Khương Miêu
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Chương 8
Ta quay về phòng chuẩn bị đồ đạc cho hắn, Thôi Yến cũng theo sau vào. Ta chỉ vào đống quần áo trên giường, nói:
Ta nghi hoặc mở ra ngay trước mặt hắn — bên trong là một tờ ngân phiếu năm trăm lượng.
“Khương Miêu.”
Hắn đúng là rộng rãi thật.
Thôi Yến đi rất vội.
Ta lập tức hào hứng.
Là Thôi Yến.
“A Miêu! A Miêu!”
Trên người khoác trường sam, dáng người cao gầy như một cành hải đường đứng thẳng giữa đêm xuân.
“Tam tỷ phu, huynh tới rồi sao không vào nhà?”
“Biểu ca? Huynh tới từ khi nào vậy?”
Hắn… đang giải thích với ta sao?
Lại là những ngày ngóng trông — ngóng đến mức thịt gà rừng ta muối, cả thịt xông khói ta làm đều đã ăn gần hết. Trên cây, hoa hoè cũng đã nở rộ một tầng hương trắng.
Cũng may trong tay ta đã có tiền, lưng thẳng như trúc, mỗi lần cãi nhau với phụ thân, vỗ bàn còn vang hơn cả ông.
Hắn… giỏi thật.
“Chờ ta về… nàng có làm bánh chẻo hoa hoè cho ta ăn không?”
Thật sự đã đỗ Trạng nguyên rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trong thôn có ai lấy gả gì đâu?” Ta gánh giỏ rau, tò mò đi tới xem náo nhiệt. Tới nơi, nhìn thấy người cưỡi ngựa đi đầu, nhất thời sững lại.
Hắn gật đầu.
Thu dọn xong, ta đóng nắp rương lại, căn phòng chợt yên tĩnh hẳn.
Chương 8: Chương 8 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thôi Yến đỗ Trạng nguyên?
“Ồ… ta… phụ thân ta không có nhà, nên… nên tối nay định ngủ lại nhà.”
Sáng hôm sau, ta trở lại phủ tộc trưởng, đúng lúc mọi người đang bàn chuyện.
Người ấy đứng ngược sáng, chẳng rõ đã đứng đó bao lâu, quanh thân phủ kín hơi lạnh của đầu xuân.
Ta sững sờ đứng đó, ánh mắt Thôi Yến bất chợt nhìn sang, trông thấy ta, môi hắn liền nở nụ cười rạng rỡ.
Thôi Yến không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt sâu lắng như thể muốn khắc ghi từng lời vào đáy lòng.
Ta vui đến mức vẫy tay với hắn thật mạnh.
Ngày cuối cùng của tháng Tư, ta cùng Trần Đông Nam vào núi đào rau dại. Trên vai gánh một giỏ lớn, vừa ra khỏi núi thì nghe phía đường lớn pháo nổ vang trời, khói thuốc pháo mù mịt nửa chân trời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thôi Yến sững lại, hỏi ngược lại: “Nàng có người khác muốn gả sao?”
Tháng Tư, xuân về hoa nở, tiết trời cũng dần ấm áp. Cô mẫu nhớ con, lòng dạ chẳng còn thiết gì việc cãi vã với đại lão gia.
Hắn vừa rời khỏi, trong nhà liền trở nên hiu quạnh ta lại quay về nếp cũ — mỗi ngày vẫn lên núi săn bắn, tựa như chưa từng có ai xuất hiện.
Ta thật sự không chờ được nữa. Trong lòng Thôi Yến đã có người khác, ta không muốn bị hiểu lầm là đang cố níu lấy hắn.
“Muốn vào núi bây giờ không? Ta đã đặt bẫy xong, còn đào thêm vài hố nữa, chắc chắn có thứ hay đấy!”
“Con cũng đi sao?” Ta dè dặt liếc nhìn Thôi Yến — hắn cau mày, hiển nhiên không muốn ta đi cùng.
Không biết ai bên cạnh hét lên: “Đại thiếu gia đỗ Trạng nguyên rồi! Giờ ngươi là Trạng nguyên phu nhân rồi đó!”
“Là nhà ai cưới hỏi thế nhỉ?”
