc rất chuẩn. Nàng vừa mặc xong nam trang, đang định búi tóc, hắn đã đẩy cửa bước vào:

“Nhưng trước đó ta phải đến tìm muội để nói chuyện này. Ta đã suy nghĩ cả đêm rồi.” Vừa nói, hắn vừa che miệng ngáp dài, “Bằng không ta đã sớm chạy ra đó xem Tào công công vênh váo rồi.”

Lạc Thanh Lưu cũng quay đầu. Phùng Gia Ấu dừng chân.

Thẩm Thời Hành thản nhiên:

Ai cũng hiểu rằng Tào công công đến là để gây rắc rối, nhưng Phùng Gia Ấu thật sự không rõ động cơ của ông ta:

Tiện thể chuyển lời đến giám quốc rằng, bất kể tính toán mưu kế gì, nhất định phải tính đến Tạ Lãm. Hắn không phải một thiên hộ nhỏ bé, mà là con hổ lớn đấy!”

“Vậy bây giờ họ đang làm gì?”

“Đại tẩu có việc?”

Thẩm Thời Hành hạ giọng:

Lạc Thanh Lưu hiểu ý, rời khỏi đám đông và bước về phía nàng:

Dù Văn quý phi là gian phi, Quảng Bình Hầu cũng chẳng phải thứ tốt đẹp.

Tạ Lãm cúi xuống, thì thầm:

“Trước khi đại ca đến, ông ấy vẫn đang luyện binh. Sau đó Tào Tung buông lời châm chọc, liền cho một hộ vệ của mình ra sân, đấu với một vị tướng dưới quyền Trấn Quốc Công.”

Tạ Lãm nhận ra thắc mắc của nàng, nói:

Một đêm yên ổn. Phùng Gia Ấu ngủ muộn, buổi sáng bị tiếng huyên náo bên ngoài đánh thức.

“Rõ!” Người áo đen vội vàng lui ra.

Nếu Hàn Trầm thực sự quyết đấu đến c·h·ế·t, ngay cả Tạ Lãm cũng không dám lơ là, vậy mà họ lại còn cho phép mấy người đến trợ giúp y?

“Vừa nãy ông ta bảo kỷ luật quân doanh lỏng lẻo, sáng sớm không chịu thao luyện. Nơi này gọi là quân doanh nhưng thực chất là một nha chỉ huy, người trong đây đều là võ tướng cấp cao, cùng hai, ba ngàn vệ binh tinh nhuệ và ít binh tạp dịch, cần gì thao luyện chứ?”

“Toàn phủ Quảng Bình Hầu bị lưu đày, có lẽ trong đó cũng có người thân của ông ta.”

“Ta biết ngay nàng sẽ bị đánh thức.”

“Họ đến khi nào?”

“Cứ tin ta đi.” Tạ Lãm mỉm cười tự tin.

“Tạ thiên hộ… Ồ, Thẩm công tử, biết ngay kiểu gì ngươi cũng đến. Chuyện náo nhiệt thế này sao có thể thiếu được ngươi?”

“Đúng vậy.” Lạc Thanh Lưu muốn lảng tránh câu nói của Tạ Lãm, nhanh chóng chỉ về phía khán đài bên trái. Trên đó là Tùy Kính Đường, Tào Tung và Hàn Trầm.

“Có lý thì có lý…” Phùng Gia Ấu bỗng chuyển giọng, “Nhưng bao nhiêu năm nay Tào Tung không hành động, tại sao lại chọn lúc này?”

Tạ Lãm liếc nhìn hắn, vẻ như chế giễu:

“Cút xuống hang mà kiểm tra xem, có phải hai con cổ xà đó của ngươi đã bị đâm thủng túi mật luôn hay chưa. Nếu đúng là vậy, lập tức dừng kế hoạch, quay về báo cáo với giám quốc đại nhân, tìm cách khác. Đừng để tử sĩ đến đây nộp mạng vô ích.

Thẩm Thời Hành đáp:

Thẩm Thời Hành hoàn toàn không cảm thấy nguy cơ, chỉ thấy vui vẻ:

“Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng càng nghĩ lại càng thấy rất có thể là ông ta ra tay thật. Nửa tháng trước khi Tùy tiểu thư rơi xuống nước, tam hoàng tử bị ngã ngựa ở bãi săn, muội có biết chuyện này không?”

