Lãm Phương Hoa - Kiều Gia Tiểu Kiều
Kiều Gia Tiểu Kiều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Giữ bên mình để trừ tà
Phùng Gia Ấu hỏi:
“Trong lòng hắn vốn đã không muốn báo cáo rồi. Nếu thật sự muốn, thì vừa ra khỏi hang động, hắn đã báo ngay rồi. Trong Đô Ti Điền Nam đầy rẫy mật thám của Thập Nhị Giám mà.”
“Ủa?” Phùng Gia Ấu nhận ra điều lạ, hỏi, “Sao chàng không lau sạch ủng đao bảo bối của chàng?”
“Bổn vương chỉ muốn biết, gián điệp của chúng ta làm thế nào để giả dạng người Nam Cương?”
Không chỉ vì Tào Tung là kẻ hữu dụng, mà còn vì Từ Tông Hiến muốn dùng điều này để rèn luyện tính khí hắn, thử thách lòng trung thành của hắn.
Song Tùy Anh hiển nhiên không biết cách đút người khác ăn. Nàng suýt nhét cả thìa vào miệng hắn, làm hắn suýt nôn.
Nhưng đầu óc ông ta chỉ thuộc loại trung bình, nên Từ Tông Hiến mới luôn giữ ông ta lại.
Gần như ngay sau khi hắn vớt Tùy Anh lên, Tào Tung đã phát hiện ra hắn.
Tùy Anh nhíu mày:
“Bởi vì sự cân nhắc của cô ấy bao gồm cả lợi ích của phủ Trấn Quốc công, mà ta không có chút quan hệ nào với các người. Đốc công của ta còn mong gia gia cô có vấn đề nữa kìa. Ta có lý do và tư cách gì để nghĩ thay cho các người? Báo cáo việc này là trách nhiệm của ta… “
Giường gỗ bình thường, ngay cả màn che cũng không có, nhưng chăn đệm lại thoang thoảng mùi hương dịu dàng, là giường phụ nữ từng nằm qua.
Phùng Gia Ấu bị mùi tanh xộc vào phải nhanh nhanh bịt mũi, giục hắn mau thu đao:
“Xoảng!” Không đợi Lạc Thanh Lưu nói hết, Tùy Anh đã ném mạnh cái muỗng vào chén:
Nàng bước đến cạnh giường, múc một muỗng cháo, đưa đến miệng Lạc Thanh Lưu.
Lạc Thanh Lưu ngẩng đầu nhìn nàng:
Tùy Anh lập tức bước từ ngoài vào, tay cầm một cây gậy ngắn:
Tạ Lãm cầm đôi đũa lên:
Sau đó, hắn ra lệnh cho Tùy Anh:
“Cháo này đem cho c·h·ó ăn còn hơn! Ta lo lắng khi huynh mất tích lâu như vậy làm gì chứ!”
“Nhưng sự hiểu biết của ta về Điền Nam chỉ như lý luận trên giấy thôi. Biên giới nơi đây phức tạp, chúng ta chắc chắn không thể chạy trốn dễ dàng như ở Hoài An.”
“Nếu nói Trấn Quốc Công liên minh với Phó Mân và nhóm ‘văn thần mới nổi’ của Tiết thượng thư để khởi binh ủng hộ Hành Vương, ta tin. Nhưng bảo ông ấy cấu kết với địch quốc, ta thật sự khó tin nổi.”
Lúc nàng cùng Tùy Anh quay trở lại cửa lớn quân doanh, nàng đã thấy hắn đứng ngủ gật.
Nàng tự biết giới hạn của bản thân: cũng phạm sai lầm và thường xuyên phạm sai lầm. Trấn Quốc Công là ông nội của Tùy Anh, cũng là người mà nàng từng tin tưởng trong một thời gian dài. Vì vậy, phán đoán của nàng dễ dàng bị thiên vị.
Muốn trách, chỉ có thể trách bản thân lo chuyện bao đồng, lại kém tài, không bằng người.
