Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 393: Mối hoạ (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 393: Mối hoạ (1)


Ngay khi nó chuẩn bị há mồm ăn trọn chỗ thức ăn thì phần chân lập tức truyền tới một cỗ lực lượng, kéo phăng nó lên cao. Không biết từ khi nào, dưới chân sau nó đã nhiều thêm một cái dây thừng rắn chắc, treo nó lủng lẳng trên không trung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nơi đó lúc này đang có một con thú rừng kỳ lạ lững thững bò về. Dù tầm nhìn đã bị màn mưa che phủ một phần nhưng A Hành cùng A Tráng vẫn có thể thấy được đôi nét của con thú kia.

Con chuột này không biết là loài gì, liệu có phải là chuột tinh hay do ma rừng hoá thành hay không, hai người không rõ. Cái họ quan tâm là cải thiện cuộc sống gia đình.

“Còn sao? Tất nhiên là bắt nó về rồi! Tuy không biết có bán được tiền hay không nhưng đem nó nấu nên cũng được mấy mâm cơm đấy!”

Hai người nhanh chóng nấp vào bụi cây gần đó, chờ đợi.

Đúng vậy, thứ mà hai người họ đang thấy không phải là cái gì dị thú, đó là một con chuột to lớn. Bình thường thể tích loài chuột rất nhỏ, nhưng con này thực sự khác thường, nó vậy mà to như một con lợn nái.

Giai đoạn này, những điểm du lịch leo núi còn chưa rầm rộ, đất nước lại trong đà phát triển nên dân chúng không mấy quan tâm tới du lịch leo núi. Phải đến mấy năm sau, khi mà đời sống người dân được ổn định, mới là lúc người người truy tìm niềm vui thú chốn rừng núi thiên nhiên. Khi đó, Pờ Ma Lung mới trở thành một địa danh không thể thiếu của các phượt thủ, nhờ vậy mà con người mới quan tâm, cải tạo lại đường đất để thuận tiện hơn cho việc du khách tham quan, thám hiểm.

Là người bản làng nên kinh tế cùng miếng ăn đều gắn liền với núi rừng Tây Bắc, với sản vật phong phú của chốn rừng thiêng, A Hành có thể nuôi được cả gia đình bốn miệng ăn no đủ mà chả phải lo nghĩ gì nhiều.

Cũng vì vậy mà công việc quan trọng như bố trí bẫy mới được giao cho A Tráng.

Được một hồi, con chuột lớn như đuối sức, nó nằm im lìm, mặc cho hai người chém g·iết.

Cặm cụi một lúc thì trời cũng dần tạnh mưa, bẫy cũng đã được A Tráng hoàn thành.

Trời mưa rả rích khiến cả hai ướt sũng như chuột lột. Nhưng vì gia đình, chịu khổ chút cũng chẳng đáng là bao.

“Sụyt, khẽ tiếng...” A Hành vội vàng đưa một tay lên miệng, ra hiệu đối phương nói bé.

Trong hai người, A Hành không giỏi dựng bẫy bắt thú, chỉ giỏi nhớ đường cùng tên các loại thảo dược, cũng vì vậy mà hắn được cả bản gọi là ma rừng. Còn A Tráng thì ngược lại, tên này không giỏi định hướng, cũng chả nhận biết được tên thảo dược, nhưng bù lại khoản bố trí bẫy cùng bắt thú rừng lại hơn hẳn A Hành. Vừa hay cái ưu điểm này lại bù vào khuyết điểm kia, A Hành cùng A Tráng liền trở thành một bộ đôi đi rừng săn thú khét tiếng trong bản.

Đầu tháng 3 là khoảng thời gian mùa xuân bắt đầu, tiết trời cũng theo đó chuyển biến đến ấm lên, bỏ lại cái giá buốt của đại hàn phía sau mà hướng tới thanh mát của kinh trập.

Đoạn đường rừng trắc trở, khó đi, lại thêm mưa xuân ào ào như thác đổ khiến hai người bọn họ đi lại càng thêm khó khăn, nhưng khi nghĩ tới việc đổi đời, bọn họ lại càng hào hứng quên khổ.

“Tốt, giờ chỉ cần chờ nó ra khỏi hang sa bẫy là được.”

