Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Nhền Nhện
" Muốn c·h·ế·t "
Nhìn lại thì thấy không biết từ khi nào mà vết thủng trên đầu đã biến mất vô ảnh vô tung, những vết đ·ạ·n khác cũng đã không còn.
" G·i·ế·t nó !!!"
" Không phải đã muốn ta đến đây sao, vậy sao giờ lại bỏ chạy ? "
Ai...thật lạnh
Không lầm đâu, b·ị b·ắn trúng chỉ để lại vài lỗ hổng chứ không có một v·ết m·áu nào cả.
Thân thể lạnh ngắt, làn da trắng bệch không một chút máu, nhưng tim vẫn còn đập thình thịch, người vẫn sống.
Cộc cộc.
Xoẹt !!! Chiếc chân khớp từ từ rút ra, từ trong lỗ hổng trên đầu chảy ra sền sệt máu cùng não.
" Ba "
Một giọng nói lạnh nhạt vô cảm vang lên.
" Đủ chưa ?"
" Chạy "
Tám con...
" Thật đáng tiếc !"
Máu của hắn đã chảy thành một vũng thật lớn, bao phủ một nửa căn phòng.
Hắn tiếp tục tiến lên, loanh quanh mãi cuối cùng cũng đi đến phòng ăn.
Một chiếc chân khớp từ trên trần nhà vươn xuống đâm xuyên đầu của hắn.
Chỉ cần dám bước khỏi cánh cửa thì sẽ ngay lập tức ngã xuống mặt đất, nằm đó bất động, sống c·h·ế·t không rõ.
Cánh cửa đã đóng lại, chỉ để lại Tần Thử nằm đó như một con c·h·ó c·h·ế·t.
Cạch cạch cạch.
Lít nha lít nhít một mảnh đen kịt, nhưng chiếc chân khớp dài sáu bảy mét chỉ nhìn thôi là thấy sắc bén đến rợn người, trên thân thể có những cái đầu với đôi mắt đỏ bừng xoay tới xoay lui như muốn ăn người.
" Ngoan ngoãn ở đây chờ nhé, có lẽ sẽ rất lạnh nhưng ngươi không được c·h·ế·t đâu "
" Một "
Giơ s·ú·n·g xong ngay lập tức dùng lực ở ngón trỏ bóp cò.
Vui vẻ, ai sẽ vui vẻ....
" Quỳ xuống ! giơ hai tay lên cho ta "
" Hi vọng ngươi sẽ thấy vui vẻ..."
Nhưng các nhân viên phong ăn lại thấy rợn tóc ráy, bởi vì có vô con mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm bọn họ.
Chương 5: Nhền Nhện
Đôi mắt như mang theo vô tận vực sâu nhìn về phía ba người bọn họ.
Rất nhanh hắn đã dẫn tất cả nhân viên vào phòng bếp, có một con quái vật cũng theo chân bọn hắn đi vào trong.
" Đi thôi, đem tất cả tụ tập lại một chỗ đi "
" Mời chậm rãi thưởng thức "
" Ồ lại thêm một con nữa rồi "
" Đ·ạ·n...đ·ạ·n đâu rồi ?"
" Có thể mang ra cho ta chút thức ăn sao ?" Hắn nói rất nhỏ nhẹ.
Tiếng kêu thảm thiết sơ hãi rất nhanh xuất hiện, vang vọng khắp trại giam.
"...." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Ngươi rốt cuộc là thứ gì ?"
" A, quái vật "
Tử Vũ lầu bầu, sau đó lau đi vết máu bị bắn đến trên mặt, lại đưa mắt liếc lên trần nhà.
Không khí như đông cứng lại, Tử Vũ vẫn đứng đó không nói một lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" A "
Từ máu, óc đến phân đều bị trộn lẫn lại cùng một chỗ, trông cực kỳ ghê tởm.
Tử Vũ gương mắt nhìn trần nhà, hai mắt vô thần, miệng thì lẩm bẩm một cách kỳ quái.
