Làm Nô
Cuồng Thượng Gia Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47
Vương Hủ nhận khăn Tử Hổ đưa tới lau mặtnói: "Việc ta đến nước Tề còn ai biết?"
Ánh trăng chiếu nghiêng lên gương mặthắn, đôi mắt cũng được ánh trăng nhuộm dịu dàng, nhất thời nàngkhôngphân biệt được người trước mắt có phải Vương Hủ mình từng quen biết...
Chỉmộtcâu này, Bạch Khuê bừng tỉnh.
Tử Hổ bình thường ítnói, nhưng lúc này lại thao thao bất tuyệt, Tân Nô nhìnhắngiống như đảo đậu, thậm chí tưởng tượng được cảnhhắnlàm sao có thể học theo lời Vương Hủ, đểnói"Nhuần nhuyễn trôi chảy" như vậy.
Tân Nô bịhắncắn cảm thấy phiền chán, ủ rũnói: "Toàn mùi muối biển..."
Bây giờ nghĩ lại biến hóakhôngphải chỉ tâm địa đen tối củahắn, mà ngay cả cái mũi cũngkhôngcòn tốt nữa rồi. Nàng bận rộnmộtngày, ngồi cạnh đống lửa đầy khói bụi và mồ hôi, thơm chỗ nào?
Tuy Tôn Tẫn thành công nhập Tề, nhưng chỉ là môn khách,hắnlại có tật, có thể trọng dụng haykhôngcũngkhôngbiết, ý định của Vương Hủ là gì?
Thế nhưng trong lúc nàng đấu tranh tư tưởng mới hạ quyết định, lại bịhắnquăng bỏ. Chú c·h·ó con đángyêucòn chưa kịp đứng vữngtrênđầu gốihắn,đãbị túm gáy tiện tay ném vèo qua tường đất rơi vào hầm phân.
Tất nhiên Tân Nôkhôngthể hỏi hành tung gia chủ, nhưng nàng lại ngửi ra mùi thuốc vươngtrêny phụchắn. Mùi thuốc giống như chén thuốc mà Tôn Tẫn dùng trong Cốc. Hẳn là Vương Hủđigặp Tôn Tẫn môn khách của tướng quân nước Tề.
Tân Nô cũng nhìn thấyhắnliền hỏi: "Tới lấy gạo nữa?"
Bạch Khuê thấp giọngnói: "Chỉ có đệ tử và Tôn Tẫn biết người tới Tề." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Hủ trở về vẻ mặt dường như thoải mái hơn rất nhiều. Lúc Tân Nô giúphắnrửa chân,hắnmở miệngnói: "Chúng tasẽđịnh cư ở Tềmộtthời gian, ngày mai Tử Hổ và nàngđivào thành, lựa trạch viện nào yên tĩnh rồi muamộtcửa hàng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiếu niên lắc đầu mở miệngnói: "Đại trượng phunóilà làm, hôm quađãnóinguyện làm nô hầu hạ quân tử, há có thể vì quân tử lương thiện mà nuốt lời?"
Đến ngày thứ hai, Tử Hổ vừa mới lấy nước cho Vương Hủ rửa mặt.mộtcỗ xe ngựa màu nâu chạy đến.
Nếu Bạch Khuê đến, Vương Hủ cũngkhôngđể mình vất vả, cũngkhôngcó ý định ở trạch viện Bạch Khuê an bài, mà lệnh cho Bạch Khuê chauarn bị ít xe ngựa thoải mái dễ chịu và nô bộc cùng vật tư.hắncần tới thành Lâm Truy nước Tề.
Vào Lâm Truy,sựphồn hoa của nước Tề mới chính thức lộ ra. Nạn đói ở Tề cũngkhônglan tới thành đô giàu có và sung túc này.
Tân Nô im lặng duỗi ngón tay, tính theo phương pháp Chương Tổ truyền thụ, mở miệngnói: "Nếu như vậykhôngthể mua nhà ở chợ phía Đông, qua phía Tây miễn cưỡngsẽmua đượcmộtcăn."
Lúc vèn xe vén lên, người xuống xe chính là Bạch Khuê.
Quyết định của Vương Hủ đối với nàng mànóilà chuyện may mắn. Kinh nghiệm chuyếnđivừa rồi cho nàng cảm nhận, nàng suốt ngày trong Cốckhôngbiết gì về tình hình bên ngoài. Rất nhiều chuyện, nàng bế tắc giống như là tiểu hài tử mười hai tuổi trong Cốc.
Tân Nô hoảng hốt hỏi: "Lúc trước ta đưa cho ngươi con chónhỏ, sao ngươikhôngcần?"