Hai người bọn họ vì sợ làm nó hoảng mà bỏ chạy nên không dám tới gần, chỉ len lén nhìn từ xa. Tất cả những gì họ thấy được chỉ là phía sau con thú, không rõ diện mạo nó ra sao mà phán đoán, nên cũng chả biết nó là loài gì.

“Nó đến rồi...” A Hành ẩn mình trên chạc cây, đôi mắt chăm chú nhìn xuống mảnh đất trống.

Hai người trú trên hai cái cây khác nhau, nhưng vì khoảng cách của hai cây này chỉ có một mét nên vẫn có thể trao đổi như thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi quyết định được chủ ý, cả hai liền không chờ mưa tạnh đã lập tức tụt xuống thân cây, nhanh chóng đi về phía cửa hang con chuột lúc nãy.

“Tao chịu, muốn biết nó là thứ gì thì chỉ có bắt về, đưa cho thầy mo trong làng hoặc thầy giáo thì may ra biết...” A Hành lắc đầu.

Chẳng mất bao lâu, hai người đã tới gần một mô đất thoáng đãng, xung quanh có vết tích gốc cỏ bị cắn trụi lủi, đây hẳn là tạo tác của con vật kia. Hai người không dám manh động, nhanh chóng leo lên cây cao ẩn nấp.

“Nó là chuột? Mẹ, chuột quái gì to vậy?” A Tráng thốt lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đoạn thời gian này chỉ có các vùng đồng bằng, trũng thấp mới cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của thời tiết khi sang xuân. Còn những vùng núi cao ở hướng Tây Bắc lại không tốt như vậy, tiết trời tại đây vẫn còn se lạnh, lại thêm mưa đầu mùa triền miên khiến sương mù giăng kín, làm cho dân bản quanh đây phải chịu cái giá lạnh.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, có thể nói là ngày đổi đời của gia đình A Hành.

Chương 393: Mối hoạ (1)

Sau khi nhìn ngó xung quanh, thấy không có gì lạ thường. Đầu chuột biến dị cỡ lớn liền chậm rãi bò về phía trước, đi hướng cái bẫy đã được A Tráng dựng sẵn.

Quả như dự tính, con chuột kia vừa tới gần cái bẫy liền phát hiện thức ăn do A Tráng để sẵn. Chủ quan, nó vội lao tới ý đồ cắn nuốt.

Cũng sau cuộc nói chuyện với thầy giáo, A Hành càng thêm khẳng định đây là thú hiếm, đến thầy giáo giỏi nhất làng còn chưa thấy qua bao giờ cũng đủ biết nó giá trị như nào.

Chuyện là hôm qua, khi A Hành cùng người bạn A Tráng đi rừng trở về phát hiện một cỗ dấu chân to lớn, kỳ lạ. Lấy làm lạ, cả hai liền không hẹn mà truy tra dấu vết, cuối cùng phát hiện một đầu quái lạ động vật.

Bọn họ băng rừng, vượt suối, về hướng núi Pờ Ma Lung, nơi mà họ bắt gặp loại thú kỳ lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mẹ nó, anh Hành. Liệu con chuột này có phải là ma không? Trên đời làm gì có thứ quái nào to lớn như vậy?”

(Tiết khí theo ngày dương lịch. Kinh Trập: 5/3, Đại Hàn: 21/1)

Nhưng đó là sau này, khi mà nền kinh tế Việt Nam đã phát triển một bước mới. Còn hiện tại thì khác, những con đường hướng lên núi Pờ Ma Lung vẫn chỉ là đoạn đường rừng bị che khuất bởi những bụi cây gai, rậm rạp.

Vậy là hai người quyết định về nhà, chờ sáng sớm mai trở lại, cầm theo v·ũ k·hí để tăng xác xuất bắt con thú kia.

Cảm thấy đã đủ, A Hành mới ra hiệu cho A Tráng dừng tay, bắt đầu kiểm tra con mồi.

Chính vì vậy A Hành càng thêm phấn khích, mong chờ trời thật mau sáng để cùng A Tráng đi bắt con thú kỳ lạ kia về bản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tốt, giờ thì rào xung quanh lại, để một đường thẳng tới chỗ cái bẫy kia.” A Hành chỉ đạo, đôi mắt không quên nhìn vào cửa hang.

Tối hôm đấy trở về, A Hành có tới nhà một thầy giáo trong bản, người được cả làng gọi là thư viện sống để hỏi han về loài thú kỳ lạ này.

