Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Tín Hiệu C·h·ế·t Chóc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Tín Hiệu C·h·ế·t Chóc


Một tiếng quát thật lớn vang lên, cắt đứt tất cả âm thanh bàn luận.

Oành !!!

Tần Thử trợn tròn hai mắt, thân thể run rẩy không thể tin được chuyện đang xảy ra ở trước mặt.

" Không phải sắt thép sao ?"

Tần Thử cầm trong tay gậy sắt mà ánh mắt vô cùng tàn bạo hung ác, cứ như muốn một gậy đập c·hết Tử Vũ vậy.

" Ai cho ta biết nó làm từ vật liệu gì được hay không ?"

Liên tục bắn ra bốn phát s·ú·n·g, dù đã có giảm thanh nhưng âm thanh chói tai vẫn vang vọng khắp căn phòng.

Tiếng s·ú·n·g vang lên đinh tai nhứt óc.

" Hắn đang á·m s·át là ta đấy " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Sở trưởng không xong rồi, cửa chính không mở được "

Tử Vũ rất vui vẻ cực kỳ vui vẻ, cười một cách điên cuồng.

Hắn chính là Ngục Giam Trọng Phạm số tám, sở trưởng Lý Mộ.

Gậy sắt dài gần một mét, có góc cạnh rõ ràng, làm từ sắt nguyên chất nên tương đối nặng nề, một gậy đập xuống hoàn toàn có thể làm người ta vỡ đầu chảy máu.

" Không thể nào, ngươi đừng có nói với ta tất cả camera trục trặc cùng một lúc là hợp lý đấy nhé"

Oành ! Oành ! Oành !

" Ồn ào cái gì ? "

Gậy sắt bị một bàn tay nhỏ yếu như que củi nắm chặt lấy.

" Ngươi có thấy hối hận vì những tội lỗi đã gây ra ở quá khứ sao " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Thử sợ hãi cùng cực muốn rút tay về nhưng gậy sắt cứ như mọc ra gai ngược.

" Tuân lệnh sở trưởng "

Dự mưu.

Hắn càng bình tĩnh thì Tần Thử càng phẫn nộ, hắn đưa tay nhận lấy gậy sắt từ tay một tên quản giáo.

Hắn hít vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

" Hợp lý sao ?"

Nhưng thứ hắn đợi được lại là tin xấu, vô cùng xấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

" Có thể giải đáp cho ta không ?"

" Hiểu rõ " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tử Vũ từ trên ghế đứng lên, hai mắt đen tuyền như vực sâu không đáy liếc một vòng xung quanh.

" Trước hết cử vài người đi kiểm tra camera "

Tử Vũ đã nghe được ý nghĩ chân thật nhất của hắn, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, nở ra một nụ cười vô cùng quỷ dị.

Giơ lên gậy sắc, nhắm thẳng vào vai, không một chút do dự đập mạnh xuống.

Một người kêu lên một cách kinh hãi.

Leng keng

" Liên lạc với bên ngoài, yêu cầu người đến sửa chữa "

" Camera bị trục trặc ?"

" Ngươi đi nhảy đi, đã sớm có người nghĩ đến rồi"

"Gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề, chứ loạn thành một bầy như vậy thì cần các ngươi làm cái gì nữa ? "

" Đã thử mở bằng tay chưa ?"

Lực lượng không yếu làm vang lên tiếng xé gió, nhưng trong dự liệu tiếng hét thảm lại không hề vang lên.

Thế nhưng vào lúc này một cảm giác đau đớn đến tận xương truyền từ cánh tay vào đầu hắn.

Bọn họ đã cố gắng sửa chữa rồi, nhưng mọi cách đều vô dụng nên mới phải dùng đến cách cực đoan như này.

Âm thanh cứ như có rất nhiều mảnh sắt rơi xuống mặt sàn.

Từ camera trục trặc đến cắt đứt tín hiệu cùng liên lạc với bên ngoài, còn có cửa chín bị đóng chặt.