Phùng Gia Ấu có thể không hiểu ánh mắt của Hàn Trầm, nhưng lại đọc được nét mặt của Tạ Lãm.

“Không phải là khích tướng thôi sao?”

Phùng Gia Ấu lại thấy chuyện đó bình thường. Trấn Quốc Công xưa nay không qua lại với quần thần, khinh thường việc kết bè kết đảng, nhưng điều đó không có nghĩa ông chỉ là võ phu không biết tranh đấu.

Hàn Trầm thầm cười lạnh, giơ hai bàn tay lên, xòe mười ngón:

“Trong sứ đoàn, chỉ mình hắn mang theo gia quyến. Ta thấy hắn bận rộn hầu hạ phu nhân, tính tình có vẻ rất ôn hòa. Chẳng lẽ mang theo gia quyến là để che mắt ta?”

Có thể nắm giữ binh quyền mấy chục vạn dưới thời tiên đế – một vị hôn quân, đủ thấy ông là kiểu người âm thầm làm chuyện lớn. Sách lược ngày thường của ông là ‘bảo toàn bản thân’, nhưng ai dám chọc vào ông, nhất là cháu trai cháu gái của ông, chắc chắc sẽ bị phản đòn không thương tiếc.

Tùy Anh quay đầu, mỉm cười chào Phùng Gia Ấu:

Phùng Gia Ấu quay đầu nhìn về phía Tạ Lãm.

Cũng may, người nói câu này là Thẩm Thời Hành, thật sự có ý chân thành nhắc nhở Tạ Lãm hắn. Đổi lại là Lý Tự Tu, ý tứ sẽ thành mỉa mai hắn ở rễ nhà người ta chẳng khác nào ăn mày.

Tối qua hắn lờ mờ nhớ ra một tấu chương, nhưng vì thời gian đã lâu, ký ức rất mơ hồ. Hắn phải tự bứt đến gần trăm sợi tóc mới có thể khơi gợi lại chút ít trí nhớ.

“Muội đừng lo cho ta, hai nước giao chiến không g·i·ế·t sứ thần. Hơn nữa còn có đại ca ta âm thầm bảo vệ. Ngược lại, các muội ở đây mới là cần cẩn thận hơn.”

Rất nhiều người chỉ dám tức giận trong lòng mà không dám nói ra. Họ cho rằng việc tam hoàng tử bị ngã ngựa là ý trời, vì với tính cách đó, nếu lớn lên sẽ là một mối họa; nếu kế thừa ngai vàng thì càng là bạo quân.

Ánh mắt Phùng Gia Ấu xuyên qua đám đông, quan sát Hàn Trầm trên đài cao. Nhìn thế nào, y cũng toát lên phong thái oai phong và uy nghiêm.

Thẩm Thời Hành vỗ lên cuốn sổ:

Phùng Gia Ấu cảm ơn, quan sát sắc mặt hắn, thấy khí sắc đã khá hơn nhiều:

Trong khi đó, tam hoàng tử mới chín tuổi mà đã săn g·i·ế·t tù nhân trong trường săn để mua vui, còn cưỡi con trai của đại thần như cưỡi ngựa.

Phùng Gia Ấu đi cùng Thẩm Thời Hành về phía thao trường, không biết vị trí cụ thể nhưng cứ đi theo tiếng hò hét là đến. Nàng nói:

Nàng không trả lời mà nói lảng:

Phùng Gia Ấu nhìn ra cửa sổ:

“Tiểu Gia?”

“Sao lại nói vậy?”

“Tối qua lúc ta ra ngoài lấy nước có gặp y. Y nhìn ta bằng ánh mắt nửa như cười nửa như không… Nói chung, so với lúc trước trừng mắt giận dữ thì ôn hòa hơn nhiều. Nhưng vừa rồi ánh mắt y…”

Nàng nghi ngơ hỏi:

Tạ Lãm suy nghĩ rất lâu để tìm từ miêu tả:

Tào Tung thấy mặt y rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống nói đùa: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước đây có Hàn Trầm làm con tin trong tay, ít nhiều cũng xem như một sự bảo đảm. Nhưng giờ ngay cả Trấn Quốc Công cũng không đáng tin cậy, Phùng Gia Ấu không yên tâm về Thẩm Thời Hành.

