Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 80: Không còn ai (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Không còn ai (2)


“Nén bi thương…”

“Nói cho ta kẻ nào làm? Hàm Ngư đâu?” Tịch Chiêu lạnh giọng hỏi.

Tịch Chiêu ngẩn đẩu nhìn Minh Viễn, chớp mắt trả lời.

Tịch Chiêu nghe xong mới hiểu tại sao Đại Hải Cẩu lại ở dưới giếng cạn cùng với con c·h·ó tên Tiểu Hoàng. Cũng biết số phận của Tiểu Hải Cẩu, bởi vì thi thể của nó không lành lặn nằm không xa giếng cạn.

Minh Viễn cảm thấy hắn là người xem đã đủ rồi, cho nên đi đến bên hai đứa mà nói.

Tiếng thì thào của Đại Hải Cẩu phá tan sự im lặng. Tịch Chiêu như bừng tỉnh, nó quay sang nhìn Đại Hải Cẩu, trong mắt không còn vẻ lạnh nhạt, mà ngập tràn áy náy.

Minh Viễn giải thích xong, nhìn thấy Tịch Chiêu còn đang ngơ ngẩn thì lại nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói rồi nó muốn đứng dậy tìm, nhưng vết thương tuy đã được điều trị vẫn còn đau. Tịch Chiêu kéo nó lại, cắn răng chỉ về phía thi thể Tiểu Hải Cẩu nói.

“Đúng vậy. Chúng ta sinh ra bẩm sinh có nguyên lực, cho nên sử dụng là chuyện bình thường. Nhưng Nhân tộc bọn họ không có nguyên lực, cưỡng ép sử dụng sẽ khiến cơ thể không gánh vác nổi mà sụp đổ. Cho nên Nhân tộc sử dụng nguyên lực luôn phải học phương pháp điều hòa cơ thể, như vậy mới có thể duy trì sự sống. Ta nhìn đứa trẻ ngồi kia cũng đã có dấu hiệu sụp đổ.”

Đại Hải Cẩu ngơ ngẩn nhìn Tịch Chiêu, lắp bắp.

Tịch Chiêu đến bên Đại Hải Cẩu, đặt tay lên vai nó, an ủi.

Nghe đến đây, Tịch Chiêu nhíu mày hỏi.

Không đợi Đại Hải Cẩu làm ra biểu cảm gì khác, Tịch Chiêu tiếp tục nói.

Tịch Chiêu hơi sững sờ, nó không kịp phản ứng, bị Đại Hải Cẩu hất lùi mấy bước. Đại Hải Cẩu quay lại nhìn Tịch Chiêu, đôi mắt đỏ ngầu đầy thù hận.

“Vậy là…cho dù đám người kia không đến, trước sau gì đám trẻ chúng ta cũng sẽ c·h·ế·t?”

“Tiểu Chiêu, thúc nói với ngươi rất nhiều lần, tất cả chúng ta muốn ngươi học tập đều là vì tốt cho ngươi. Không phải chỉ vì trách nhiệm trên vai ngươi…”

Minh Viễn còn muốn nói thêm rất nhiều điều, nhưng hắn liếc mắt nhìn về phía Đại Hải Cẩu, cuối cùng lựa chọn im lặng.

“Nhưng không cứu thì đứa nhỏ kia lành ít dữ nhiều, ngươi trơ mắt nhìn được sao?” Tịch Chiêu tiếp lời. Nó xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy Đại Hải Cẩu đầu óc chậm chạp đến bực mình. “Cho nên ngươi phải nhớ, chúng ta không ai làm sai. Kẻ sai chính là tên thiếu gia đó.”

“Đừng tìm, Tiểu Hải Cẩu nằm đằng kia.”

Đại Hải Cẩu nghe Tịch Chiêu quát thì sững người. Nó tròn mắt nhìn Tịch Chiêu, mờ mịt. Minh Viễn đứng một bên giữ im lặng, hắn muốn xem Tịch Chiêu sẽ làm gì. Lại nhìn xung quanh một chút, tràng cảnh này đúng là có thể khiến người ta hoảng hốt, huống gì đứa trẻ Đại Hải Cẩu kia chỉ là một đứa nhóc mười mấy tuổi.

Chương 80: Không còn ai (2)

“Nhưng…nhưng…”

Tịch Chiêu đang miên man suy nghĩ thì Minh Viễn vẫn ngồi một bên lên tiếng cắt ngang.

“Ta? Ngươi quên vì sao ta phải đắc tội ‘đại nhân vật’ sao?”

“Ta…xin lỗi, ta thật sự không biết. Nếu ta không bỏ trốn, nếu ta ngoan ngoãn nghe giảng…”

Trên đường đi Đại Hải Cẩu mới bình tĩnh mà kể cho Tịch Chiêu nghe đầu đuôi ngọn ngành.

Nghe vậy, Đại Hải Cẩu khẽ giật mình một chút quay đầu nhìn về hướng ngón tay Tịch Chiêu. Chỉ thấy Tiểu Hải Cẩu nằm nơi đó, cơ thể bị hủy hoại không ra hình người. Đại Hải Cẩu như c·h·ế·t lặng trong khoảnh khắc, rồi nó loạng choạng chạy đến bên thi thể của Tiểu Hải Cẩu, đôi tay run rẩy muốn lay gọi đệ đệ nhưng lại vô lực.

