Khương Miêu
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Chương 7
Hai người nói nói cười cười, trông vô cùng thân mật.
“Con biết thân biết phận.” Bao lâu nay ta vẫn luôn giữ mình. “Mẫu thân à, mai người tới gặp cô mẫu, nói chuyện hòa ly giúp con được không?”
Ta cũng lập tức nghĩ tới Liễu di nương.
“Ta không cần bạc của con. Ngày tháng của con cũng chẳng dễ dàng gì.”
Đối diện, tộc trưởng bật cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cô nương cũng đừng nghĩ nhiều. Dù sau này đại thiếu gia có cưới Triệu tiểu thư, thì cô nương cũng vẫn là quý thiếp.”
Ta âm thầm thở phào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Không ràng buộc nhau, không làm khổ nhau.
Ta len lén hỏi Vương ma ma nữ tử ấy là ai, bà ấp úng một hồi, cuối cùng cũng nói: “Chắc là tiểu thư nhà họ Triệu, thân phụ nàng là tiên sinh từng dạy đại thiếu gia.”
“Qua đời gấp như vậy sao?” Ta cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng lại chẳng thể nói rõ là lạ ở đâu.
“Con nói nghe thì dễ lắm. Đại thiếu gia đẹp đẽ thế kia, con chẳng có chút tình ý nào với người ta à?”
Cô mẫu thì rất vui. Kẻ thù c.h.ế.t rồi, con trai lại khỏi bệnh, giờ bà làm gì cũng đều hớn hở rạng rỡ.
“Nam nhân… không có người nào ra hồn cả.” Bà lại bắt đầu chửi, “Nếu đại thiếu gia muốn hưu con, ta sẽ mở miệng đòi thật nhiều. Không đưa trăm lượng, đừng hòng buông con ta ra.”
Mẫu thân ta tức đến vừa khóc vừa mắng không ngừng, mấy muội muội cũng sợ hãi khóc theo.
“Ăn hết được.” Hắn đáp, rồi thong thả cúi đầu ăn từng đũa một.
Giữa trưa, cả nhà cùng ngồi ăn một bàn, ta như thường lệ vẫn ngồi cạnh Thôi Yến. Lúc gắp thức ăn, theo thói quen lại gắp cho hắn nửa bát đầy, đến lúc nhận ra thì đã muộn rồi.
Tối đó phụ thân không về nhà, ta lo mẫu thân buồn phiền nên ở lại qua đêm.
Ta sững người — hình như trong mắt hắn… có chút ấm ức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đa tạ.” Ta nhỏ giọng nói.
Phụ thân ta tức giận ném luôn cái cuốc: “Tìm người sinh thì tìm! Nói cho bà biết, muốn sinh con cho ta, đàn bà ngoài kia thiếu gì!”
Ta căng thẳng đứng dậy, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Thôi Yến bước vào, ánh mắt hai chúng ta chạm nhau, ta lắp bắp:
Thôi Yến nhìn đ ĩa đồ ăn cao như núi trước mặt, im lặng không nói. Ta vội giải thích: “Ta quen tay rồi… nếu huynh ăn không hết, thì để ta ăn cũng được.”
“Gần đây đừng để tay dính nước.” Hắn nhẹ nhàng buông tay ta ra, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt khựng lại một thoáng.
Cô mẫu hừ một tiếng: “Xem ra đúng là báo ứng đến rồi.”
“Vậy… vậy đòi hai trăm lượng!” Ta siết chặt tay, “Cắn răng một cái, nhà mình giàu to rồi!”
Ta nghe mấy bà tử trong nhà kháo nhau rằng, tận mắt trông thấy hắn đi gặp một nữ tử.
Ta giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Chương 7: Chương 7
Buổi chiều, Thôi Yến ra ngoài.
Ta chợt thấy hứng thú: “Rồi sao? Có cãi nhau không?”
Từng ấy bạc, ta nghĩ thôi cũng không dám mơ.
Cảm giác ấy… thật kỳ lạ.
Với dung mạo và tài hoa như Thôi Yến, có người mến mộ hắn, hoặc hắn mến mộ người khác, cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Lúc nói ra câu đó, sắc mặt hắn vô cùng lạnh lẽo.
“Ồ.”
