Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Kho báu dưới bùn
Cửu Nhi vận sức, Trần Cảnh liền cảm thấy đầu mình như bị kẹp bởi một cái máy ép thủy lực. Gân xanh hai bên thái dương nổi hết lên, mặt mày méo xệch đi vì đau đớn. Cửu Nhi thấy vậy thì ngoác miệng cười thật tươi:
Cửu Nhi nhìn ngắm tác phẩm của mình và nói một cách đầy tự hào. Trần Cảnh cố vùng ra nhưng không được, Cửu Nhi thấy anh vùng vẫy thì ngay lập tức lên ngối.
- Cửu tiểu thư biết thứ này là gì sao?
- Rác trong mắt thế nhân chưa chắc đã là rác. Người tôn quý như tiểu thư hẳn là biết cách để sử dụng thứ này đi. Chúng ta đã sắp c·hết rồi nên tiểu thư đừng diễn kịch nữa, ta có thể cảm nhận được cảm xúc của hai vị qua cái ấn trân vai đấy.
“Bốp!” Lại một cú lên gối nữa đánh vào chỗ hiểm khiến Trần Cảnh đau đến phát ngất. Thấy Trần Cảnh sắp mất đi ý thức, Cửu Nhi buông anh ra rồi tung đòn kết liễu.
“ Đánh giá thế nào? Có tin lão tử đè ngươi vỗ mông ngay bây giờ không?” Trần Cảnh hét lên ở trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đáp lại:
- Thật nhẹ!
Miêu Nhị thấy Trần Cảnh tự nhiên đứng đơ ra thì liền hốt hoảng chạy lại túm lấy anh mà lắc:
- Xì! Thứ nhạt nhẽo. Một đời Nhân tộc các ngươi sống được có bao lâu chứ, c·hết sớm vài năm đã sao, sống mà không biết vui thú thì sống làm gì?
- Không hổ danh là một trong những người kế vị, thiên phú như này đã vượt qua giới hạn hiểu biết của thế gian rồi. Ngay cả ám kỹ Kính Hoa Thủy Nguyệt cũng luyện được chỉ trong vòng nửa năm, thật khiến người khác phải kính phục mà…
Trần Cảnh thấy mặt nàng ta dí sát mình thì vội liếc mắt đi chỗ khác tránh né. Tiểu Cửu thấy vậy thì chỉ cười nói:
Anh ngửa mặt lên trời hét lên đầy sung sướng, Trần Cảnh cắt lấy một khối nhỏ rồi leo lên lại chỗ hai cô tiểu thư kia đang ngồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ai bảo trong tử địa không có kho báu chứ! Kho báu ở đây chứ đâu xa.
- Tốt! ngươi thấy không, chỉ cần ngươi cười lên thì mọi đau khổ sẽ biến mất. Mặt của ngươi bây giờ trông đáng yêu hơn trước rồi đấy…
- Aaa!
Sau một hồi mò mẫm, anh móc lên được hai mảnh xương to cỡ cái bắp chuối, bóng láng tựa mặt ngương. Toàn thân nó có màu xanh đọt chuối, ánh sáng xuyên qua hội tụ thành một dải giống ngọc mắt mèo.
- Ngươi có vẻ biết nhiều về chúng ta nhỉ? Hồng Trần Như Mộng là tuyệt kỹ mà ngay cả trong hoàng thất cũng rất có ít người biết về nó, vậy mà ngươi cũng biết, xem ra ngươi cũng không hề đơn giản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Cảnh thấy Cửu Nhi biết mảnh xương này là gì thì liền hỏi:
- Đây là mảnh vỡ của Long Châu, có thể xem là ngoại đan của Long tộc. Long Châu là thứ cực kỳ hiếm thấy, cứ mười cường giả đạo thần cảnh thì mới có một người thành công ngưng tụ tạo ra Long Châu. Ngươi biết không! Một mảnh nhỏ này thôi là đủ để ngươi mua đứt cái Trấn Yêu thành ấy rồi. Nhưng…
Trần Cảnh hớn hở như một đứa trẻ đang khoe món đồ chơi yêu thích của nó trước mặt Tiểu Cửu. Nàng ta thấy lạ thì cũng nhận mảnh xương kia mà xem xét một hồi. sau đó thì ngay cả nàng cũng không nhịn được mà cười lớn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Cảnh thét lên trong đau đớn, cú lên gối này đã đánh trúng hạ bộ. Cơn đau sộc lên não khiến anh gần như choáng váng, bụng quặn thắt lại.
Trần Cảnh ngước mắt nhìn xa xa, xung quanh cũng phải có gần chục cái đầu lâu ngoi lên khỏi mặt bùn như vậy.
Trần Cảnh bỗng bừng tỉnh rồi hét toáng lên, hai tay ôm lấy hạ bộ. Miêu Nhị thấy biểu hiện kỳ lạ này thì liền tát cho anh một cái nổ đom đóm mắt. Cái tát này đã khiến anh hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
- Thần thức của ta không giống người thường. Cửu tiểu thư vậy mà có thể khiến ta lạc vào ảo cảnh sâu như vậy… Chỉ có thể nói, giờ này tiểu thư xét vể mặt sức mạnh thần thức đã hoàn toàn vượt qua ta rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói rồi nàng bấm tay, hai cái móng vuốt sắc nhọn bật ra găm vào khóe miệng của Trần Cảnh. Vậy là Trần Cảnh buộc phải nở một nụ cười ngượng ngạo, anh hoàn toàn không muốn hai cái móng sắc bén kia xé nát má của mình ra đâu.