Không nói một lời, Tùy Anh đưa muỗng lên miệng mình, thản nhiên ăn hết muỗng cháo:
Hàn Trầm cười nhạt:
“Vẫn chưa đói đến cùng cực, không thì lấy đâu ra sức mà nói nhiều thế?”
“Dù ta tin rằng gia gia không có dính líu đến Nam Cương, nhưng ta không thể để Tiểu Gia mạo hiểm. Huống hồ cô ấy vì ta mà nguyện ý liều mình…”
Nàng lại múc một muỗng, đưa tới trước môi Lạc Thanh Lưu.
Phùng Gia Ấu thấy hắn im lặng, bèn nói tiếp:
Bởi vì người bắt giữ hắn năm đó chính là Tào Tung.
Tạ Lãm nhắc lại lời của Lạc Thanh Lưu:
“Chúng ta nuôi hai con rắn lớn dưới đất của Đô Ti Điền Nam. Đến lúc đó sẽ thả rắn ra, đồng thời biến hang rắn thành bằng chứng đổ tội cho Tùy Kính Đường.”
Tùy Anh gật đầu, nhưng lòng nặng trĩu. Nếu không vì Lạc Thanh Lưu đang trốn trong phòng không thể lộ diện, có lẽ nàng đã không kiềm chế được mà hỏi thẳng. Hỏi xem gia gia có thật sự liên minh với Hành Vương hay không, và có thông đồng với Nam Cương không.
“Đưa huynh ấy đi đâu?”
Phùng Gia Ấu vẫn không hiểu thái độ của Lạc Thanh Lưu đối với Tùy Anh:
Tùy Anh nói:
“Cậy mạnh gì mà cậy mạnh?”
Người áo đen lấy ra một chiếc lông công, hai tay dâng lên:
Thấy Lạc Thanh Lưu không thoát được dây thừng, nàng lại quay người ra ngoài, mang đến một chén cháo:
Tạ Lãm hiểu rõ vùng Điền Nam này, nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phiêu bạt giang hồ ở đây.
Không biết là vì bản thân, hay vì Tùy Anh.
Tạ Lãm liên tục gật đầu:
Tạ Lãm vừa ngồi xuống ăn cơm vừa nói:
Nơi ở sơ sài, việc ăn uống cũng bị xem nhẹ. Nhưng ông ta vẫn điềm nhiên, không chút bận tâm.
Suốt đường đi đều ngồi xe ngựa, cơ thể nàng ê ẩm, vừa lên xe là mơ màng buồn ngủ, không tài nào cưỡng lại được. Nếu không phải giữa đường xuất hiện nguyệt sự, nàng đã nghi ngờ mình có thai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tùy Anh “ồ” một tiếng:
“Con hiểu là tốt. Theo ông biết, Tào Tung và Văn quý phi không có quan hệ gì. Con đừng vì chuyện này mà nóng giận, để rơi vào bẫy của hắn. Nếu con có bất trắc gì, ông nhất định liều mạng với hắn.”
“Con vẫn chưa biết à?” Tùy Kính Đường ngạc nhiên nhìn nàng, như thể nàng là người xa lạ.
“Đây mà là cậy mạnh à?”
Phùng Gia Ấu gật đầu: “Ta biết.”
Hắn đâu cố tỏ ra mạnh mẽ, mà vì sợ nàng đi đường mệt mỏi, nửa đêm phát bệnh tim lại không kịp phát hiện.
“Nói thừa. Chúng ta coi như cũng từng chung một thuyền.”
“Không được, huynh không thể không có sức, phải mau chóng hồi phục.”
Nghĩ đến hai con rắn lớn vốn không thể trói nổi Lạc Thanh Lưu, Tạ Lãm nói thêm:
Hàn Trầm cười lạnh:
Tào Tung khác với Từ Tông Hiến giỏi bày mưu lược. Lúc còn có Đông Xưởng, Tào Tung lên chức nhờ võ công cao cường và sự tàn nhẫn, dưới trướng ông ta còn có vài thuộc hạ lợi hại hơn.
“Tại sao?”
“Nàng cầm theo bên mình, có thể trừ tà.”