Phùng Gia Ấu mân mê đầu ngón tay, thấy giải thích này đúng, nhưng vẫn cảm giác trong đó còn có điều gì ẩn khuất.

“Ngươi đang nghi ngờ phán đoán của bổn vương sao?”

Phùng Gia Ấu gật đầu. Khi ấy, chính vì Diệp thái y phải ở lại trong cung chữa trị cho tam hoàng tử nên mới kịp thời cứu chữa cho Tùy Anh sau khi nàng rơi xuống nước.

Không ngờ khi hai người đang ăn sáng, Thẩm Thời Hành đã đến gõ cửa:

Lạc Thanh Lưu không hỏi lý do:

“Ý huynh là, Quảng Bình Hầu định nhắm vào Trấn Quốc Công, cướp binh quyền của ông ấy, nên Trấn Quốc Công đã bày mưu khiến tam hoàng tử ngã ngựa?”

Ánh mắt Hàn Trầm vừa rồi đã truyền đi một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.

Phùng Gia Ấu hiểu ý hắn, đồng tử hơi co lại:

Không cần dùng đánh dấu, hắn lật vài cái là tìm ra trang muốn tìm.

Phùng Gia Ấu đã định nói chuyện với hắn từ tối qua, nhưng trời quá khuya, nàng dù sao cũng là phụ nữ đã xuất giá, không tiện ra ngoài.

“Ăn sáng xong ta cũng ra ngoài xem thử, tiện thể dặn dò vài chuyện với Thẩm Thời Hành.”

Tào Tung nhìn hắn dò xét:

“Được rồi, chúng ta ăn xong rồi. Ra thao trường thôi, vừa đi vừa nói chuyện.”

Hàn Trầm phất tay, tỏ ý khó chịu:

“Tạ huynh à, đừng tùy tiện gõ đũa vào chén. Dân gian kiêng kỵ, cho đó là điềm gở, dễ trở thành ăn mày lắm đó.”

“Chúng ta nghĩ vậy, Văn quý phi cũng có thể nghĩ vậy. Đẩy Tùy tiểu thư xuống nước chắc là để trả thù. Tùy tiểu thư suýt mất mạng làm Trấn Quốc Công nổi giận. Ông ấy hiểu được lòng tin đạo của tiên đế, liền lên kế hoạch lan truyền tin đồn Văn quý phi dính vào ‘tà đạo’, khiến bà ấy mất đi thánh sủng. Sau đó là hàng loạt hành động kéo sập phủ Quảng Bình Hầu.”

Thẩm Thời Hành chẳng những không ý thức được, còn tốt bụng nhắc nhở:

Văn quý phi lần lượt mất con, mất sủng ái, chẳng mấy chốc phát điên.

Thẩm Thời Hành trầm trồ:

“Ta thấy vương thượng cứ khuyên hòa giải, dường như không đồng lòng với giám quốc đại nhân. Chẳng lẽ vương thượng ở lại Đại Ngụy lâu ngày đã…”

“Thế nên, ban đầu ta nghĩ Tào công công chỉ định gây khó dễ cho Trấn Quốc Công, nhưng nhìn dáng vẻ tối qua của ông ta ở cổng lớn, giống như không ép c·h·ế·t Trấn Quốc Công thì không chịu về kinh. Muội nói xem thù phải sâu đến mức nào chứ… Vì thế tối qua ta lục lọi mãi, cuối cùng nhớ ra từng đọc một bản tấu chương, nội dung là tố cáo Trấn Quốc Công chuyên quyền. Người dâng tấu có mối liên hệ phức tạp với Quảng Bình Hầu, thời điểm là ngay trước khi tam hoàng tử ngã ngựa ở trường săn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuyện này năm xưa đồn đại xôn xao, không tìm được chứng cứ, cũng chẳng ai dám đi tìm. Nhưng từ đó Văn quý phi mất sủng ái trước mặt tiên đế.