Hít hô!!!

" Á a a đau đau...!!!!"

Trong lòng sợ hãi tăng mạnh, giờ phút này hắn mới nhớ đến trong phòng không phải chỉ có hai người.

Không đúng, phải là sống không bằng c·hết.

" ???"

" Ta thậm chí thử dùng điện thoại vệ tinh gọi điện cho cảnh sát nhưng cũng không được"

Leng Keng !

" Mày nói cái gì đấy oắt con, mau buông ra "

Lại thêm các loại tín hiệu nguy hiểm cho thấy đây là một hồi dự mưu khủng bố nên mới phải nhanh chóng ra ngoài yêu cầu tiếp viện.

Vẫn là ta suy nghĩ nhiều, tất cả chỉ là trùng hợp ?

Môt tên giáo quan đã rút ra s·ú·n·g lục, mở chốt chỉa về phía hắn.

" Ha ha ha !!!"

" Đều là đồng loại với nhau, sao lại làm thế nhỉ ?"

Sắc mặt Lý Mộ cứng đờ, cố gắng suy nghĩ sau đó quát.

Lại nhìn xuống mặt đất, không biết từ khi nào mà dưới mặt đất lại có mấy chiếc còng tay, mấy chiếc còng đã hóa thành nhiều mảnh vụng nằm rải rác dưới ghế.

Cạch !!!

...

...

Nhưng rất nhanh thôi hắn sẽ b·ị đ·ánh mặt.

" Thú vị quá đấy, lâu lắm rồi ta mới vui đến thế này..."

Hắn nôn nóng bước qua bước lại chờ đợi, chỉ mong có người thông báo tin tức tốt.

Không chỉ vậy mà có ba lỗ hổng khác nằm lần lượt ở ngực, bụng cùng hông.

" Trước hết mở cảnh báo đi, để tất cả vào trạng thái cảnh giới"

Lý Mộ mệt mỏi ngồi vào ghế, hắn không thể hiểu được.

" Sao không thử leo lên tháp canh để nhảy ra ngoài nhỉ ?"

Chương 4: Tín Hiệu C·h·ế·t Chóc

" Ta mượn chút "

Tử Vũ đưa một tay sờ sờ trán, nơi đó có một lỗ máu vô cùng sâu kéo ra đến sau đầu.

" Đồng loại gì chứ, nghe có buồn cười hay không "

Nó chắn chắn phải c·hết...

" Này này chuyện gì đang xảy ra thế ?"

" Rõ ràng"

Sàn nhà đã xuất hiện một vũng máu tươi đỏ rực.

Vút !

Tử Vũ đột ngột mở miệng hỏi một câu kỳ quái.

Lý Mộ dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn chảy mồ hôi đầy đầu.

" Không, không đúng sao ta lại nói thế ? "

" Nhưng ai dám bước lên đều thấy đầu óc choáng váng, có kẻ xui xẻo mất thăng bằng ngã xuống bể đầu, óc còn văng ra một đống lớn "

" Liên lạc với các giám ngục, để bọn họ ổn định lại các tù nhân "

Tần Thử đau đớn đến mất đi bình tĩnh, không còn ra vẻ có giáo dưỡng được nữa.

Chắc chắn có dự mưu từ trước !!!

Càng rút mạnh thì máu tươi chảy ra càng nhiều, sự đau đớn cũng theo đó tăng lên.

Nhân viên trong phòng đang rất hoảng loạn.

Lý Mộ chỉ thấy sét đánh giữa trời quang, đầu óc hỗn loạn xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.

Lý Mộ lạnh lùng nhìn từng người một, sau đó đưa ra từng đạo mệnh lệnh.

" Phụ thân đã nói chỉ có con dân Huyền quốc mới xứng đáng làm kẻ thống trị thượng vị giả, còn thứ ti tiện hạ đẳng như các ngươi lại tính là gì cơ chứ "

Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía một người đàn ông trung niên.

" Đồng loại gì chứ, chả ai công nhận đâu...."