Phùng Gia Ấu chỉ tay vào nội thất:
“Cô…”
Thế nhưng, một khi cấu kết với địch quốc, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác. Cái giá họ trả cho giám quốc Nam Cương chắc chắn là việc cắt nhượng toàn bộ khu vực Điền Nam…
Thật là một cách nghĩ khác biệt.
—
“Không lau được. Ta cố ý đâm vào mật rắn, để mật dính lại trên đao. Mật rắn nuôi bằng cổ trùng có thể xua đuổi các loài độc vật, rắn rết chuột bọ thông thường.”
“Huynh đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nếu ta muốn huynh mê man, chẳng lẽ không thể đánh ngất huynh? Việc gì phải mất công đút huynh ăn?”
Hàn Trầm làm vẻ ngộ ra, nói như đã hiểu rõ:
Tạ Lãm cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào.
“Nếu huynh nghĩ vậy, sao còn tranh cãi với Tiểu Gia?”
“Đưa về phòng cô, trông chừng hắn.”
“Càng là chuyện lớn, hắn càng không có dũng khí quyết định. Hắn chỉ hi vọng nàng thay hắn đưa ra quyết định thôi.”
Tùy Anh không quan tâm:
Nàng vội ngưng lời, suýt buộc miệng “dù sao huynh cũng là thái giám”. Câu này chẳng khác nào muốn nói thái giám không phải đàn ông.
“Hắn muốn chọc giận ông, ám chỉ rằng năm đó con rơi xuống nước trong cung là do hắn đánh ngất rồi ném xuống.”
Chuyện nàng rơi xuống nước là vụ án chưa có lời giải, nhưng thực ra mọi người đều biết là do Văn quý phi gây ra.
“Nếu có cách giúp, thì không cần nàng nói, ta đã giúp rồi. Nhưng đáng tiếc, vài năm trước còn có thể, giờ đã ăn sâu bén rễ, không giúp nổi nữa, chỉ có thể dựa vào hắn tự mình vượt qua.”
‘Tạo phản’ là từ mà hắn không dám tùy tiện tiếp lời, lỡ đâu lại nói sang chuyện của chính hắn thì phiền to. Dạo này, khó khăn lắm mới không ai nhắc đến chuyện hắn từng nổi nóng mà buột miệng nói sẽ tạo phản.
Lạc Thanh Lưu giả vờ giãy giụa vài cái, nhướng mày nói:
Nàng vội vàng ngậm miệng.
Y có thể tự mình trốn thoát. Trong toàn Đô Ti Điền Nam, người duy nhất y không đánh bại được là Tạ Lãm, mà Tạ Lãm không phải lúc cũng để mắt đến y.
Bị Tào Tung bắt giữ là lẽ đương nhiên.
Hai là để Tào Tung thoải mái thi triển sự tàn độc, duy trì ‘tiếng dữ’ cho hoạn đảng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ban đầu nàng hơi hoảng, nhưng khi nhớ đến chuyện gia gia có thể đang liên minh với Hành Vương, thậm chí ‘bán’ nàng, Tùy Anh liền xụ mặt.
“Chẳng lẽ là vì Tào Tung? Con trách ông không báo thù cho con sao?”
“Vương thượng yên tâm, giám quốc đại nhân đã có sắp xếp rất chu đáo!
“Lúc nãy chúng ta suýt nữa đánh nhau với Tào Tung ngoài cửa. Con không tò mò, không đi hỏi thăm Vương bá bá và mọi người à?”
Khi cửa sổ “rầm” một tiếng đóng lại, Phùng Gia Ấu bày thức ăn đã chuẩn bị sẵn trong hộp ra bàn và hỏi:
Chỉ cần hắn cử động, chuông liền vang lên leng keng.
Nếu không phải vì vị đốc công tiền nhiệm coi trọng tài nghệ gia truyền của hắn, e rằng Tào Tung đã lăng trì hắn rồi.
Dù Tùy Kính Đường đang ở ngoài, hắn vẫn có thể rời đi mà không gây tiếng động.