“Ngày trước phu nhân từng nhắc qua chuyện ấy, nhưng đại lão gia không đồng ý. Khi ấy đại thiếu gia còn nhỏ, sau này lại có hôn ước với tiểu thư nhà họ Trương. Nghe đâu, tiểu thư nhà họ Trương còn từng đến thư viện tìm tiểu thư nhà họ Triệu gây chuyện nữa.”
“Con đúng là chẳng có chí khí gì.” Mẫu thân ta giận: “Trăm lượng đối với nhà chúng ta là số bạc cả đời cũng kiếm không nổi, nhưng với người ta thì chỉ là tiền tiêu vặt trong một tháng mà thôi.”
“Lấy thuốc đến.” Thôi Yến dặn tiểu tư mang thuốc, rồi chính tay bôi thuốc cho ta.
Trong lòng bực bội, ta dứt khoát quay về nhà mẹ đẻ cho khuây khỏa.
“Chuyện đó thì ta không rõ. Nhưng theo ta thấy, đại thiếu gia chắc chắn không ưng Trương tiểu thư. Còn có thích Triệu tiểu thư hay không thì… không dám chắc.”
Muốn thiêu c.h.ế.t cô mẫu để danh chính ngôn thuận làm kế thất sao?
Sáng sớm hôm sau, bên Thôi phủ truyền tin tới — Liễu di nương mắc bệnh nghiêm trọng, đã qua đời.
“Thanh Dật à, con không cần lo lắng cho mẫu thân con nữa, ta sẽ cử thêm người bảo hộ bên cạnh mẫu thân con. Còn con…” Tộc trưởng nhìn ta rồi lại nhìn hắn, “Ngủ ở thư phòng mãi cũng chẳng ấm áp gì. Tối nay cứ về phòng đi, chuyện sửa phòng, đã có người lo.”
“Biểu… biểu ca, sao huynh lại về rồi, mọi chuyện…ổn rồi sao?”
Mắt ta sáng bừng: “Họ… họ thật sự có thể đưa trăm lượng sao?”
Phụ mẫu ta vừa mới cãi nhau xong. Nguyên nhân là phụ thân ta còn muốn sinh thêm, mà mẫu thân ta thì nói bà đã chịu khổ đủ rồi. Ông mà còn muốn có con trai thì tìm người khác mà sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được.” Hắn đáp.
Chẳng lẽ… ta nên mời hắn ở lại?
Mấy mẹ con ngồi dưới ánh đèn khâu đế giày, mẫu thân ta vừa mắng vừa khóc, ta vội an ủi, len lén nhét cho bà một lượng bạc — đây là khoản tiêu dùng tháng này của ta.
“Ý ta là… huynh không cần vội về, việc của cô mẫu quan trọng hơn.”
Ta cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Thôi Yến.
“Ồ.” Ta uống một ngụm trà. “Vậy… biểu ca với nàng ấy…”
Ta không muốn làm thiếp. Ta thà vành khăn áo trở về quê cày ruộng, cũng không muốn quẩn quanh trong cái danh “quý thiếp” kia.
Vậy thì cái c.h.ế.t của bà ta… chẳng lẽ là…?
“Ồ.” Hắn gật đầu.
Vương ma ma vừa khóc vừa đáp “vâng”.
Tộc trưởng hỏi hắn chuyện điều tra vụ cháy, Thôi Yến đáp: “Có người châm lửa từ ngoài cửa sổ, mục đích là muốn thiêu c.h.ế.t mẫu thân con.”
Ta có chút không quen — bao lâu nay đều là ta chăm sóc hắn, đây là lần đầu tiên… được hắn chăm sóc ngược lại.
Thôi Yến không nói gì, ta sợ hắn hiểu lầm, vội vàng nói lấp:
Nhưng… ta thật sự không mở miệng nổi.
Ta lén liếc nhìn Thôi Yến, hắn vẫn ung dung ăn những món ta gắp, chậm rãi, nhàn nhã như chẳng có chuyện gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A Miêu, tay con sao vậy?” Cô mẫu nhìn tay phải ta, ta đưa tay lên xem: “À… không biết bị rạch lúc nào nữa, không sao đâu.”
Chỉ là vết thương nhỏ, lúc đó chảy ít máu, giờ đã lên da non.
Lúng túng quá rồi…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.