Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Lạc lối
Trần Cảnh chạy lại túm lấy hông của Miêu Nhị mà khẩn khoản cầu xin. Miêu Nhị lúc này cũng chỉ đờ người ra, miệng lắp bắp:
- Người mà tiểu thư chọn, em quả thật nhìn không thấu. Mặc dù đã tiếp thu hết tất cả truyền thừa từ hắn, em vẫn không thể nào làm tốt được như vậy. Hắn bọc sợi tơ kia bởi một lớp linh khí rất mỏng, sau đó không ngừng cho lớp linh khí này dịch chuyển lên xuống với tốc độ cao. Ngoài ra còn pha lẫn vào đó còn có đao ý, huyết phù,… Dù là người có thiên phú khống linh đặc cấp như em cũng không tài nào làm được.
- Về… Về đâu? Cánh cửa… Nó mất rồi!
Chương 23: Lạc lối
Miêu Nhị lúc này như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nàng lập tức ngồi xuống tĩnh tâm, bắt đầu sắp xếp lại những gì mình đã học. Từ cách sử dụng linh thai kiểu mới, cách phân tách ý thức thành nhiều mảng độc lập,… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Em cuối cùng cũng ngộ rồi. Nhưng ta quả thực phải công nhận thiên phú của em, không phải lĩnh vực khống linh và là lĩnh vực sao chép. Luyện đan, luyện khí, trận pháp, kiếm pháp… Miễn là em tiếp xúc qua một lần là có thể mô phỏng ngay được, nhưng cuối cùng thì vẫn chỉ là mô phỏng, không có linh hồn. Bây giờ em đã có thể tự tạo ra một thứ mang dấu ấn của riêng mình, tuy chỉ là một vật trang trí nhưng ta rất tự hào về em.
Miêu Nhị cảm thấy lời của Cửu Nhi có phần bất hợp lý nhưng lại không biết nó nằm ở đâu nên cũng chỉ phản bác nửa vời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cửu Nhi bực mình liếc Miêu Nhị một cái khiên nàng ta lập tức im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Thiên Ti!
- Đừng sợ, chúng ta đến đúng tầng rồi.
Trần Cảnh ra lệnh, Thiên Ti bung tỏa ra khắp nơi. Trần Cảnh bện những sợi tơ bạc này thành một sợi dây mảnh rồi dùng sức kéo cưa. Sau một lúc lâu, Trần Cảnh cuối cùng cũng cắt được một mảnh xương nhỏ, to cỡ lòng bàn tay. Sau khi xem xét thì mảnh xương này có chất ngọc, rất láng mịn và không hề dính nước.
Cửu Nhi lúc này tâm thần r·ối l·oạn, nàng ngồi đó nhìn về hư không nói nói, cười cười một cách ngây dại. Miêu Nhị cũng không khá hơn, hai mắt lạc thần, chỉ biết nằm co quắp, cuộn tròn bản thân lại giống như cố gắng thu nhỏ mình hết mức có thể.
- Thiên phú nghịch thiên, quả là thiên phú nghịch thiên. Cuộc sống thật biết cách giày vò người khác mà. Mà hai vị tiểu thư này diễn cũng tệ quá, tuy không biết họ có toan tính gì nhưng ta bị ép vào kiếp quỳ liếm rồi vậy thì cũng nên diễn tuồng theo vậy.
- C·hết thôi mà, có cần thất vọng đến như vậy không? Nhình xung quanh đi, không phải lúc nào cũng có cơ hội thăm quan địa ngục trần gian như này đâu. Vui vẻ lên nào!
Trần Cảnh lúc này trong lòng cũng khá tuyệt vọng, tuy vậy anh vẫn giữ bản thân bình tĩnh nhất có thể.
Cửu Nhi hai mắt lúc này cũng ánh lên sự sắc lạnh, nàng đáp lại:
- Suốt chặng đường dài như vậy, ngay cả một ma vật hay sinh vật sống cũng không nhìn thấy. Em nghĩ cái nơi mang tên Trảm Long Đài này sẽ yên bình đến vậy sao? Khi ta chém cánh cửa đó ra, ta và em đều cảm nhận được rất nhiều sự tồn tại dơ bẩn rất cường đại nhưng khi tên Trần Cảnh này bước vào thì bọn chúng liền biến mất. Em biết rõ câu trả lời là gì mà, bọn chúng sợ hãi thứ vừa mới xâm nhập kia. Thứ mà bọn chúng sợ không phải ta, không phải em mà là tên nam nhân chẳng có gì nổi bật ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Xương như phỉ thúy, trong tựa băng chủng, cứng hơn ô thiết. Chủ nhân bộ xương này ít nhất tu vi cũng phải cấp Đạo Thần. Xong rồi, Đạo Thần còn c·hết thì chúng ta chỉ qua là ba cái nhãi nhép Linh Thai cảnh sống nổi sao…
Tiểu Cửu rất vừa ý với chiếc vòng này, nàng mân mê nó trên tay và nói:
Tiểu Cửu hiên ngang đứng lên trên điểm cao nhất, nàng nhìn xuống phía dưới chỗ Trần Cảnh đang mò mẫm mà tiếp tục nói:
Trần Cảnh lúc này cũng nhức cái đầu, tự nhiên rủ nhau chui vào cái nơi quái quỷ này làm gì vậy không biết. Nhưng vấn đề bị ăn mòn mà Cửu Nhi nói quả thực quá kinh khủng, phải chuẩn bị một ít mới được.