Phùng Gia Ấu khó hiểu:
“Thảo nào vừa rồi khi ta đứng trong sân, bỗng ngửi thấy mùi mật rắn xộc tới. Hình như mùi đó từ phòng của Tạ Lãm tỏa ra. Còn tưởng là ta bị ảo giác nữa kia. Mùi nồng như vậy, có thể tưởng tượng được rắn lớn đến cỡ nào!”
“Ta còn cần các ngươi cứu sao?”
Phùng Gia Ấu rót một chén trà, vừa uống vừa nói:
Quả nhiên, Lạc Thanh Lưu lạnh lùng cười một tiếng, không thèm ăn cháo, bất cần nằm thẳng ra giường.
Tùy Kính Đường lạnh lùng đáp:
Tùy Anh vốn cũng định thế, nhưng nghĩ kỹ, nàng liền phản bác:
Khi chấp nhận điều kiện đó, Lạc Thanh Lưu không ngừng tự thuyết phục bản thân: đã làm trộm thì ngay từ ngày đầu tiên phải chuẩn bị tinh thần bị bắt.
“Sợ gì chứ, dù sao huynh cũng là…”
Hắn phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn.
Trà dở tệ đến mức Hàn Trầm không uống nổi một ngụm. Y hỏi người áo đen đeo mặt nạ trước mặt:
…
Hàn Trầm nghe mà cảm thấy đau đầu, thật sự không chịu nổi mấy trò âm mưu quỷ kế này:
“Không có chuông kêu, làm sao ta biết huynh tỉnh? Chẳng lẽ ta cứ ngồi bên giường mà nhìn huynh chằm chằm?” Tùy Anh giải thích.
“Không nói là bạn bè, ít nhất cũng xem như có chút giao tình. Vậy mà huynh nói không có chút quan hệ nào, thật sự thất vọng quá.”
Tạ Lãm không lọt tai hai chữ này, dẹp bữa ăn sang một bên, rút ủng đao ra cắm thẳng lên bàn. Trên lưỡi đao vẫn còn dính máu rắn, lốm đốm vài vệt xanh lục.
Người áo đen kính cẩn nói:
Tùy Anh vốn đang rối như tơ vò, nhưng lúc này, mớ tơ ấy như bị nhát chặt tay vừa rồi của Tạ Lãm chém sạch.
Nhưng từ khi quen Phùng Gia Ấu, mỗi khi hắn không thể nói rõ, thường xuyên chọc giận nàng, hắn phiền não đến mức chỉ muốn chém chính mình.
Tạ Lãm đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Trầm không nhận, chỉ liếc sơ qua:
Lạc Thanh Lưu nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến nàng.
“Hắn hình như hơi kỳ lạ.”
Tình hình hiện tại cũng tương tự. Dù là tiểu hoàng đế hay Hành Vương, họ đều là con trai của tiên hoàng. Người trở thành hoàng đế sẽ ảnh hưởng rất lớn đến triều thần, nhưng đối với bách tính lại chẳng khác biệt gì.
“Đưa hắn đi đi.”
“Lúc nãy huynh mới ăn được vài miếng thì bị Tạ thiên hộ đánh ngất, giờ ăn thêm chút nữa đi.”
Tùy Kính Đường xoa đầu nàng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đó Tùy Anh chỉ mải lo lắng cho Lạc Thanh Lưu, quên mất chuyện hỏi han. Nàng sững sờ một chút, vội tìm lý do:
Tùy Kính Đường nhận ra cháu gái mình dường như đã trưởng thành hơn, có lẽ là nhờ biến cố trong lao ngục trước đó:
“Vậy chàng có cách nào giúp huynh ấy vượt qua không? Chúng ta mà đến trễ vài ngày, có khi huynh ấy đã c·h·ế·t đói trong hang động rồi.”
“Xin vương thượng xem.”
Các hộ vệ tản ra trong viện, ông ta ung dung ngồi trong phòng uống trà, bên cạnh là Hàn Trầm.
“Theo cách nói của những người luyện võ như chúng ta, hắn đang bị tâm ma ám ảnh. Nói đơn giản là ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’ thôi.”