Vương Hủđãnhìnrõtình hình, liếc qua thiếu niên kia, mở miệngnói: "Nếu tay chân nhanh nhẹn chịu khó, cho ở lại làm việc nặng."
Con c·h·ó đóthậtđángyêu, bởi vì vừa dứt sữa,trênđườngđidốc sức liều mạng m*t lấy ngón tay nàng, hại nàngyêuthích đến độkhôngnỡ tặng người, nhưng vẫn dốc sức nhớ kĩ phụ thân từngnóilời hứa đáng giá ngàn vàng, nàngđãthầm hạ quyết tâm tặng người, há có thể nửa đường độc chiếm? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vị tiểu sư muội mới gia nhập kinh thương học được chút ít da lông, đáng thương phải gánh trách nhiệm nuôi sống gia chủ. Cũngkhôngbiết nàng mệt nhọc như vậy, có thể gách nổi chi tiêu xa hoa hàng ngày của gia chủ...
Chương 47
Thiếu niên im lặngnói: "Muội muội bệnh tật quấn thân, tuyđãgiảm sốt, nhưng sáng nay đột nhiên phát tác,đãxuống cửu tuyền đoàn tụ với phụ mẫu."
Thiến niên Liêm Y vội vàng dập đầu tại chỗ rồi đứng dậy giúp đỡ nhóm Tử Hổ thu thập đồ.
Thiện ý đầu tiên trong đời nàng, lại kết thúc ở trong hố phân.
Nhưng lúc xe chuẩn bị xuất phát, ánh mắt Tử Hổ sắc bén, pháthiệnthiếu niên ôm nữ hài tử hôm qua lại đến, nhưng lần này,hắnchỉ tớimộtmình, nhưng mắt hồng hồng.
Tử Hổ lắc đầunói: "Gia chủ phân phó, nhà chính là mặt tiền cửa hàng, cần phải khí phái, cách cung điệnkhôngxa, bên trong phải có sân, cửa thùy, ngói lưu ly..."
Vương Hủ là nhân vật kiêu ngạo bực nào, lại bị đồ đệ từng bước ép sát, chật vật đến đay, há lại để cho môn hạ để tử của mình biết?
Vương Hủ gậtnhẹđầu, lạnh lùngnói: "khôngđể cho người ngoài biết..."
Tân Nô nghe xong trong lòng trĩu nặng, nàng nhìn thiếu niên quỳ dưới đấtkhôngdậy, lại nhìn Vương Hủnóikhẽ: "Takhôngphải là chủsự, ngươiđicầu nam tử mặc huyền y đứng cạnh xe ngựađi."
Bạch Khuê ở trong Cốc khá lâu, lại được Vương Hủ tín nhiệm,hắnnghĩ xa hơn Bàng Quyên nhiều lắm. Nhưng kế tiếp ân sư định đối phó thế nào,hắncũngkhôngđoán được.
Nhưng Vương Hủ lại cho xe ngựa dừng bên ngoài thành,mộtmình mang theo Tử Hổ vào thành, cho tới tối đêm mới trở lại.
Sau khi Bạch Khuê mật đàm với Vương Hủ cũng chào từ biệt, tiến về nước Triệu.
Nhưng lúc này, nàng rốt cục có chút tự do, cảm thụ nhân sinh tồn tại. Mấy cái này thư tịchkhôngcách nào truyền đạt,sẽtrợ giúp cho nàng rất nhiều về sau.
Tân Nô biết Tử Hổ có tiền nhưngkhôngsử dụng, liền hỏi Tử Hổ mang theo bao nhiêu vàng, Tử Hổ thànhthậtđáp: "Tổng cộng 300 vàng, nhưng gia chủ cần xã giao ở trong thànhđãtốn rất nhiều, mua phòng và cửa hàng chỉ có thể dùng 50 vàng."
Thấy nàng ngẩn người, Vương Hủ khàn giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Thế nhưng mà Vương Hủ vốnyêuthích sạchsẽhết lần này tới lần khác ôm nàngkhôngrời, từng chútmộtcắn môi nàng.
Ân sư lần này đến Tề, cũngkhôngphải cam tâm tình nguyện,thậtsựlà bị thằng nhãi Bàng Quyên kia bức bách. Bàng Quyên bị gánh chịu tiếng xấu hãm hại đồng môn, cũng ra ngoài, phái người bên cạnh vây núi Vân Mông, chỉ đợi Vương Hủ vềsẽgiết sư giải hận.
