Sáng Thế Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 394: Mối hoạ (2)
Không biết từ khi nào, người con trai bé bỏng tám tuổi của hắn đã đứng đấy, đôi mắt hau háu nhìn y như thể loài hung thú vừa thấy con mồi.
Bà mẹ già của gã vậy mà lăn đùng ra đất, quằn quại ôm bụng.
Lau đi v·ết m·áu đen trên chán, A Hành cũng nghi kị, nói. “Có khi nào nó thực là yêu quái, tu luyện ngàn năm mới to như vậy?”
A Hành không quản nhiều, vội chạy tới bên mẹ già, xem xét tình hình ra sao.
Quá kinh hãi, gã toan bò dậy để chạy, nhưng khốn khổ thay, đôi chân lúc này lại không thèm nghe lời hắn, cứ vậy run rẩy liệt trên sàn nhà.
Đương lúc A Hành hạnh phúc ôm ấp vợ thì bỗng một cảm giác đau nhói nơi cổ truyền tới, trái tim đang phanh phanh bỗng dừng lại nửa nhịp.
Thị Mén tất nhiên là vui vẻ, vội vàng buông kéo mẹ già cùng đứa con mới tám tuổi trong phòng đi ra. Vừa rồi trẩy hội, chỉ có các thanh niên trai tráng cùng phụ nữ trẻ khỏe mới được hưởng đặc ân uống máu yêu tinh, còn những đứa trẻ dưới mười tuổi hay cụ già bạc tóc đều không được hưởng cái đãi ngộ này.
“A Tráng, bình thường mày đần độn, sao nay thông minh quá! Tốt, cứ theo đó mà làm!”
Gừ.. Grừ...
Lúc đầu tưởng ba người đ·ã c·hết, A Hành thật sự suy sụp, có ý định muốn c·hết. Giờ thấy vợ như thần sống lại liền không nhịn được mà hạnh phúc, ôm chặt lấy cơ thể gầy guộc của vợ vào lòng mình, nức nở.
Chiếc ly đen ngòm đang cầm trên tay cũng vì sự hoảng loạn vừa rồi mà rơi xuống sàn, máu đen đỏ cứ vậy vương vãi khắp nơi.
Được một hồi, ba người mới thôi co giật, không còn rên la, chỉ có tiếng òng ọc thổ huyết là quanh quẩn trong không gian vắng lặng.
“Anh không uống đi?” Thị Mén giục chồng.
Tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng phát ra, ả há miệng, làm rơi vãi một đống răng trộn máu, nhơ nhớp lên lưng A Hành. Bằng mắt thường có thể thấy, nơi chân răng cũ đang mọc ra những chiếc răng mới sắc nhọn, lởm chởm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một âm thanh trầm thấp phát ra, khiến Hành vô thức chú ý. Đôi mắt đương suy sụp khi thấy ba cỗ t·hi t·hể đang nhẹ lung lay liền hào hứng hẳn lên.
Bà vợ phụng phịu, tức giận vì vừa rồi chồng ngăn không cho mình uống thứ nước thần thánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không sao, dù sao cũng là do anh chưa nói rõ... nào, mau gọi mẹ với thằng Bình ra uống, tránh để lâu nó đông lại...” A Hành thúc giục vợ mình.
Những người không bị nhanh chóng vì đám người này sơ cứu, giúp họ nôn ra những thứ mới uống đêm qua, cũng nhờ vậy mà nhiều người giữ lại được mạng. Nhưng vì cơ sở vật chất tại bản thiếu thốn, mọi người trong bản liền bàn nhau đưa những người này xuống thị xã gần nhất, chỉ những chỗ như bệnh viện hay trạm y tế mới có đủ thuốc thang vì đám người này chữa bệnh.
“Nếu vậy sao hai ta không lấy chai nhựa, rót đầy máu vào chúng, về cho gia đình mỗi người vài ly, hiệu quả tuy không mạnh lắm nhưng cả nhà vẫn được ban phúc từ máu yêu quái...”
Thấy người vợ vừa mới bất động nay đã dựng người ngồi dậy, gã liền không nhịn được mà lao tới ôm ấp. Niềm vui trọn vẹn của một người chính là thấy được thứ mình đánh mất quay trở lại với mình.
“A Hành... vậy là em hiểu nhầm anh sao?”
Cứ vậy, cả bản liền rơi vào không khí hoang mang, lo sợ.
“Không... không thể nào!” A Hành không dám tin tưởng, lần nữa đưa tay qua lắc lắc xác vợ, xác con cùng xác người mẹ già quá cố.