Tạ Lãm cảm thấy từ ‘kỳ lạ’ không chính xác:
“Huynh tuyệt đối không được phát ra tiếng.”
—
“Vậy sao hắn cứ tranh luận với ta mãi?”
“Báo thù?” Tùy Anh ngơ ngác, “Con có thù gì với Tào Tung?”
“Vậy ta thật vinh hạnh quá, nhưng có thể để ta nhịn đói luôn được không?” Lạc Thanh Lưu sợ mình chưa ăn được mấy miếng đã nôn hết ra.
Tạ Lãm tiện tay tháo vỏ đao khỏi bắp chân, đưa cho Phùng Gia Ấu:
Tạ Lãm nhún vai:
Hắn câm nín nhìn sợi dây thừng trói tay chân mình.
Thấy vẻ mặt cau có của hắn, Tùy Anh nói:
“Giám quốc sai ngươi truyền lời gì?”
“Ngươi là người do giám quốc phái tới, có bằng chứng gì không?”
Nhưng khi Từ Tông Hiến thả hắn ra khỏi tử lao, trong ba điều kiện mà ông ta đặt ra có một điều: trong mười năm, hắn không được động đến Tào Tung.
Bên trong phòng, sau khi Tùy Anh đi ra, Lạc Thanh Lưu vốn định tự tháo dây trói, thoát ra bằng cửa sổ sau.
Biết Tạ Lãm không phải người dễ dàng thuyết phục, Tùy Anh không dám hỏi thêm. Nàng cõng Lạc Thanh Lưu trên vai, rồi rời đi qua cửa sổ phía sau. Phùng Gia Ấu định nhắc nàng ấy đừng làm Lạc Thanh Lưu bị thương, nhưng Tạ Lãm khẽ lắc đầu ra hiệu.
Tùy Anh khó xử:
Tào Tung, với tư cách là trưởng đoàn sứ thần và giám quân lần này, lại nhận được đãi ngộ tệ nhất tại Đô Ti Điền Nam.
Đó là gì?
Trên đường đến Tế Nam và trong phủ Hành Vương còn ở chung một thời gian nữa.
Bỏ qua chuyện có muốn đánh nhau hay không, Tùy Kính Đường đã bố trí phòng thủ ở biên giới suốt mười mấy năm, Nam Cương khó mà đối đầu nổi.
Tùy Anh không phải cố ý, vừa định xin lỗi, hắn liền nhắc nhở:
“Nếu vậy, cô mau thả ta ra. Giấu một người đàn ông trên giường, lỡ bị gia gia cô phát hiện, cô giải thích thế nào?”
Nhưng lòng hắn lại tràn đầy do dự. Trong lúc chậm rãi tháo dây, hắn nghe được cuộc trò chuyện giữa ông cháu họ, động tác tháo dây càng lúc càng chậm, lưng dần cứng đờ.
“Tự cô nghĩ cách đi.”
Phùng Gia Ấu đã dùng đến từ “trực giác”, chứng tỏ nàng không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào.
“Ta không để Thanh Lưu báo cáo ngay, phần lớn vì lo Trấn Quốc Công có thể vẫn đang do dự, hoặc ông ấy binh bất yếm trá, có kế hoạch khác. Báo cáo vội vàng có thể làm loạn kế hoạch của ông ấy. Thêm nữa, triều đình không thiếu những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn. Một khi kích động Trấn Quốc Công, có khi tình thế của chúng ta sẽ càng nguy hiểm hơn. Tốt nhất là quan sát thêm vài ngày rồi quyết định.”
“Phu quân, chàng nghĩ A Anh thực sự có thể thuyết phục được Lạc Thanh Lưu sao?”
“Ta có đánh lại huynh ấy đâu?”
Nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được:
Tùy Anh hạ giọng, cảnh cáo:
Nàng nghĩ, trong lúc hắn không có sức thế này, buộc dây càng đơn giản, càng thô sơ thì hắn càng khó tháo ư?
“Ngày mai tại trường luyện binh, giám quốc đại nhân sẽ phái tử sĩ tới cứu vương thượng.”