Đợi khi nói xong hắn mới nhận ra điều bất thường.

Hai mắt Lý Mộ đỏ bừng quát lớn " Tiếp tục nghĩ cách phá cửa, ngoài ra có thể thử phá hủy tường chắn "

" Sau đó cử người rời khỏi trại giam liên lạc với bên ngoài, hành động cẩn thận vào "

" A !!!!!"

Dù là hắn có gầm thét, chửi mắng sỉ nhục hay làm gì đi nữa thì Tử Vũ vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm, hai mắt vô cùng bình tĩnh.

" Mấy vị quản giáo làm gì thế, mau mau g·iết hắn đi "

" Sao, sao có thể " (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có khủng bố tập kích ?

" Ta là thuộc về huyết mạch thượng đẳng sao có thể là đồng loại của loài hạ đẳng như các ngươi cơ chứ, đúng là trò cười !!!"

Hắn càng nghĩ lại càng hoảng sợ, mồ hôi đã thấm ướt quần áo.

"..."

" Để xem ngươi có thể giữ sự bình tĩnh được bao lâu nữa "

Rắc !

Tần Thử lấy lại bình tĩnh, không tiếp tục gầm thét nữa mà muốn để cho thằng oắt con này hiểu được nỗi đau.

Hai mắt của Tần Thử cứ như là bị l·ây n·hiễm, cũng dần dần xuất hiện làn sương đen.

Đây tuyệt đối không phải tiếng gãy xương.

Bọn họ dùng các loại dụng cụ khác nhau như máy hàn, cưa điện,...sử dụng hết công suất chỉ muốn đem cửa chính cắt đứt.

Phạm nhân nổi loạn ?

" Trại giam cũng không phải chỉ có cửa chính, tìm mọi cách đưa người ngoài báo tin cho ta "

" Hôm nay chẳng có gì hợp lí hết, làm quen là được rồi"

Hắn hét lên đầy đau đớn, máu tươi từ gậy sắt chảy về cổ tay, nhỏ giọt tí tạch về phía sàn nhà.

Đau đớn cùng cực, vĩnh viễn không được giải thoát mới giảm bớt nổi hận trong lòng ta.

" Sở trưởng, nãy giờ đã thử vô số cách, cánh cửa đã bị làm nát bấy nhưng không hiểu sao vẫn không thể mở ra được "

Trùng hợp sao ? Quá vô lý không thể nào trùng hợp đến mức này được.

Hắn b·ị b·ắn thủng đầu.

Trại giam, phòng điều khiển.

Lý Mộ rất tự tin về khả năng mình, dưới sự chỉ huy của hắn trại giam chưa từng xuất hiện bất cứ vấn đề nào, lúc trước như vậy bây giờ cũng sẽ không thay đổi.

Gậy sắt bị nắm rất chặt, Tần Thử thử rút ra mãi mà không được nên muốn buông bỏ gậy sắt.

" Cánh cửa này bị cái gì thế "

Hắn như là mất đi lý trí đem tất cả ý nghĩ trong đầu đều nói ra ngoài.

" Mẹ nó, sắt thép có thể cứng đến mức độ này sao ? Tiếp tục cắt như vậy nữa thì đến sang năm cũng chưa chắc ra ngoài được "

" Tất cả im miệng !!!"

Trong mắt của Tử Vũ lượn lờ sương đen nhìn chòng chọc vào Tần Thử.

" Sở...sở trưởng không tốt...tất cả liên lạc với bên ngoài đã bị cắt đứt "

Thiếu niên rõ ràng trông nhỏ nhắn yếu ớt nhưng lại cho Tần Thử áp lực như núi, đôi chân không nhịn được mà run rẩy như muốn té ngã.

" Có thể xác định ngục giam đã bị cách li với bên ngoài "

Ngục giam cửa chính đang tụ tập một đám quản giáo cùng nhân viên sửa chữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Tín Hiệu C·h·ế·t Chóc