Từ đó, phụ thân cũng không dám ép mẫu thân ta sinh thêm nữa.
Ta khựng lại — là Thôi Yến sao?
Hắn mặc trường sam đỏ thẫm, đầu đội chiếc mũ trông có phần kỳ lạ nhưng lại rất đẹp mắt, phía sau pháo nổ đùng đoàng, kèn trống vang trời.
“Vậy để ta vào bếp chuẩn bị chút đồ khô cho huynh mang theo.”
Hắn như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng nói: “Vậy… có thể chờ ta thi xong rồi hẵng quyết không? Giờ mà nhắc đến mấy chuyện này, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng đi thi.”
“Gì vậy?”
Ta sững người, vội vã ném đồ thêu chạy ra, thì thấy Thôi Yến đang đứng giữa sân nhà ta.
“Được, tất nhiên là được. Huynh cứ yên tâm mà thi. Trong nhà có ta, ta sẽ chăm sóc cô mẫu chu đáo.”
Ta bật cười: “Làm chứ. Dù sao huynh cũng là biểu ca ta, chỉ cần có hoa hoè, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Mẫu thân ta còn chưa kịp mở miệng, thì ngoài sân vang lên tiếng tiểu muội:
Lần trước bắt được gà rừng, nấu canh cho Thôi Yến uống, hắn rất thích. Cô mẫu cũng khen ngon.
Thôi Yến gật đầu: “Được. Vậy ta về trước.”
Thôi Yến bất ngờ đưa cho ta một phong thư: “Cái này cho nàng tiêu dùng.”
Nhưng dường như lại không phải. Bởi người ấy xoay người rời đi, bóng dáng dần chìm trong bóng tối.
Ta luyên thuyên nói đủ điều, Thôi Yến chỉ yên lặng lắng nghe.
Thế nhưng khi ta và Trần Đông Nam vừa ra khỏi cổng, lại nhìn thấy cuối con hẻm có người đang đứng.
Giờ chỉ còn hai tháng nữa là tới kỳ thi mùa xuân, mà từ Thương Khê đến kinh thành, đường đi đã mất một tháng.
“Vậy… huynh định hưu ta, hay là để ta chủ động hòa ly?” Ta nhìn hắn, hỏi thẳng.
Hắn bước ra khỏi sân. Ta nhìn theo bóng hắn khuất dần trong đêm, vừa định đóng cửa viện thì Trần Đông Nam đến.
Thôi Yến… chắc chắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ta và mẫu thân tối qua.
“Không có.” Ta vội xua tay.
“Họ nói nàng đang ở nhà mẫu thân, ta tới đón nàng về.”
“Cô mẫu, bao giờ thì có bảng vàng treo lên ạ?”
“Tầm cuối tháng Ba sẽ dán bảng, mấy ngày nay chắc là đang thi điện rồi.” Tộc trưởng đáp.
Chúng ta vừa rồi đã nói những gì… hắn nghe được bao nhiêu?
Vừa thấy ta, cô mẫu nói: “A Miêu trở về đúng lúc lắm, Thanh Dật sắp lên kinh dự thi, con thu xếp đi theo nó.”
“Đông Nam ca, sao huynh lại tới?”
Chắc không phải Thôi Yến… Hắn không có lý do gì để đứng ở đấy.
Không biết năm nay… Thôi Yến có kịp ăn bánh chẻo hoa hoè ta làm không.
“Đường xa vất vả, lại đi nhiều người, nàng theo chỉ thêm khổ.” Hắn quay sang nói với ta: “Giữa năm ta sẽ về lại, không lâu đâu.”
Ta vừa quay người định đi, thì hắn đột nhiên gọi với theo: “Khương Miêu.”
“Y phục mùa xuân và vài bộ y phục mùa hạ, ta đều chuẩn bị cả. Nghe nói lúc thi trời rất lạnh, ta còn để thêm miếng lót đầu gối bằng bông.”
“Ừm.” Hắn khẽ đáp.
Dưới ánh đèn, dáng vẻ Thôi Yến càng thêm thanh tú.
Thời gian quả thực rất gấp.
“Vâng.” Ta đáp khẽ, “Vậy để ta giúp huynh thu dọn hành lý.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.