Tiểu Cửu ở bên thấy vậy thì liền cười khúc khích, Trần Cảnh ngay lập tức hiểu ra chuyện gì, anh ngồi bệt xuống đất mà than thở:
- Nhưng mảnh vỡ này đã không còn năng lượng ẩn bên trong. Hơn nữa hiện tại nó đã ngấm vào quá nhiều huyết khí. Giờ thì nó chẳng khác gì một loại rác khó phân hủy, có cho cũng không ai thèm.
Trần Cảnh đang hào hứng thì bị dội ngay một gáo nước lạnh, nhưng anh nhớ tới biểu hiện vui mừng trước đó của cô nàng hồ ly này thì liền thẳng thắn hỏi:
Chương 24: Kho báu dưới bùn
- Ngươi quên rồi sao? Cười lên cho ta!
Cửu Nhi nói đến đây thì liền ngừng lại, điều này làm Trần Cảnh gấp đến muốn ngất. Nàng ta chỉ thở dài một hơi đầy tiếc rẻ mà than:
Cửu Nhi cười lớn, nàng lắc lắc đuôi, mặt đầy phấn khích mà nói:
- Này, Trần Cảnh! Trần Cảnh! Ngươi sao mà lại đơ người ra vậy?
Trần Cảnh thở dài tự nhủ một mình. Tuy anh đang ở dưới này nhưng vẫn cảm nhận được mọi thứ đang diễn ra ở trên kia. Cái dấu ấn hai người khắc vào anh có thể cho anh biết được cảm xúc thật sự của hai người, vậy nên Trần Cảnh mới không an ủi gì nhiều mà quyết định bỏ đi làm việc như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Đau lắm đúng không? Đối với ta mà nói thì bóp nát đầu ngươi dễ như bóp nát một trái dưa hấu vậy.
Trần Cảnh đứng dậy, mặt anh lúc này xám như gan heo. Anh bước tới bên nàng ta và ngồi xuống. Trần Cảnh nhìn chăm chăm vào mắt nàng một lúc rồi nói:
- Ám kỹ Kính Hoa Thủy Nguyệt chính là chiêu thức t·ấn c·ông tinh thần, nó điều khiển tất cả các giác quan của người bị dính phải. Vậy nên tất cả đều là giả dối, chỉ có cơn đau và c·ái c·hết mới là sự thật mà thôi. Dù sao nó cũng chỉ là công pháp thoát thai của tuyệt kỹ Hồng Trần Như Mộng nổi tiếng kia. Cửu tiểu thư trời sinh Mị thể và hẳn là cũng từng luyện qua Hồng Trần Như Mộng nên mới có thể lĩnh ngộ chiêu thức này nhanh như vậy.
Cửu Nhi tặc lưỡi chán ghét rồi bắt đầu ra oai với Trần Cảnh. Thấy Trần Cảnh chẳng có phản ứng gì thì nàng ta liền phi thân tới, hai tay chụp lấy đầu của Trần Cảnh mà bóp mạnh. Nàng kéo mặt anh sát vào mặt mình mà nói:
- Yên tâm, ta không có sở thích đào bới bí mật của người khác lắm. Huống hồ đây cũng là một việc không dễ nói chuyện. Vậy ngươi có đánh giá thế nào về trải nghiệm vừa rồi?
Tiểu Cửu dược khen thì liền lắc đuôi đắc ý nói:
Nàng ta vung tay, một trảo túm lấy hạ bộ của anh mà giựt mạnh, toàn bộ kim thương cùng bàng quang cứ thế mà bị kéo luôn ra bên ngoài cơ thể…
- Ta mới chỉ vừa mới ngộ ra thôi, nên dùng ngươi để thử tạm. Ngươi thấy thế nào?
- Sao thế, đau à? Tốt, vì cơn đau chính là minh chứng rõ nhất cho việc ngươi còn sống. Nên biết ơn điều đó và cười lên đi, cười lên như ta đây này. Thế giới này trước nay luôn đau khổ như vậy, nếu ngươi không thể vui vẻ tận hưởng những đau khổ ấy, ngươi sẽ c·hết. Nào, giờ thì cười lên đi, hay là để ta giúp ngươi mở miệng ra nhé?
- Ha ha, giỏi, giỏi lắm! Với thứ này thì chúng ta hoàn toàn có thể có cơ hội sống, thậm chí có thể làm vốn liếng giành lại Đào Đô sau này.
Cửu Nhi nghe Trần Cảnh tâng bốc rất bùi tai thì liền ngồi bật dậy, nàng nói:
- Tiểu thư, tiểu thư! Hãy xem thứ này đi, chúng ta giàu to rồi!
Trần Cảnh thốt lên đầy kinh ngạc. Khác với mảnh xương kia, một mảnh to cỡ bàn tay mà đã nặng tầm năm ki lô gram. Mảnh xương to đùng như vậy mà lại rất nhẹ, nó còn có thể bay lơ lửng nữa chứ. Bảo sao nguyên bộ xương này chìm rất sâu mà chỉ có cái đầu ngóc lên, hóa ra là bên dưới cái đầu lâu còn có rất nhiều mảnh xương kỳ lạ này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.