“Công công lo xa quá. Bổn vương đã thảm lắm rồi! Giờ ta chỉ sợ bị các ngươi kéo theo chịu khổ thôi.” Hàn Trầm ngắt lời ông ta, đứng dậy bỏ đi.

Thẩm Thời Hành tiếp lời:

Ánh mắt hai người giao nhau. Cả hai đều nhìn thấy trong mắt đối phương cùng một câu hỏi: Lẽ nào đây chính là điểm yếu mà Hành Vương nắm được của Trấn Quốc Công?

“Đúng chứ? Muội cũng thấy ta phân tích rất hợp lý đúng không?”

“Hàn Trầm rất lạ.” Tạ Lãm xoa cằm, khẽ “hừ” một tiếng.

Nàng bất ngờ khi phát hiện bên cạnh Hàn Trầm có thêm ba người: một nữ trung niên và hai thiếu nữ, đều mặc trang phục Nam Cương.

“Huynh biết mối thâm thù giữa Tào công công và Trấn Quốc Công không?”

Khi tỉnh dậy, Tạ Lãm không có trong phòng. Nghe tiếng ồn ào không dứt ngoài sân, nàng không dám nằm tiếp, đành rời giường, sửa soạn.

Sau khi tam hoàng tử ngã ngựa, hôn mê mãi không tỉnh, có lời đồn rằng Văn quý phi đã sai người đẩy Tùy Anh xuống hồ.

“Biết được giám quân lần này là Tào công công, ta đã dốc sức tra xét lý lịch của ông ta. Ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt trong mấy cuốn sách vớ vẩn cũng ghi lại.”

“Là người được giám quốc Nam Cương đưa đến, nói là để hầu hạ quốc quân của họ. Dù sao trước khi đàm phán kết thúc, Hàn Trầm vẫn phải ở lại đây.”

“Nhưng chuyện này liên quan gì đến Tào công công? Cho dù ông ta từng cấu kết với Văn quý phi, thì việc bà ta thất sủng và Quảng Bình Hầu suy tàn cũng đâu phải chỉ gây bất lợi cho mình ông ta? Tại sao ông ta lại hận Trấn Quốc Công đến vậy?”

Lạc Thanh Lưu vội nói:

“Ta thấy ngươi đang được lợi còn giả đò ngây thơ thì đúng hơn.”

“Còn chuyện gì nữa? Sáng sớm Tào giám quân đã tận chức, chê nơi này bố trí phòng thủ không ổn, chỗ kia đóng quân không đúng.”

“Tính mạng ta là do đại ca cứu, huynh ấy muốn đánh thế nào cũng được. Tuyệt đối không dám oán giận nửa lời.”

Dù dáng đứng của hắn vẫn như cũ, hai tay khoanh trước ngực, đứng ở rìa đám đông xem náo nhiệt, nhưng thần thái của Tạ Lãm đã hoàn toàn biến đổi.

Tiên đế vốn tin vào các loại dị đoan, lại cho rằng bản thân tu hành ‘chính đạo’, đương nhiên coi Văn quý phi là tà đạo cần tránh xa.

Nếu không vì giữ thể diện bậc vương giả, Hàn Trầm đã túm tai đối phương, lặp lại ba lần: “Hổ lớn, hổ lớn, hổ lớn!” để giúp đối phương nhớ kỹ hơn.

Tạ Lãm không nói một lời, lặng lẽ theo sát phía sau hai người, luôn chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh, phòng có kẻ nghe lén.

Tầm nhìn hạn hẹp như vậy còn đòi làm đại sự?

Phùng Gia Ấu ngước nhìn lên khán đài, thấy phía sau Tùy Kính Đường có vài võ tướng, còn phía sau Tào Tung là những cao thủ của Thập Nhị Giám.

Thẩm Thời Hành mặt không biến sắc, cười nói:

“Lo lắng. Hình như muốn nói gì đó với ta, nhưng nội tâm lại không ngừng đấu tranh.”

Ông nghĩ mình là ai, xứng để Tạ Vô Địch giả vờ trước mặt ông sao?

