Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Làm Nô

Cuồng Thượng Gia Cuồng

Chương 43

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43


Xa phu cũng là người có kinh nghiệm, dùng toàn lực vung roi thúc ngựa lao thẳng vào đám thổ phỉ mở đườngđivề phía trước. Mà những... thị vệ cùng đám người kia nhấtđangchiến đấukhôngcó thể phân thân được nên xe ngựa rất nhanh chạy thoát, bỏ xaâmthanh chém g·i·ế·t đằng sau.

Lờihắncòn chưa dứt, sau lưngđãtruyền tới mấy tiếng kêu đau đớn và tiếng thân thể ngã xuống đất.

Mặt Tân Nô dán sát vào lồng ngựchắn, chỉ nghe tiếng tim đập củahắnnhanh hơn bình thường rất nhiều.khôngkhỏi ngẩng đầu nhìnhắn,nhỏgiọngnói: "Xin gia chủ thả ta xuống, ta có thể tựđi."

Lúc Cơ Oánh nhìn thấy ân sư vô cùng mừng rỡ, cảm xúc trào lên lại đè ép xuống, muốn bổ nhào vào người Vương Hủ khóc lớnmộthồi, nhưng Vương Hủ lại đưa tay chặn ái đồ, bình thảnnói: "Lên trước, kẻo ngã xuống vách núi."nóixong, ôm Tân Nô nhảy lên vách núi.

hắnnóithân thế của nàng? Lại đề cập tới phụ thân? Lờinóicóẩntình gì, sao lại khiến Vương Hủ tự ra tay g·i·ế·t người?

Nghe đượcâmthanhđixa của những gã kia, lúc này mới khẽ di chuyển.

mộtgã nam dântrênmặt đóng dấu đỏ, trông thấy Vương Hủ cẩn thận từng li từng tí ômmộtnữ tử xuống núi, trong lòng hiểurõnàng chính là kẻhắnphải bắt. Thế nhưng giờđãvô vọng, nhớ tới lời tướng quân phân phó, cao giọng hét về phía Tân Nô: "Tân Nô, chẳng lẽ ngươikhôngmuốn biết thân thế của mìn! Phụ thân của ngươi chính là..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điều này khiến nàng chấn động.

Tân Nô thậm chíkhôngkịpnóinghi vấn trong lòng,đãthấy huyệt vị tê rần, chìm vào giấc ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi quyết định xong, nàng cùng Cơ Oánh trượt xuống dốc đứng, chui vào trong sơn động giữa vách đá,thậtra sơn động chỉ làmộtcái khe núinhỏ. Sau đó dùng cây cối che lấp thân ảnh các nàng, ở bêntrênnếukhôngnhìn kĩ tuyệt đốisẽkhôngpháthiệnra hai nàng.

hắn...đãgiết người từ rất lâu rồi sao?

Thừa dịp này, nàng kéo Cơ Oánh hô tomộttiếng: "Chạy mau!" Sau đó chạy về phía rừng cây, hai bên đường đều là núi non trùng điệp,thậtsựlà địa điểm tốt để cướp bóc.

Nhưng lúc này, hai bên đường xuấthiệnmấy thân ảnh, trong tay cầm dây thừng, thoáng cái khống chế được xa phu và hai thị vệ, sau khi bị bọn chúng kéo xuống, máu đỏ nhuộm kín trời.

"Nhanhđitìm, nếukhôngtìm được người, chỉ sợkhôngtránh khỏi bị tướng quân nghiêm trị..."

Đúng lúc này truyền tới tiếng bước chân, thân thể Cơ Oánh và Tân Nô khẽ chấn động, ngừng hô hấp.

"đi! Chắc lúc nãy bọn chúng trốn chỗ này sau đó xuống núi rồi!" Gã nam tử đầu lĩnhnóixong dẫn người xuống núi.

Cơ Oánh sau khi bị dọa,khôngcần Tân Nô ra hiệu,khôngdám mở chuyện, cho dù hai chânđãtê rần cũng cắn răng nhẫn nại.

Đoán chừng qua thời gianmộtnén hương, lại nghe tiếng ngườinóitrênđỉnh núi: "đithôi, đợi lâu như vậy cũngkhôngthấy bóng dáng, hẳnkhôngtrốn chỗ này."

Thân thủ củahắnkhôngthua kém Tử Hổ, quanh năm huấn luyện nghiêm khắc, khiến Vương Hủ có thể lực mà người thường khó có được. Cho nên dù ôm Tân Nôhắnvẫn thoải máinhẹnhàng xuống núi.

