Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: Trình gia
Tịch Chiêu ngại ngùng sờ sờ mũi. Không trách nó, vị thúc thúc này thực sự là nhiều chiêu trò lắm. Tịch Chiêu vốn nghe đến Minh Viễn nhắc đến phụ thân, đang muốn hỏi một chút rốt cuộc phụ thân là người thế nào. Bởi vì từ nhỏ mọi người dường như để ý đến tâm tình của mẫu thân nó cho nên không nhiều lời về phụ thân nó. Tuy là nó khó chịu khi bị mọi người so sánh với phụ thân, nhưng càng như vậy, nó càng muốn tìm hiểu về phụ thân.
Nô bộc dợm bước đi lên thì Tịch Chiêu cất giọng bình thản.
“Mau đuổi chúng đi, c·h·ó mèo gì cũng đứng trước cửa nhà ta được à?”
Trời vừa ngả về chiều, Minh Viễn dắt theo Tịch Chiêu và Đại Hải Cẩu đứng trước phủ đệ Trình gia. Đại Hải Cẩu vừa định tiến lên gõ cửa thì bên trong có người mở cửa đi ra. Là Trình thiếu gia và đám c·h·ó săn của hắn.
Minh Viễn thầm nghĩ, đứa nhóc này giác ngộ nhanh như vậy, cũng xem như là hạt giống không tồi.
“Trình thiếu gia, không phải ngươi đang tìm ta hay sao? Hôm nay ta đến đây rồi lại còn muốn đuổi đi?”
“Tên nhóc này, bổn quân cần thiết phải lừa ngươi chắc. Ngươi nghĩ với năng lực của Tư Lâm hắn không bắt được ngươi sao? Nhưng hắn để cho ngươi đi lâu như vậy cũng chính là thả cho ngươi một con đường. Có chuyện xảy ra cũng không muốn gọi ngươi về. Bổn quân thấy ngươi đáng thương mới đề tỉnh ngươi một câu. Còn dám nghi ngờ ta, không khác gì phụ thân ngươi.”
Ba người đi một vòng thị trấn, cuối cùng từ một quán trà biết được Trình thiếu gia ở đâu.
“Ngươi cho người đến đốt g·i·ế·t thôn ta?”
Trình gia vốn là một nhà phú thương, Trình lão thái gia ngày trước kinh doanh thương hội kiếm được rất nhiều tiền, cũng hành thiện tích đức vô số. Đến đời Trình lão gia bây giờ không hiểu sao chuyển hướng từ thương hội sang bảo tiêu, lại vận dụng tiền của đào tạo Nhân tộc sử dụng nguyên lực, làm thành một đội bảo tiêu có tiếng tăm nhất vùng. Nhưng mà cũng vì vậy mà những thiện đường lão thái gia gây dựng đều bị thay bằng lực đường. Lại thêm hai mươi mấy năm trước, nghe nói Trình lão gia cứu một đứa bé Dạ tộc mang về. Đứa bé sau này được lão nhận làm nghĩa tử, càng làm đội bảo tiêu của lão mạnh hơn.
Tịch Chiêu cũng không quan tâm, cười nói.
“Viễn thúc, trước khi quay về ta có chuyện cần làm.”
Ba người Tịch Chiêu sau khi nghe xong tin tức về cha con Trình gia thì sắc mặt lạnh lẽo. Quả nhiên là loại người không ra gì.
“Dư Hoài, mau đánh c·h·ế·t chúng.” Trình thiếu gia hô lên.
Trình thiếu gia nghiến răng nghiến lợi nói.
Mười mấy tên nô bộc lập tức xông đến vây chặt ba người Tịch Chiêu. Minh Viễn nhìn đám người trước mắt khẽ cười, liếc mắt nhìn Tịch Chiêu.
Trình thiếu gia và Dư Hoài vừa nghe giọng nói này thì vội quay người nhìn lại cúi đầu hô.
Lúc này sắc mặt Trình thiếu gia sa sầm, hiển nhiên là vừa bị Trình lão gia mắng. Vừa ra cửa liền nhìn thấy ba người đứng chắn phía trước, Trình thiếu gia càng bực bội. Hắn nhìn cũng không nhìn, hất hàm cho nô bộc ra lệnh.
Tịch Chiêu quay đầu nhìn Minh Viễn, khẽ hỏi.
Đại Hải Cẩu nghe vậy thì hốt hoảng.
“Ngươi yên tâm, Viễn thúc rất mạnh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A Chiêu. Ta không trách ngươi. Ngươi cũng nói rồi đó. Không có ngươi ta cũng sẽ cứu đứa trẻ kia, thậm chí sẽ bị Trình thiếu gia đ·ánh c·hết ngay tại chợ phiên. Có ngươi hay không cũng không khác gì cả. G·i·ế·t người là Trình thiếu gia, mà c·ái c·hết, hẳn là số phận của bọn ta, cho dù có ngươi hay không.”
“Tiểu Chiêu, ta nghĩ bây giờ chuyện ngươi cần làm có lẽ là trở về bên kia một chuyến.”
Một màn bất ngờ này làm Tịch Chiêu không đề phòng lui về sau mấy bước. Đại Hải Cẩu vội chạy đến đỡ phía sau Tịch Chiêu, nhỏ giọng nói.
“Thật sự xảy ra chuyện sao?”
“Hắn chính là người Dạ tộc đã đến thôn chúng ta…”
“Đó là cái kết khi trêu vào bổn thiếu gia. Không nói nhiều, mau bắt nó lại.”