Đại Ngụy đúng thật rất sĩ diện, luôn muốn phô trương phong thái của nước lớn, cho phép ba người kia vào tận đây. Họ chắc hẳn không hiểu được kiếm pháp của Hàn Trầm cao siêu đến mức nào. Thấy y dễ dàng bị bắt, liền cho rằng y là kẻ vô dụng?

“Ban đầu ta không biết, nhưng tối qua ở cổng lớn, Tào công công nhắc đến chuyện Tùy tiểu thư rơi xuống nước hồi chín tuổi. Ý tứ trong lời nói dường như ám chỉ ông ta là người làm chuyện đó, nên ta đoán được đôi phần.”

“Huynh tốt nhất nên nghĩ ra lý do, hoặc giả vờ bệnh đi, đừng vào hoàng cung Nam Cương.”

Vừa trò chuyện, họ vừa không để ý mà đã đi đến thao trường.

“Sao chàng thấy được điều đó?”

“Hôm qua phu quân ta đánh ngất huynh…”

Trong mắt Thẩm Thời Hành, hành động này của Trấn Quốc Công chính là giúp triều đình loại bỏ một khối ung nhọt. Chỉ có điều, cách làm này hoàn toàn phá vỡ cách nhìn của hắn trước nay về Trấn Quốc Công.

Phùng Gia Ấu ngồi xuống:

“Chuyện này… chuyện này không thể nào…”

Thẩm Thời Hành lấy từ tay áo rộng kiểu nho sinh ra một quyển sổ dày cộp, mỗi trang bên trong đều kín mít chữ.

“Xin vương thượng bớt giận. Chỉ là… hai con cổ xà trong địa huyệt của chúng ta hung hãn vô cùng, không thể nào bị g·i·ế·t mà không phát ra chút động tĩnh nào. Vị Tạ thiên hộ kia chẳng phải vừa đến đây cùng với ngài sao?”

Nếu không, tính cách ngang ngược của Tùy Anh và Tùy Tư Nguyên từ đâu mà ra?

“Vị Tạ thiên hộ kia lợi hại đến thế sao? Ta từng nghe qua đôi chút, dọc đường cũng để ý quan sát hắn. Nhưng ngoài dung mạo tuấn tú và khí chất nổi bật, ta không nhìn ra điểm gì đặc biệt.”

“Muội xem, có ít nhất vài chục giả thuyết về xuất thân của Tào công công. Trong đó có một giả thuyết nói ông ta vốn là gia nô trong phủ Quảng Bình Hầu, kiểu gia nô truyền đời ấy.”

Người áo đen vội cúi đầu hành lễ:

Lúc này, đám đông lại rộ tiếng reo hò.

“Được.”

Người áo đen đeo mặt nạ, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng động tác của hắn chợt khựng lại. Một lúc sau hắn mới lắp bắp:

Kết quả, Tùy Anh mạng lớn không c·h·ế·t, chẳng bao lâu sau tam hoàng tử qua đời.

Hắn nghiến răng ken két, muốn lập tức gõ đôi đũa lên đầu cái tên phổi bò này.

Khi Tạ Lãm đang nhìn Hàn Trầm trong đám đông, ánh mắt của Hàn Trầm cũng xuyên qua đám đông, ghim lên người Tạ Lãm.

“Trùng hợp thật, ta cũng định tìm huynh.”

Song dù sao đó cũng là hoàng tử, hại c·h·ế·t hoàng tử chính là tội tru di.

“Sáng nay.” Tạ Lãm chỉ vào người phụ nữ trung niên nổi bật hơn hai cô gái trẻ bên cạnh, nói đầy bất lực, “Nghe nói bà ta là nữ quan được giám quốc sủng tín nhất. Nhìn thì ai cũng có vẻ yếu ớt, nhưng thực ra đều là cao thủ cả.”

“Đó là vì chưa có cơ hội cho ông thấy thôi.”

Phùng Gia Ấu không nhìn thấy được tình hình trung tâm thao trường, liền hỏi:

Thẩm Thời Hành đáp:

Thẩm Thời Hành làm sao bỏ qua cơ hội này, cười nói:

“Chưa chắc ông ta không biết gì, có khi cố tình gây chuyện thôi.”