Uỳnh !!!
Lời nói mang theo tiếc nuối cùng tiếc hận, lời vừa dứt thì...
Ta chỉ muốn c·h·ế·t ngay bây giờ...!
" Điếc hay sao thế, ta đếm đến ba mà không quỳ xuống thì hậu quả tự chịu "
Ầm !!!
Mười bảy con...
Đi đến một ngã rẽ thì đột nhiên nhảy ra một tên quản giáo được vũ tràng đầy đủ.
" Hai "
Hắn đang nói cái quái gì vậy chứ ?
" Nát bấy rồi, thật đáng tiếc nhưng chỉ có thể làm đồ ăn thôi "
Mười một con...
" Quái vật !!!'
" Đừng lo lắng, ngươi không được phép c·h·ế·t đâu "
Ồn ào chói tai cứ vang lên ở trên đầu làm Tử Vũ rất chi là khó chịu.
Nhìn về thân nhện trông rất quen mắt, chúng chính là ba tên quản giáo trong phòng tra khảo, không hiểu vì sao lại biến thành thế này.
Tiếng nuốt nước miếng vang lên, sự sợ hãi bao phủ căn phòng.
Rét re rét rét !!!
Ba con...
Hắn cầm s·ú·n·g chĩa vào người Tử Vũ, miệng thì quát lớn ra lệnh.
Nó rốt cuộc là thứ gì ?
Hắn đi rất chậm, rất chậm, cứ như muốn đem chân chạm hết vào mọi nơi vậy.
Tử Vũ chỉ liếc ngang mà làm cho ba con quái vật run lẩy bẩy.
" A ha lại một con "
Máu đã cháy đến mức đó sao ta còn sống được...
Có hắn dẫn đầu nên hai người còn lại cũng chạy theo.
Áo chống đ·ạ·n, mũ giáp, s·ú·n·g trường, s·ú·n·g lục...đầy đủ mọi thứ cứ như đi chống khủng bố vậy.
Bọn nhền nhện nghe được hiệu lệnh thì ngay lập tức phân tán bò ồ ạt ra ngoài.
...
Tử Vũ lười biếng dạo bước trên một dãy hành lang.
" Đúng là đáng chúc mừng "
Chẳng lẽ đã c·h·ế·t sao...
Cạch cách.
Cạch cạch cạch.
Tử Vũ cuối cùng cũng buông tay ra khỏi gậy sắt.
" Câm miệng, kêu kêu cái gì "
" Ngươi là kẻ nào, giờ này sao không ở trong phòng giam mà chạy ra đây, ngươi muốn trốn ngục ?"
Sao ta lại xui xẻo thế này.
Đầu óc hắn choáng váng trống rỗng, thậm chí không phân biệt được mình đang sống vẫn là đã c·h·ế·t
Trên đó có ba con quái vật đang bò qua bò lại.
" Oành oành "
Giờ này trong phòng chỉ còn lại vài nhân viên nhà ăn mà thôi.
" Thưa ngài...thức ăn đã làm xong "
" Không biết sẽ sinh ra bao nhiêu con nữa đây "
Một chiếc chân nhện to lớn từ trên nóc phòng kéo xuống giúp hắn mở ra cánh cửa.
Bọn chúng cứ như là một cỗ thi thể nam tính mọc ra sáu cái chân khớp, trông không khác gì một con nhện.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
" Một kẻ thú vị như ngươi tất nhiên sẽ được giữ lại để làm vui lòng Đấng Tối Cao rồi "
Cỗ thi thể mất đi điểm tựa nên dần dần mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Một có một chút do dự, sợ hãi nổ s·ú·n·g quá chậm sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Cạch cạch cạch !!!
Tử Vũ cứ như rất khó hiểu xoa xoa đầu.
Thân thể lạnh quá.
Cạch! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn hắn lần lượt ngã xuống đã làm cho người đã đặt hết hi vọng vào bọn hắn rơi vào tuyệt vọng.