Muốn có được nhà ở trong thành,mộtlà có công được quân vương ban tặng nhà cửa nô bộc. Hai là tự mình mua sắm nhà cửa có sẵn của dân trong thành. Trong thànhkhôngcó đấtkhông, đều là phục vụ quân,khôngcho phép người dân tự xây phòng.
Đến bây giờ Tân Nô vẫn nhớrõlúc nàng nức nở cứu cún con ra khỏi hầm phân,hắncòn nhìn chằm chằm vào cún con đáng thương với vẻ chán ghét, thốt lênmộtcâu: "thậtthối..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái độ ghét bỏ này khiếnhắntức giận, dứt khoát dùng lưỡi cảm nhận vị mặntrêntoàn bộ cơ thể nàng. Tân Nô dùng sức cắn mu bàn tay mình, mới kiềm chế được tiếng r*n r*.
Tác giả có lời muốnnói: Meowkhôngquản lí việc nhàkhôngbiết củi gạo quý ~~~ tiểu nô nhi cố gắng lên, đem lại thể diện cho gia chủ ~~
Tân Nôkhôngcách nào lí giải tâm tư của tiểu trượng phu này lập tức hỏi: "Muội muội ngươi đâu?"
May màhắncòn cho nàng chút thể diện, cũngkhôngl* m*ng tiến thêmmộtbước.
Khi đó nàng thấyhắnđau lòng vì chú c·h·ó già, liền năn nỉ bà v·ú mang nàng tới nông trang trong Cốc, tự mình chọnmộtcon chónhỏđangbú sữa mẹ về.
Hồi ức lập tức bị cảm giác nóng bỏng bên tai đánh gãy, Vương Hủ ôm nàng vào trong ngực, mặt dúi vào cổ nàngthìthầmnói: "thậtlà thơm..."
Phát giác ra được điểm này Tân Nô thầm hoảng hốt, mở mắt ra, nhìnhắnchăm chú.
"Ân sư, Bạch Khuê sắp xếpkhôngổn nên ngườikhôngở trong trạch viện, mà ngủ ngoài trời?"
Bàn tay của Vương Hủ vẫn vuốt tóc nàngkhôngngừng, ngón tay chậm rãi mà có lực xuyên qua mái tóc dài của nàng, bình thảnnói: "Bởi vì con c·h·ó kia quá ngu xuẩn!"
Nhưng hôm nay Bàng Quyên có quyền binh nước Ngụy, lại khiến Ngụy Vương đối vớihắnnóigì nghe nấy, cũngthậtsựvượt qua dự đoán của Bạch Khuê. Nhưng Vương Hủ lại tránhđimũi nhọn của Bàng Quyên... cũng liên quan lớn tới vị mỹ nhân trong xe ngựa kia.
Thành thị như Lâm Truy, giámộtcăn nhà cũng xa xỉ.
Nhưng mà theo ý Vương Hủ, chỗ ở như vậy chỉ có thể mua ở phía Đông. Mà thương nhân bình thường tụ tập ở phái Tây sao có được trạch viện khí phái như thế?
Vương Hủ hơi cau màynói: "khôngphảinóingươikhôngđược qua đây sao?"
Ân sư chu đáo như vậy? Sau khi cảm tạ ân sư, thoáng đồng tình nhìn Tân Nô ở phía xa, nàng mang nam trang, còn ra sức chào hàng bán nốt chỗ muối cho đám nữ lang trong nhà gỗ, đổi lại đượcmộtít đao tệ...
Cảnh tượng ở mỗimộtthành trì của các nước đều khác nhau. Có nhà cửa trong thành chính là những người giàu có. Mà nhà dân ngoài thànhthìđược gọi là "Dã nhân". Nếu người dân bên ngoàikhôngnộp đầy đủ thuế, trước khi mặt trời lặn phải rời thành,khôngthể ngủ qua đêm trong thành.khôngcó bài điệp lưu lại, đồng nghĩa với việc bị bỏ tù. Cho nên thương nhân muốn ở lại lâu dài trong thành, để cho tiện cũng mua nhà cửa.
Tân No nghe xong sửng sốt lại thấp giọngnóimộttiếng: "Vâng."
hắnmấy ngày nay loay hoay sổ sách tới váng đầu, thiếuđinhạy bén của mấy năm trước khi đứng trước mặt quân vương!
Tất nhiên Bạch Khuêkhôngdám trái lời, sau khi chuẩn bị vật tư lại cẩn thận chọn lựa mấy nô bộc lạnh lợi mang tới. Nhưng khi đưa vàng cho Vương Hủ, Vương Hủ lại phất taynói: "Ngươi giờ mới thành lập sản nghiệp, cần dùng tiền vốn, để lại dùng,khôngcần lo cho ta..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.