Cả hai sau đó gỡ con chuột lớn xuống, xử lý chút t·hi t·hể, xong xuôi đâu đấy mới đem về bản làng.
Một loại ý nghĩ hiện lên trong đầu khiến hắn điếng người mà thừ ra tại chỗ.
Niềm hạnh phúc quá đỗi lớn lao, khiến hắn không kịp định thần để nhìn rõ mặt vợ, cứ vậy ôm chặt đối phương mà không biết rằng đôi mắt của nàng ta đang trợn ngược, trắng dã, nơi khoé miệng thì chảy ra dòng nước nhớp nháp, đen ngòm. Đôi môi anh đào, hồng thuận khi xưa nay đã xám xịt, thâm thì.
“Máu yêu quái?” A Hành đưa tay sờ lên thân thể con chuột, tò mò xoa xoa, đánh giá v·ết m·áu đen kịt trên tay.
Cảm nhận cơ thể cứng ngắc, lại thêm lạnh lẽo khiến hắn rùng mình mà rút tay lại.
Bốn con ngươi cứ vậy chạm nhau, khiến hắn c·hết điếng, miệng vô thức lẩm bẩm. “Mẹ...”
A Hành giải thích, một tay dơ chai máu đen, một tay chỉ chỉ.
Hắn sợ hãi, nhìn ba người đang rên rỉ la hét trong đau đớn, cơ thể co giật, đôi mắt trợn ngược, miệng há ra nôn thốc nôn tháo, thi thoảng hắn còn thấy có v·ết m·áu đen kịt loang lổ đang lan ra.
Còn chút sức lực từ đôi tay, A Hành liều mạng bò như c·h·ó về hướng cửa chính.
A Hành gật đầu, vỗ lên vai A Tráng mà khen ngợi vài câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hự...
“Mẹ... mẹ à. Vợ, vợ ơi... Bình con ơi...” Hắn lết đến bên ba người, đôi tay run rẩy lắc ba cỗ t·hi t·hể đang bất động.
A Hành cố gắng giải thích.
Quá kinh hãi, hắn theo bản năng lùi ngược về sau.
Trong lễ hội, tất cả thôn bản đều được nếm thử qua máu yêu quái, cái đen đen, nhầy nhầy được pha loãng với nước sông, tạo thành một màu đen đục. Thi thoảng thứ nước này còn dấy lên một mùi tanh hôi, như thể xác c·hết để lâu ngày vậy. Nhưng vì nghe nói đó là máu yêu quái, có chút khác thường cũng là lẽ dĩ nhiên, lại thêm thầy mo ba hoa về tác dụng thần kỳ, cả làng đều không nghi ngờ mà uống hết thứ nước đó.
Mén nghi hoặc. “Đây là...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bình!” Gã bàng hoàng khi thấy con trai nhìn mình đến chảy nước dãi, đôi mắt trợn trừng, hé miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn như lưỡi cưa.
“Không... không ổn, chồng ơi...” Ngồi bên cạnh hắn, người vợ cũng bất ngờ ôm bụng, mặt méo xệch kêu lên.
Lúc này, cả bản đều rất sợ hãi, họ tin rằng, những sự việc này đều là do con yêu quái kia trở lại trả thù.
Cùng lúc đó, bên tai hắn cũng vang lên một tiếng gầm gừ, vô thức, hắn quay đầu lại nhìn.
“Hừ, cái gì không tốt? Anh không thấy cả làng đều dùng đấy, có sao đâu?” Thị Mén tức giận, quay ngoắt đi.
“Sao... sao có thể, tại sao lại thành ra như vậy?” Hắn thẫn thờ, đôi mắt ngờ nghệch nhìn về phía trước.
“Cũng có thể...” A Tráng gật đầu, sau đó chỉ lên thân thể chuột lớn. “Anh nhìn xem, máu nó cũng không giống bình thường. Đen ngòm luôn, có khi nào đây là máu yêu quái hay không?”
Đêm hôm đó, cả Bản Lang Lai Châu đã diễn ra một lễ hội tưng bừng.
Theo bản năng, hắn đẩy mạnh người vợ ra xa. Vừa ngẩng đầu lên, hắn liền thấy bộ dạng đáng sợ của người vợ.
Thực sự thì không chỉ có nhà A Hành, mà người anh em cùng đi săn với hắn, A Tráng cũng gặp cảnh tương tự.
Hành rót đầy mỗi người một ly, hạnh phúc mỉm cười nhìn cả nhà uống máu.
Đêm đó, không một ai ngủ được. Bởi giữa đêm, toàn bộ trai tráng trong bản đều gào rú vì đau bụng, tất cả những người tham gia lễ hội đều bị chung một triệu chứng, đó là đau bụng đến c·hết đi sống lại.