A Hành cùng A Tráng cầm trên tay con dao rựa liên tục phát cỏ mở đường, làm vậy là để phòng rắn rết cùng dã thú tập kích bất ngờ.

Hai người nấp trong bụi hồi hộp chờ đợi, tay nắm chặt cán dao mà nom nom nhìn về phía trước, chỉ chờ con mồi sa bẫy, bọn họ sẽ ngay lập tức lao ra chém cho nó vài nhát chí tử.

Nhưng may mắn làm sao, mùi cơ thể của hai người bọn họ đã được cơn mưa vừa rồi xóa bỏ đi phần nào, những gì lưu giữ lại chỉ còn chút tàn hương. (tàn hương: mùi hương không đầy đủ, chỉ thoang thoảng lúc có, lúc không)

Nó khá to, chỉ bằng một con c·h·ó bản (giống c·h·ó bọ lai sói, dáng người nhỏ nhắn, tính hung) thân thể rất kỳ lạ, không có lông lá, chỉ có làn da nhẵn mịn, thi thoảng lại có vài phiến lân giáp phân bố không đồng đều.

“Mày qua bên kia dựng bẫy, tao qua bên này canh. Tránh cho lát nó chạy ra, thành công trốn thoát.” A Hành phân phó.

Vẫn như thường ngày, A Hành dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng. Tính toán hôm nay sẽ vào rừng kiếm ăn, nên phải nấu nhiều chút cơm nắm dự phòng.

A Hành là người dân tộc Mông, sống tại xã Bản Lang Lai Châu thuộc huyện Phong Thổ.

A Hành hẹn A Tráng tại bìa rừng, sau khi gặp mặt nhau, cả hai liền rạng rỡ khuôn mặt tiến vào rừng sâu Tây Bắc.

Thầy giáo nửa đùa nửa thật rồi không quản A Hành mà rời đi.

A Tráng gật gù, nhanh chóng theo sự chỉ đạo mà làm việc. Chẳng bao lâu mọi thứ cũng hoàn tất.

Phải đâu đấy mười phút, mưa tạnh hẳn, đầu chuột lớn mới từ trong hang chui ra.

Nằm trong bụi cỏ, A Tráng cùng A Hành thấy vậy liền ngay lập tức lao ra, chém liên tục vào con chuột lớn, khiến nó đau đớn, gào lên dữ dội.

...

Nó khịt khịt mũi, đánh giá xung quanh một vòng. Hẳn là khí tức của A Hành cùng A Tráng còn chưa tan, khiến nó trong vô tình đánh hơi thấy được mà đề phòng.

Khi đó A Tráng tính đi qua bắt con động vật kỳ lạ kia thì bị A Hành giữ lại. Gã cũng như A Tráng, cũng tò mò và phấn khích, nhưng nghĩ tới việc tay không bắt thú có vẻ không khả quan. Trong khi đó bọn họ còn chưa biết con vật này hung hãn hay không nên cũng chả dám xông phi tới.

“Anh Hành, nó... thật là chuột.” A Tráng vẫn không dám tin, có chút kinh hãi nhìn t·hi t·hể đầy máu đang bị đung đưa tại không trung

Đây là bí mật của riêng gã cũng như A Tráng nên tất nhiên không nói rõ ràng, chỉ ỡm ờ dò la, hỏi xem loại thú có lân phiến đó là loài gì. Cuối cùng để gã thất vọng, cái thứ mà gã cùng A Tráng thấy khi trước thầy giáo chưa hề thấy bao giờ. Khi đó thầy chỉ bông đùa nếu bắt được con này đem bán thì chắc chắn rất được giá tiền nhưng đáng tiếc, trên thế giới làm gì có con nào quái thai nhứ thế.

A Tráng quay sang hỏi A Hành. “Giờ sao anh?”

Ban đầu định bụng bắt sống, nhưng sau khi phát hiện nó là một con chuột khổng lồ, trông tướng rất hung. Với đôi răng lanh sắc nhọn phía trước lại thêm cơ thể thô bạo, A Hành có linh cảm đầu này chuột lớn rất có thể là yêu tinh đại loại vậy. Nên khi mới ra tay, hắn không tiếc nào sức lực, chém cho con chuột c·hết hẳn mới thôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 393: Mối hoạ (1)