Chân nàng rất đau, đế giày lúc này ẩm ướt, trong lòng nàng vẫn tràn ngập tin tưởng vào Tử Hổ, sau khi diệt trừ xong đám thổ phỉ, nhất định Tử Hổsẽđitìm các nàng. So với việc chạy loạn bị bắtthìnhân cơ hội này mau chóng trốnđi.

Lúc xuống dưới núi, mới pháthiệnTử Hổ cũng ở đây, mặt đầy máu đen, cạnh mấy cỗ thi thể bị g·i·ế·t, là những gã nam nhân vừa đuổi theo Tân Nô và Cơ Oánh,đangbị trói chặt quỳ rạptrênđất.

Hóa ratrênđỉnh đầu các nàng vẫn có người, cho dùkhôngnhìn thấy cũng có thể đoán ra bọn chúng đoán ra hai nàng trốn sau vách núi, im lặng chờ hai nữ tử yếu ớt chui đầu vào rọ.

nóixong nhanh chóng đưa tay bắt hai người. Tân Nô ngồi im lúc gã đưa tay bắt, lập tức dùng lò than chuẩn bị sẵn ném vào mặt hai gã. Bọn chúng bị đau kêu á lênmộttiếng lùi về sau mấy bước.

Tân Nô đứng dậy cẩn thận vén rèm xe nhìn lại.

Cơ Oánh qua màn xe nhìn thấy cảnh này,khôngkiềm chế nổi, sợ hãi kêu lên.

Nhờ ba gã hiệp sĩ du côn trước kia ban tặng, Tân Nôđãsớm có kinh nghiệm chạy trốn,khôngvô thức chạy về phía trước, sau khi chạy tới chỗ vách núi có thể che người lập tức cởi khăn trùm đầu ném về ngã ba giao lộ, rồi kéo Cơ Oánh chạy về bên kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tân Nô chưa từng nghĩ cómộtngày nàng nhìn thấy Vương Hủ trong lòng cảm giácnhẹnhàng, giống như vừa trút bỏ gánh nặng, toàn thân nhức mỏi đau đớn khiến thân thể nàng nghiêngđi, suýt chút nữa rơi xuống vách núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tân Nô nghe xong lời bọn chung, trong lòng thầm động, tướng quân? Mấy kẻ này khẩuâmlà người nước Ngụy,khôngphải nước Tề! Như vậy tướng quân trong miệng bọn chúng là Bàng Quyên?

Đúng lúc này, màn xe bắt đầu chuyển động, bọn chúng nhìn xem xét: "Hai nữ nhân? Mangđi!"

"Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?" Cơ Oánhkhôngcó chủ ý, đáy mắt ngập nước.

Đột nhiênmộttiếng bước chân trầm ổn dừngtrênđỉnh đầu các nàng.mộtlát sau,mộtthân ảnh cao lớn đột nhiên xuấthiệntrước mắt các nàng.

Vương Hủ vội đưa tay đỡ nàng. Thế nhưng hai chân nàng đau như kim châm muối xát, khẽ động lập tức kêu lênmộttiếng.

"khôngcần thẩm tra, toàn bộ xử lí sạch..." Vương Hủ ôm Tân Nô bước nhanh về chiếc xe ngựa đậu bên cạnh rồi phân phó.

Đợi lúc bọn chúngđi, Cơ Oánhkhôngdám thở gấp, đôi mắt trông mong nhìn Tân Nô muốnnóilại bị Tân Nô dùng sức lắc đầu, ra hiệu đừngnóigì.

"Hai con tiện nhân! Nếu tìm được, nhất định phải dạy dỗmộttrận!"mộtgã hung ácnói.

Mượn ánh chiều ta cuối cùng, Tân Nô thấyrõràng, người tớikhôngphải ai khác, chính là Vương Hủ mấy ngàykhôngthấy!

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy có manh mối, thậm chí còn đoán được kẻ tung ra lời đồn về Vương Hủ.

Tân Nô nắm chặt tay nàngnói: "Đừng sợ, chúng tasẽkhôngsao."nóixong lôi kéo nàng trở về. Lúc này hòn đánhỏlăn xuống bên cạnh vách đá, Tân Nô liếc mắt, thấy phía dưới vách đá là sơn động.

Tuy đaukhôngchịu nổi, nhưng lúc Tân Nô dựa vào ngực Vương Hủ vẫn thấy được,trênmặt và người Vương Hủ dính đầy máu.khôngbiết là củahắn, hay người khác. Thế nhưng mà máu dínhtrênmặt kia,thậtsựlà nhìn thấy giật mình.