“Ông yên tâm, con biết ông ta cố tình gây chuyện, muốn ép chúng ta ra tay.”
Lạc Thanh Lưu đã sâu sắc nếm trải sự tàn độc này. Hắn từng thề rằng nhất định sẽ tự tay g.iết ch.ết Tào Tung.
“Đừng có cựa quậy lung tung, đừng ép ta phải đánh huynh đấy!”
Nàng vẫn hay dùng cách này để canh Tùy Tư Nguyên học bài.
Tạ Lãm không trả lời, chỉ thản nhiên nói:
Tùy Anh bước ra ngoài, mấy lần quay đầu nhìn vào trong, xác nhận không thấy người trên giường, mới yên tâm mở cửa, chắn trước lối vào:
Phùng Gia Ấu xót xa trách móc hắn:
Cơn giận Lạc Thanh Lưu đè nén lâu nay lại bùng lên. Hắn không nhịn được muốn phá lệnh của Từ Tông Hiến, học theo cách của Tạ Lãm, vặn đứt đầu Tào Tung!
Hắn không há miệng, ánh mắt đầy cảnh giác. Rõ ràng nghi ngờ trong cháo có thuốc mê, sợ vừa tỉnh đã lại ngất tiếp.
Tạ Lãm cắn nhẹ đầu đôi đũa, cẩn trọng nói:
Lạc Thanh Lưu trầm mặc một lúc, an ủi nàng:
“Hắn chẳng đã nói rồi sao, chuyện này liên quan trọng đại.”
Giờ nàng mới biết, hóa ra hai phe suýt gây chuyện ngoài cổng chính đều liên quan đến nàng.
Tùy Anh chẳng buồn giả vờ, bình thường nàng cũng hay làm mình làm mẩy với ông:
Có những đạo lý hắn rất rõ trong lòng, nhưng lại không thể trình bày rành mạch được như Phùng Gia Ấu. Vì thế, trước đây hắn rất ghét người khác tranh luận đạo lý với mình. Hắn không nói rõ được, chỉ cảm thấy phiền đến mức muốn chém đối phương.
Lần trước người trói hắn là Tạ Lãm, nhưng Tạ Lãm làm vậy là để cố ý sỉ nhục hắn, còn Tùy Anh thì vì sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cô lo cho ta à?”
Thật ra Lạc Thanh Lưu cũng không rõ mình tranh cãi vì cái gì. Hắn nói:
Tùy Anh đáp:
Hắn nhận ra rằng, lời ám chỉ của Tào Tung không phải chỉ để khiêu khích, mà rất có khả năng là sự thật.
Lạc Thanh Lưu nhìn muỗng cháo thêm hai giây, cuối cùng cũng chậm rãi há miệng.
—
Tùy Anh cụp mắt xuống:
Người áo đen cung kính đáp:
“Nhưng… không phải ta nghi ngờ nàng, chỉ là cảm thấy những lo ngại của Lạc Thanh Lưu không phải không có lý. Cho dù Trấn Quốc Công bị ép buộc, chỉ cần ông ta thực sự liên minh với giám quốc Nam Cương khởi binh, chúng ta sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.”
Mà vị sủng phi của tiên đế kia đã hóa điên từ lâu.
“A Anh!” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tùy Kính Đường.
Vấn đề là y không thể tự trốn về, vì vừa mất mặt, vừa có thể gây chiến giữa hai nước.
“Huynh nên biết điều đi. Ngoài em trai ta ra, ta chưa từng đút cho người thứ hai đâu.”
Tạ Lãm không đời nào để hắn nằm trên giường của Phùng Gia Ấu, vậy đây chính là phòng của Tùy Anh.
Lạc Thanh Lưu: “…”
“Là vì Tiểu Gia đến, con bận tiếp đón nên chưa kịp hỏi.”
Bị bắt quả tang, Tạ Lãm lúng túng hết sức.
Tạ Lãm không chắc liệu lời giải thích của mình có đủ dễ hiểu với nàng hay không.
“Tùy tiểu thư, cô trói ta thì cũng thôi đi, còn đeo chuông vào cổ ta là sao? Coi ta là c·h·ó à?”