- Nhưng với hắn mà nói thì…
Cửu Nhi lúc này bay xuống trước mặt Trần Cảnh mà trấn an. Nàng chỉ tay vào bãi lầy này mà nói:
Trần Cảnh và Cửu Nhi lập tức giật mình quay đầu lại, quá thật hiện tại cả ba đang đứng giữa một bãi lầy làm từ máu. Cánh cửa giờ này đã hoàn toàn biến mất, xung quan chẳng có thứ gì cả.
Một lúc sau, Miêu nhị mở mắt ra. Nàng đưa tay dứt mấu cộng lông của mình sau đó cho nó xoay tròn rồi khoan vào mảnh xương lúc nãy Trần Cảnh cắt ra. Một lúc sau, một cái vòng đeo tay xinh xắn đã hoàn thành. Nó giống như một cái vòng làm từ phỉ thúy băng chủng cực kỳ hiếm thấy, bên trên có khắc nổi hình một con Cửu Vĩ đang mở miệng cắn lấy mặt trăng rất chân thật. Thứ này nếu mang đi bán thì ít nhất cũng phải được vài viên cực phẩm Linh thạch.
- Việc hắn cắt được xương cốt của cường giả Đạo Thần đã chứng minh hắn không dễ c·hết đến vậy. Hơn nữa sự ăn mòn được nói tới chưa hể diễn ra, chỉ qua là ta ngụy tạo mà thôi. Em để ý không, từ lúc bước vào Viêm Thôn đến nay chúng ta chưa hể gặp phải một mối nguy hiểm nào cả, mọi việc quá thuận lợi.
Cửu Nhi, Miêu Nhị nghe vậy thì bước đến quan sát một hồi thì liền kinh hãi tột độ. Cửu Nhi ngồi phịch xuống mà lắp bắp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời vừa nói ra, Miêu Nhị đã xù hết lông lên. Nàng ta vội nhảy lên bám vào Trần Cảnh đòi anh bế. Cái dáng vẻ tomboy lúc trước đã bị phá vỡ, chả còn sót lại chút gì cả.
Cửu Nghi nghe vậy thì phì cười, nàng ta vỗ vỗ đầu Miêu Nhị mà giảng giải:
Miêu Nhị lúc này cũng bước tới, nàng đứng cạnh tiểu thư của mình. Cả hai cùng nhìn xuống chỗ Trần Cảnh đang mò mẫm. Miêu nhị lúc này thở dài nói:
Trần Cảnh nghĩ là làm, anh bế Miêu Nhị đặt lên một cái hộp sọ lớn, khô ráo mà Cửu Nhi đang đứng sau đó cũng leo lên.
Lúc này ánh mắt lạc thần của Miêu Nhị bỗng nhiên thanh tỉnh, trong mắt nàng ta ánh lên sự nhạy bén cùng mưu mô. Nàng truyền âm cho Cửu Nhi:
- Tiểu thư! Mau nhìn mẩu xương này đi. Chúng ta có vẻ gặp rắc rối lớn rồi.
- Không hề tàn nhẫn! Ngược lại, hắn dường như đã biết bản thân phải làm gì. Chỉ qua là không đủ dũng khí để làm mà thôi. Hòn đá đã vác l·ên đ·ỉnh mà không cho nó lăn xuống thì thật đáng tiếc, hai ta chỉ cần hích nhẹ là được.
Trần Cảnh bước đến kéo hai cô nàng đang ngây ngốc kia lại và an ủi, sau đó anh bế họ đặt ở chỗ cao nhất trên cái đầu lâu này, còn mình thì nhảy xuống dưới đám bùn máu mò mẫm gì đó.
- Tiểu thư, chúng ta làm như vậy có phải hơi bất công với hắn quá rồi không? Chỉ vì một cái kho báu vớ vẩn trong truyền thuyết, hy sinh hắn không đáng.
- Đây là tầng cao nhất của Trảm Long Đài và cũng là tầng đáng sợ nhất. Dân gian gọi tầng này là Huyết Trì địa ngục. bất kỳ sinh vật sống nào bước vào đây đều sẽ bị mục rữa, cuối cùng hòa vảo bãi bùn lầy tanh hôi này.
- Ha ha ha! Em đó, quá ỷ lại vào thiên phú của mình nên nó mới thế. Thứ hắn truyền cho chúng ta chỉ là kiến thức cốt lõi chứ không phải thành phẩm. Hắn bảo là làm như vậy để tăng tính sáng tạo và tránh rập khuôn rồi còn gì. Chiêu hắn dùng để cắt xương chính là lợi dụng sự ma sát, sự rung động tần số cao cùng sự cộng hưởng. Nghĩ kỹ lại mà xem, hắn đã truyền thụ chiêu này cho hai ta rồi còn gì! Cái gọi là nguyên lý hoạt động của dao mổ cao tần cùng máy cắt tia nước ấy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.