Phùng Gia Ấu ghé đầu nhìn mà vẫn không hiểu.

“Ủa, huynh không ra thao trường xem náo nhiệt sao?”

“Nói chung, ta khuyên công công không nên hành động khinh suất, kẻo không bắt được gà còn mất cả nắm thóc.”

“Diễn tập.” Tạ Lãm cười khẩy, “Giám quân đã chỉ trích như thế, tất nhiên phải diễn tập cho ông ta xem. Nhưng ta nghĩ, không lâu nữa sẽ mượn cớ diễn tập mà đánh nhau thôi.”

Phùng Gia Ấu biết Tạ Lãm đang mắng Thẩm Thời Hành là đồ ngốc. Nàng muốn trêu ngược lại: “Ta lấy chàng cũng vì đỡ mất công nghĩ nhiều đó”, nhưng có người ngoài ở đây nên nàng chừa cho hắn chút mặt mũi.

Phủ Quảng Bình Hầu cũng mất chỗ dựa, bị người ta tố cáo liên tục, cuối cùng bị tước bỏ tước vị, cả nhà lưu đày. Trên đường chẳng may gặp lũ lớn, gần như không còn ai sống sót.

“Bên trong đang tỷ thí sao?”

Tào công công, từ nãy giờ không xen lời, lúc này đặt chén trà xuống, cất tiếng:

Hai mươi mấy vạn binh mã khác đều đóng tại các vùng biên giới, tất nhiên sẽ thao luyện hàng ngày.

Tào Tung nhíu mày:

“Nhìn theo hướng này, Tào Tung và Trấn Quốc Công quả thực có thâm thù đại hận.”

Hàn Trầm cười nhạt:

“Ồ? Nói vậy là sao?”

“Mấy năm qua ông ta bị Từ đốc công áp chế, thân còn lo chưa xong nữa mà. Lần này áp giải Nam Cương Vương, đến đây làm giám quân, vừa hay có cơ hội.”

“Có thể nhờ huynh dùng kênh thông tin của Thập Nhị Giám giúp ta gửi một phong mật thư về kinh thành cho cha ta được không?”

Nàng bước về phía Tùy Anh:

Hắn không giỏi đọc cảm xúc của người khác qua ánh mắt, nhưng với Hàn Trầm thì khác. Hai người họ từng trải qua không ít trận sinh tử, quét sạch nhiều sào huyệt của thổ phỉ vài trăm người trên quan đạo. Trong những lúc chiến đấu, ánh mắt thường là cách duy nhất để trao đổi tín hiệu. Vì thế, dù chỉ là một ánh nhìn thoáng qua, hắn vẫn cảm nhận được điều gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Rồi chỉ cho Phùng Gia Ấu xem:

“Ông ta hoàn toàn là không biết gì, nhưng cứ thích chỉ đạo lung tung. Nếu ở Mười Tám Trại của ta, ông ta đã sớm bị ta một đao chém c·h·ế·t. Võ tướng ở đây thật nhẫn nhịn, mặt nghẹn đỏ bừng mà vẫn chịu đựng. Một người nhịn không nổi, liền đổi người khác nhịn.”

Phùng Gia Ấu hỏi:

Phùng Gia Ấu hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 87: Được lợi còn giả đò ngây thơ

Phải chăng trong tay Hành Vương hoặc phò mã có bằng chứng cho thấy Trấn Quốc Công từng hãm hại tam hoàng tử?

Một công tử nhỏ tuổi không chịu khuất phục đã bị hoàng tử đánh trọng thương. Cậu bé này về nhà không được bao lâu thì qua đời, sau đó còn bị Quảng Bình Hầu đổ oan, nói đủ điều xấu xa.

“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Phùng Gia Ấu theo thói quen đưa lược cho hắn.

Tạ Lãm: “…”

Đang ăn sáng, Tạ Lãm cầm đũa gõ mạnh lên chén, ý là cảnh cáo Thẩm Thời Hành cẩn thận lời nói. Hắn biết tình bạn giữa Phùng Gia Ấu và Thẩm Thời Hành rất trong sáng, nhưng nói vậy trước mặt hắn thì quá đáng lắm.