Mà bên kia Dư Hoài sở dĩ không có ra tay là bởi vì hắn cũng cảm nhận trên người Tịch Chiêu mơ hồ nguy hiểm, nhưng hắn không rõ đó là gì. Lại thêm Minh Viễn dứng phía xa khí tức quen thuộc làm hắn bối rối.
“Vậy sao? Ta biết rồi, ngươi lui về cạnh Viễn thúc đi.” Tịch Chiêu lấy lại cân bằng, nghiêm túc nhìn Dư Hoài.
Trình thiếu gia nghe xong thì đưa ánh mắt nhìn đến Tịch Chiêu, đầu mày nhíu nhíu, hiển nhiên là đang nhớ lại. Chỉ chốc lát sau hắn đã vội trợn mắt hét lên.
Đang lúc song phương đánh giá lẫn nhau, từ phía trong vọng ra một tiếng nói trầm đục.
“Có chuyện gì mà ầm ĩ trước cửa nhà vậy hả?”
Tịch Chiêu mặt không đổi sắc, rút bên hông gậy gỗ nhặt bên đường trước đó, hướng về phía Trình thiếu gia, chậm rãi nói.
“A Chiêu, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc. Bọn chúng mạnh lắm. Bọn chúng có người Dạ tộc đi cùng.”
Mà Trình lão gia có một nhi tử thân sinh là Trình thiếu gia. Tên này nổi tiếng ăn chơi trác táng, hống hách kêu căng. Chuyện tốt không có, chuyện xấu đầy mình.
“Vốn dĩ ta không muốn can thiệp. Nhưng mà ta cũng không đành nhìn ngươi sau này hối hận. Trở về một chuyến đi.”
“Hỏi thăm Trình thiếu gia một chút.” Tịch Chiêu lại đổi bộ dáng là đứa trẻ vô tư mà cười, nhưng trong mắt ẩn ẩn sát khí.
Thấy Tịch Chiêu không nói gì mà nhìn mình chăm chú, Minh Viễn cười mắng.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ bộ dạng không chuyện gì, Đại Hải Cẩu cũng chỉ biết im lặng.
“Chính là nó! Là nó! Thằng nhãi ở chợ phiên! Bây đâu, bắt nó lại cho ta!”
Minh Viễn gật đầu, không muốn nhiều lời trước mặt Đại Hải Cẩu, chỉ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phụ thân nó sớm đã không còn, mẫu thân và đệ đệ cùng thôn dân nơi nó lớn lên cũng không còn nữa. Nó tức giận được gì? Khổ sở được gì? Đại Hải Cẩu đưa tay đặt lên vai Tịch Chiêu, nhẹ giọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A, vậy sao?” Minh Viễn xòe quạt híp mắt cười.
Đại Hải Cẩu căng thẳng nắm chặt tay. Nó sợ, nhưng cũng phẫn nộ.
“Nghĩa phụ.”
“Phụ thân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư Hoài dùng một bàn tay hất gậy của Tịch Chiêu, đứng chắn trước mặt Trình thiếu gia, trên mặt không có chút cảm xúc.
Đại Hải Cẩu im lặng nhìn Tịch Chiêu hoang mang tự trách. Trong lòng nó cũng một mảnh trống rỗng. Lẽ ra nó nên giận dữ, nên trách móc, nên khóc than. Nhưng cuối cùng nó chỉ cảm thấy trống rỗng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình thiếu gia dứt lời, đám nô bộc lập tức lao lên. Minh Viễn không chút để ý, lui về phía sau nhường không gian cho Tịch Chiêu.
Trình thiếu gia tái xanh cả mặt, liên tục lùi về phía sau, luôn miệng hét lên.
Chương 81: Trình gia
Mà Tịch Chiêu nhìn thấy đám nô bộc như c·h·ó vâng lời chủ nhao nhao lao đến thì nhếch môi cười khinh miệt. Một đám ngu ngốc đi theo một tên đại ngu ngốc, một chút kinh nghiệm cũng không rút ra được. Tịch Chiêu không tránh không né, vung gậy quất vào từng tên, từng bước đi đến trước mặt Trình thiếu gia.
Minh Viễn mỉm cười, liếc mắt nói.
Vừa lúc đi qua nơi tổ chức chợ phiên lần trước. Tịch Chiêu ngưng lại tò mò của bản thân, vô thức nắm chặt tay nói.
“Dư Hoài, Dư Hoài!!!”
Đại Hải Cẩu nói một hơi, giọng điệu không vui không buồn khiến Tịch Chiêu và cả Minh Viễn ngơ ngẩn.
Đại Hải Cẩu ở một bên xoắn xuýt, nó cũng muốn xông lên, nhưng mà nó không có khả năng.
Khi cây gậy trong tay Tịch Chiêu chuẩn bị đập lên người Trình thiếu gia thì một bàn tay đã kịp lúc chặn lại. Tịch Chiêu nhíu mày ngẩn đầu, nhìn thấy chặn gậy của mình là một nam tử trung niên khôi ngô, tóc đen dài tết thành bím, trên thân mặc một bộ y phục màu nâu, khí tức trầm ổn.
Tịch Chiêu đánh giá Dư Hoài, nó phát hiện bản thân không phải đánh không lại, nhưng mà thân phận đặc thù cho nên không thể phát quá nhiều lực. Tịch Chiêu hơi liếc mắt nhìn Minh Viễn, chỉ thấy Minh Viễn yên lặng nhìn về Dư Hoài, không có ý tứ sẽ động thủ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.