S·ú·n·g không hề có đ·ạ·n, đ·ạ·n của bọn họ đột nhiên biến mất.
" Cái...cái gì"
Người thứ nhất, người thứ hai,...thứ ba lần lượt ngã xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Ư ư "
Ta thật sự còn sống sao ?
Tiếng quát rất nhẹ nhàng, nhưng tác dụng rất lớn, mọi âm thanh đều tan biến.
Tiếng s·ú·n·g xen lẫn tiếng la hét, mùi máu tươi xen lẫn một mùi tanh tưởi làm ngục giam cứ như một lò sát sinh khổng lồ.
Hắn vừa lẩm bẩm vừa tiến về phía trước.
Cạch !
Máu bắn tung tóe khắp nơi, bên trong máu còn dính thứ gì đó trắng trắng.
Hai tên quản giáo còn lại quá sợ hãi, vội càng rút s·ú·n·g ra chỉa về phía Tử Vũ.
" S·ú·n·g của ta cũng không có đ·ạ·n..."
Hắn bước đến cạnh Tần Thử, nói nhỏ vào tai đối phương.
Oành !!!
Tên quản giáo không kịp bắn s·ú·n·g, khuôn mặt vặn vẹo như ác quỷ.
Liếc cảnh cáo xong hắn liền bước đến cạnh bộ thi thể bị đâm thủng đầu.
Âm thanh phát ra rất kỳ quái, cũng rất chói tai.
Có người đã không chịu được, sợ hãi đạt đến cực điểm lập tức xoay người bỏ chạy.
Một con...
Tử Vũ ngồi trên ghế suy tư, lấy hai ta chống đỡ cằm.
Rét rét e e....!!
Im lặng vài phút thì cuối hắn cũng mở miệng nói.
Cạch.
Hắn bắt đầu đếm rồi.
Tần Thử gào thét trong lòng, cũng muốn quát thật lớn nhưng cơ thể lại quá suy yếu, muốn mở miệng mà không được.
" Ai phản kháng thì các ngươi có thể ăn, ta không ý kiến. "
Thấy đối phương không nghe theo làm hắn rất tức giận nên đã chĩa s·ú·n·g lên cao, nổ s·ú·n·g đe dọa.
" Đi c·h·ế·t đi "
" Nhẹ nhàng không được hay sao "
Một người trông giống quản lí phòng ăn đáp lời một cách run rẩy.
Kêu nhiều hơn nữa cũng vô dụng, Tử Vũ vẫn đứng trơ ra đó, mặt không biểu tình.
Khẩu s·ú·n·g phát ra âm thành kỳ quái, nhưng không phải tiếng s·ú·n·g nổ.
Có người mở cửa liền sẽ thu hút ánh mắt của bọn họ. Nhưng lần này thứ bọn họ chú ý không phải là người đi vào mà chú ý trên trâng nhà.
Thân thể liên tục run rẩy muốn chạy nhưng tay chân cứng ngắc không động đậy được.
" Được...xin chờ chốc lát "
Tên này quá xui xẻo, bị một cái chân đốt đâm từ đầu xuyên xuống dưới háng.
Bọn chúng bò qua bò lại trên nóc nhà làm nhân viên nhà ăn phát khiếp.
Gậy sắt bị cắm xuống làm sàn nhà vỡ ra vô số vết nứt.
Tần Thử không thể hiểu nổi, chỉ thấy thế giới này đã điên rồi.
Ực !!
" Oa ha ha ..."
Sau lưng vang lên âm thanh nhấm nháp, nghe có vẻ như ăn rất ngon thì phải.
Hai con...
Tần Thử nghe được đối phương đang nói gì đó, nhưng đầu óc choáng váng lại làm cho hắn không thể nghe được một cách rõ ràng.
Phốc !!!
Là phía phòng bếp, quản lí phòng bếp dẫn theo vài người bưng thức ăn ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.