Mẹ của tam hoàng tử là Văn quý phi, xuất thân từ phủ Quảng Bình Hầu, là phi tần được tiên đế sủng ái nhất thời bấy giờ. Đến mức cha bà, Quảng Bình Hầu cũng rất được trọng vọng.


“Ta đi xem tình hình.”

“Được chứ. Cha đại tẩu giờ là thầy của công tử nhà ta rồi. Dù đốc công biết cũng không ngăn cản.”

Lúc này thao trường đã bị vây kín ba vòng trong, ba vòng ngoài. Từ xa, Phùng Gia Ấu nhìn thấy Tùy Anh đứng ở vòng ngoài. Bên cạnh nàng là một binh lính tạp dịch cao hơn nửa cái đầu, có lẽ là Lạc Thanh Lưu.

Hắn giống như thanh miêu đao sắc bén đứng sừng sững tại đây. Không chủ động gây chuyện với ai nhưng khí thế tỏa ra quanh hắn khiến người không dám lại gần.

Biên giới Điền Nam có sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa ngày và đêm, sáng sớm gió se lạnh, Thẩm Thời Hành vừa đi vừa xoa tay:

Tạ Lãm rửa tay sạch sẽ rồi mới quay lại giúp nàng chải tóc:

“Đang chuẩn bị đây.”

“Một mình Tạ thiên hộ đã là một con hổ lớn. Có thêm phu nhân của hắn, hắn liền biến thành mười con hổ lớn.”

“Đã lâu không gặp, Tùy tiểu thư vẫn ăn nói chẳng dễ nghe chút nào.”

Phùng Gia Ấu bàn bạc với hắn:

“Hửm?” Phùng Gia Ấu ghé tai lại gần.

Phùng Gia Ấu hỏi:

“A Anh.”

Ngay cả Tạ Lãm cũng thấy bực: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì tam hoàng tử và Tùy Anh đồng tuổi, một người sinh đầu năm, người kia sinh cuối năm. Văn quý phi nghe lời thuật sĩ, cho rằng bát tự của Tùy Anh hợp làm thế thân cho tam hoàng tử, hại c·h·ế·t nàng sẽ giữ được mạng hoàng tử.

“Nàng thích chơi với bọn họ vì thấy đỡ mất công nghĩ nhiều đúng không?”

Hàn Trầm lười biếng đáp:

Tạ Lãm hỏi Phùng Gia Ấu:

“Tào công công không có ý tốt, chắc chắn định làm gì đó.”

Giống như Mười Tám Trại của hắn vậy, thành Hắc Thủy là nơi chỉ huy, chỉ luyện võ chứ không thao luyện binh. Việc luyện binh diễn ra trong các trại riêng lẻ.

Nói là sứ đoàn, nhưng giám quân và đội hộ vệ đều ở lại biên giới, chỉ có người của Lễ Bộ mới được vào bên trong lãnh thổ Nam Cương.

Phùng Gia Ấu nói:

“Ta không nói vậy.” Thẩm Thời Hành vội vàng lắc đầu, tội danh mưu hại hoàng tử không thể tùy tiện gán cho ai.

Hàn Trầm nghiêm giọng:

Phùng Gia Ấu nhíu mày:

Tạ Lãm há không hiểu:

Nếu những bằng chứng đó bị đưa ra, với tình hình triều đình hiện tại, nơi mà ai cũng đang rình rập ông…

Đến lượt Thẩm Thời Hành tò mò:

Dẫu cho khi đó Trấn Quốc Công đứng đầu nhóm tố cáo phủ Quảng Bình Hầu, nhưng các quan viên khác cũng thật lòng ủng hộ, nhất là những đại thần từng bị tam hoàng tử hại c·h·ế·t con trai.

Đang nói, bên ngoài lại vang lên một tràng tiếng hô hoán.

“Ồ, hai ta tâm đầu ý hợp quá trời!”

Phùng Gia Ấu đứng dậy mở cửa, tò mò hỏi:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 87: Được lợi còn giả đò ngây thơ