“Sao thế, ai chọc giận bảo bối của ông?”
“Gia gia, Tào Tung đã nói gì vậy?”
Nàng hỏi:
Bây giờ hắn mới biết, hóa ra Tào Tung có thể đã đứng gần đó, nhìn Tùy Anh c·h·ế·t đuối. Sau đó, vì bị hắn phá hỏng kế hoạch, ông ta mới xuất hiện nhanh như vậy, còn hành hạ hắn đủ đường.
“Ta đói thì cô càng dễ canh chừng. Chứ ta ăn rồi khỏe lại, dây thừng này không trói nổi ta nữa đâu.”
Nàng lập tức hiểu ý. Dù vừa rồi Lạc Thanh Lưu chỉ mới uống được vài ngụm cháo loãng, nhưng nếu hắn muốn chống trả để thoát khỏi Tùy Anh thì không phải việc khó. Quan trọng là, hắn có muốn phản kháng hay không.
Người áo đen: “?”
“Chàng nói xem, từ một khai quốc công thần thành kẻ b*n n**c, rốt cuộc phải là loại điểm yếu nào mới đủ sức ép buộc một người cầm trong tay hơn hai mươi vạn đại quân như Trấn Quốc Công làm vậy?”
Lạc Thanh Lưu không nói gì, cảm giác như ngồi trên đống lửa, không muốn ở lại đây thêm nữa:
“Ta đã nói ngủ riêng ra rồi, chàng cứ một hai cậy mạnh.”
“Nghe hời hợt lắm!” Tạ Lãm nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn cất đao vào vỏ.
Người áo đen tự hào nói:
“Ngủ một giấc thật ngon.”
Chương 86: Giữ bên mình để trừ tà
“Các ngươi xem nhẹ sát tinh như Tạ Lãm quá rồi đấy! Tốt nhất là đi kiểm tra xem mấy con rắn lớn các ngươi nuôi có còn sống không. Đừng để đến ngày mai làm trò cười cho thiên hạ, khiến bổn vương mất mặt.”
“Có người đến.”
Là trở thành tội nhân b*n n**c bị nguyền rủa vạn năm!
“Không có gì. Tâm trạng con bực bội nên muốn đi ngủ sớm. Nếu ông không có gì quan trọng thì về đi, mai hẵng nói ạ.”
Tùy Kính Đường quan sát nàng:
Sau đó bọn họ sẽ bị Tào công công nhận ra, tố cáo rằng Tùy Kính Đường là kẻ đứng sau tất cả…”
“Rắn lớn à?”
“Tạ phu nhân không hoàn toàn vì cô mà liều mình đâu. Cô ấy thông minh hơn cô nghĩ đó, mọi quyết định cô ấy đưa ra đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng.”
Như Lạc Thanh Lưu đã nói, Đại Nguỵ từng có tiền lệ vương gia tạo phản thành công. Những tước vị công hầu của bây giờ, năm đó đều là những người chọn đứng về phe vương gia.
Lạc Thanh Lưu ngẩng đầu lên:
Lạc Thanh Lưu bị đánh không nặng, chẳng bao lâu đã tỉnh lại.
“Được rồi, được rồi, ta nói sai rồi. Tạ Tiểu Sơn chàng mạnh nhất thiên hạ!”
Một là để Nội Các yên tâm, cho rằng Từ Tông Hiến cũng có kẻ phải kiêng dè.
Những tử sĩ này đều là binh sĩ dưới quyền Tùy Kính Đường mà chúng ta đã cài vào suốt ba năm nay. Bọn họ giả làm người Nam Cương, khi đến cứu vương thượng sẽ đồng thời ám sát Tào công công và đoàn sứ thần sắp đến Nam Cương. Đặc biệt nhắm vào Tề Chiêm Văn và Thẩm Thời Hành.
“Vậy bây giờ cần ta làm gì?”
Lạc Thanh Lưu thoáng ngẩn người, vội vàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện tay chân mình đều bị trói, cổ còn đeo một chuỗi chuông.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.