Cơ Oánh bị dọa hét lớn,khôngquan tâm mà lấy cục đá đập về phía người tới. Lại bị người đến thoải mái đón lấy.

Lúc này Cơ Oánh trong xe ngựa mớinhẹthở ranói: "Dọa... Làm muội sợ muốn c·h·ế·t, chúng tađãthoát hiểm rồi hả?"

Giờđãhoàng hôn,trênđườngkhôngcó ngườiđilại. Nhưng cách đókhôngxa có mấy cây đại thụ nằm ngang cản đườngđi, trong lòng Tân Nô thầm kêukhôngtốt, mà xa phu cũng chú ý tới,khôngtự chủ ghìm chặt dây cương giảm tốc độ.

Quả nhiênmộtlát sau, mấy gã thổ phỉ quay lại, đứngtrênđỉnh đầu các nàng nhìn bốn phía. Lạikhôngpháthiệnra.

Lời còn chưanóihết, Vương Hủđãcực kì nhanh chóngđitới trước mặthắn, duỗi tay, giống như ưng trảo tóm lấy cổhắndùng sức "Răng rắc"mộttiếng, hầu kết của gã lập tức bị bẻ gẫy, hai mắt trắng dã nằm lăntrênmặt đất.

Những... tên kia nếu đuổi theokhôngthấy các nàng, nhất định quay trở lại, nhưng bọn chúngsẽkhôngthể nghĩ các nàngkhôngrờiđi, mà núp tại đường cũ.

Nàng biếtrõtâm tưhắnkhônggiống vẻ ngoài văn nhã, nhưng dù sao cũng là người học thức uyên bác, phải giữ thể diện của người đọc sách nho nhã. Nhưng hôm nayhắnlại lộ ramộtvẻ mặt hà khắc, bóp nát yết hầu kẻ kháckhôngchút do dự, bình tĩnh thong dong giống như bóp nátmộtquả trứng chim.

Nhưng bọnhắntốn công sức như vậy để làm gì? Chỉ tham mê sắc đẹp của nàng? Tân Nô cảm thấy Bàng Quyênkhôngphải là kẻ bị sắc đẹp làm lu mờ tâm trí, nhất định sau lưng còn nguyên nhân khác!

Người tớikhôngnhiều lắm, cũng rất cẩn thận,khôngphát ra tiếng vang quá lớn, nhưng mà bọn họđitớiđilui nhưđangtìm kiếm cái gì đấy.

Chờ lên xe ngựa, Vương Hủ thuần thục cởi giày của nàng, cúi đầu nhìn kĩ, rốt cuộc mở miệngnói: "Dưới chân nàng bị cọ xát nhiễm trùng, cần phải tĩnh dưỡngmộtthời gian, lát tasẽthi châm bây giờ nàng ngủmộtlát,nóixong mở hòm thuốc, lấy ngân châmkhôngchút do dự đâm vào huyệt ngủ của nàng.

Dù trong lòng Tân Nô còn nhiều nghi vấn nhưng lại bị lờinóicủa gã đàn ông kia đánh gãy.

Tân Nô kéo Cơ Oánh dán chặt vào vách núi dựng thẳng, dưới chân là khe núithậtsâu, nếukhôngcẩn thậnsẽrơi xuống dưới.

Y thuật của Quỷ Cốc Tử chính là dược kinh mà Biển Thước tự mình biên soạn, mặc dùhắnkhônghành y tế thế, nhưng trời sinhhắnkhác người thường thông minh bù lại thiện tâm chưa đủ, y đạo cao thâm, cho dù thầy thuốc đương thời cũng khó vận dụng châm tới mức lô hỏa thuần thanh như vậy, đây chính là nguyên do y đạo của Quỷ Cốc độc bộ thiên hạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hay chomộtchiêu liên hoàn kế! Chọc tức Vương Hủ đểhắnrờiđitrước, sau đó phái người giả nạn dân ngăn Tử Hổ. Cuối cùng là b·ắ·t· ·c·ó·c ngườitrênxe.

Từ lúc tìm được Tân Nôhắnvẫnkhôngnóigì, cũngkhôngđể ý nàng kêu đau, chỉ nhanh chóng cẩn thận dùng tay kiểm nghiệm nàng từtrênxuống dưới, xác nhận nàng chỉ bị gai cào xướckhôngbị thương ở đâu, lúc này mới nặng nề thở phàonhẹnhõm.

Lần đầu tiên Tân Nô nhìn thấy Vương Hủ g·i·ế·t người.

Ngược lạinóivới Cơ Oánh: "Ngươi có bị thươngkhông? Đứng lên được chứ?"

Chương 43

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43