“Thấy bảo ai mà uống được máu yêu tinh sẽ sản sinh thần lực, thọ thêm trăm năm... anh Hành, nếu chúng ta đem bán cho mo lang hoặc người khác... khả năng cao sẽ kiếm được bộn tiền!” A Tráng phát sáng hai mắt, bắt đầu tưởng tượng khung cảnh giàu sang.
Khi mà hắn bò tới lưng chừng, người mẹ già thường ngày thương yêu hắn hết mức cũng lồm cồm bò dậy, đôi mắt điên cuồng nhìn quanh. Khi thấy Hành, bà ta liền trừng lớn đôi mắt.
Giờ hắn mới kịp nhìn kỹ, sao đôi mắt này của mẹ mình lại lạnh lẽo tới vậy? Không hề có sự trìu mến, thương yêu như xưa, cái còn lại trong đôi mắt đó là sự điên cuồng cùng khát máu, giống hệt con ngươi của đầu chuột khổng lồ ban sáng, cũng điên cuồng và khát máu như vậy...
Sau tiếng gào đó, cả ba cái xác lập tức lao tới cắn xé A Hành ra thành từng mảnh, khiến hắn đau đớn mà gào thét trong đêm, phá vỡ khung cảnh tịnh mịch nơi bản làng.
“Là... là thứ này? Là thứ này đã hại c·hết cả nhà ta?” A Hành lẩm bẩm, như người vô hồn nhìn vào ba cái xác.
Chương 394: Mối hoạ (2) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần đầu tiên thấy cảnh này, lại là người nhà mình, nên tâm lý của hắn hiện không được bình tĩnh, chân tay luống cuống không biết phải làm sao.
“Chuyện... chuyện gì thế này?” A Hành sợ hãi, luống cuống tay chân.
Vô tình, đập vào mắt hắn là một vũng máu màu đen đang nằm lênh láng bên cạnh cái cốc. Đó chính là cốc máu yêu tinh mà hắn vừa đánh rơi, còn chưa kịp uống.
“Mén à, em xem, đây là cái gì?” A Hành không giải thích nhiều, chỉ thấy hắn ta lấy từ trong túi vải ra một chai nước đen kịt, quơ quơ trước mặt Thị Mén.
“Vợ! Em còn sống sao!?”
Lễ hội này là do thầy mo trong làng đề xướng, mục đích chủ yếu chính là tôn vinh hai con người đã tự tay săn được yêu tinh, vì bản làng trừ hoạ.
Hai người còn đang lo sốt vó cho mẹ già thì bỗng thằng con tám tuổi cũng vật ra đất, miệng há ra kêu đau.
Theo như hắn thấy, máu yêu quái khi được pha với nước sông chắc chắn sẽ bị giảm đi tác dụng thần kỳ. Sợ gia đình mình uống vào sẽ không tốt, hắn liền ngăn cản cả nhà sử dụng. Hắn tính toán cho cả nhà uống nguyên chất, như vậy mới hiểu quả ngàn lần.
Grào!
“Là máu yêu quái nguyên chất... Trước khi đem xác con yêu quái đó về, anh cùng thằng A Tráng đã lấy mỗi người một chai máu tươi. anh sợ bọn em uống thứ nước pha loãng kia không tốt, nên mới ngăn cản để về uống cái thứ này.”
“Anh đang chờ mọi người uống xong, anh mới uống.” A Hành cười cười khi thấy mọi người đã uống xong hết phần mình, gã cũng định đưa chén lên uống... nhưng mà...
Vừa hay nơi đó lại là chỗ mẹ già hắn nằm.
Sau khi kết thúc buổi lễ, A Hành vui vẻ dẫn theo vợ con về nhà, nhưng trái ngược với sự phấn khích của lão chồng, bà vợ lại một bộ không vui.
Kẻ đầu làng, người cuối xóm đều vang lên những âm thanh thê lương, gào thét khiến cả bản vừa nghe liền rợn người.
“Thị Mén à, không phải là anh không muốn em khỏe mạnh, chỉ là anh sợ thứ đó quá tạp, không thể uống.”
“A, bố ơi, mẹ ơi... con đau...”
Cuối cùng chỉ có gia đình nhà A Hành cùng A Tráng là bất thường, điên điên khùng khùng tìm người để cắn. Dân bản rất sợ, nhưng để tránh hoạ, bọn họ vẫn là bắt hai gia đình này nhốt vào chuồng bò, đóng kín.
“Mẹ!” Mén và Hành mặt đều biến sắc, sợ hãi hô lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.