Nhưng Tiểu Hải Cẩu không thể đáp lời, thậm chí thi thể bắt đầu phân hủy. Tịch Chiêu nhìn đôi vai Đại Hải Cẩu run rẩy cùng tiếng khóc nghẹn ngào không thể kiềm chế thì thấy trong lòng khó chịu.

“Ta vốn dĩ muốn kéo Tiểu Hải Cẩu bỏ chạy, nhưng nửa đường nó nhìn thấy Tiểu Hoàng nên muốn cùng ôm đi. Ta cản không được, khi hai người bọn ta ôm được Tiểu Hoàng thì chúng xông tới. Tiểu Hải Cẩu đẩy ta xuống giếng cạn, còn mình thì bị chúng mang đi.”

“Ngươi vừa đi không bao lâu thì bọn chúng kéo tới. Bọn chúng nói muốn tìm ngươi, tìm không thấy ngươi thì bắt đầu đốt thôn. Mọi người xông ra ngăn cản đều bị chúng g·i·ế·t c·h·ế·t, đến cả mấy đứa nhóc như chúng ta cũng không tha.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi nói gì vậy? Hắn?” Tịch Chiêu không hiểu.

“Đúng vậy. Cũng không có gì cao siêu, điều khiển một chút nguyên tố làm việc nhà thôi. Nhưng mà kết hợp với linh thạch ta để lại hẳn có thể tự vệ được mới đúng. Sao mà…”

Đại Hải cẩu lúc này mới giật mình hô.

“Câm miệng!”

Đại Hải Cẩu và Tịch Chiêu mất gần một ngày mới an táng xong cho cả thôn. Sau khi chần chừ mất nửa ngày, Đại Hải Cẩu mới theo Tịch Chiêu cùng Minh Viễn đi về Tổ Địa.

“Chẳng phải ta đã đưa cho Hàm Ngư một số linh thạch rồi sao?” Hàm ý bọn trẻ trong thôn có thể dùng linh thạch chống đỡ chí ít là cho đến khi nó quay về.

“Điều hòa cơ thể?” Tịch Chiêu nghi hoặc.

Ánh mắt Đại Hải Cẩu run lên một chút, nó nhìn xung quanh, xác định không còn những kẻ hung ác kia nữa thì cúi đầu hít một hơi rồi mới chậm rì rì nói.

“Tiểu Cẩu…Tiểu Cẩu…tỉnh lại đi. Nhìn ca, bọn chúng đi rồi...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt Tịch Chiêu trầm xuống. Từ những lời kích động của Đại Hải Cẩu, Tịch Chiêu nghe hiểu.

Sau khi Tịch Chiêu đi được mấy ngày thì tên Trình thiếu gia kia dẫn theo một đám người đến yêu cầu giao Tịch Chiêu ra. Mặc cho trưởng thôn đã van xin và nói rằng Tịch Chiêu đã rời thôn, bọn chúng vẫn đốt phá cả thôn. Người trong thôn thấy thế mới can ngăn thì bị chúng tàn nhẫn sát hại. Giống như càng g·i·ế·t càng say máu, chúng bắt đầu ra tay với tất cả mọi người chứ không riêng gì những người chống đối nữa. Già trẻ lớn bé, không tha bất kì một ai.

Lúc này Đại Hải Cẩu đã ào ào bật khóc.

“Lúc đó nếu ngươi không cứu đứa nhỏ kia, tên thiếu gia đó sẽ dừng lại tấn công chúng ta sao? Ta đứng nhìn các ngươi bị đánh cũng được sao?”

“Bọn ta nào biết có cái gì linh thạch. Muội ấy cũng không nói ngươi có để lại linh thạch. Ngày hôm đó ta cũng không nhìn thấy Hàm Ngư.” Đại Hải Cẩu vò đầu nói.

“Ngươi dạy bọn họ sử dụng nguyên lực?”

“Ngươi thiệt là…” Minh Viễn thở dài nói, “Trước không nói đến chuyện tự vệ được hay không. Ngươi dạy chúng sử dụng nguyên lực, có dạy chúng điều hòa cơ thể hay không?”

“Câm miệng!”

“Phải rồi, Tiểu Cẩu, ta phải đi tìm nó.”

Đại Hải Cẩu b·ị đ·au mà tỉnh. Nó chưa kịp rõ ràng tình huống xung quanh, cơ thể đã tự động phản xạ lùi về sau. Sau đó lại nhìn thấy Tịch Chiêu trước mặt nó mới sợ hãi lao đến nắm lấy tay Tịch Chiêu mà khẽ hô.

Đại Hải Cẩu run rẩy chỉ mặt Tịch Chiêu mắng.

“Chính là ngươi! Ngươi hại c·h·ế·t cả thôn! Nếu không phải bởi vì ngươi thì hắn đã không tìm tới nơi này!!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đại Hải Cẩu nghẹn một chút, nó nhớ lại cảnh phụ mẫu ngã xuống vũng máu, nước mắt lưng tròng.

Thế nhưng bất ngờ Đại Hải Cẩu hất tay Tịch Chiêu ra, gằng giọng quát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đại Hải Cẩu nói không nên lời. Nếu vậy thì có chính là nguồn cơn khiến cả thôn bị diệt sao?

Tịch Chiêu rơi vào trầm ngâm. Vỏ sò nó đưa cho Hàm Ngư bị vỡ nhưng lại không có thi thể, rất có thể nàng đã chạy trốn được. Mà chuyện trước mắt bây giờ là vì sao Trình thiếu gia kia lại đi tìm nó? Thật sự chỉ vì mối nhục hôm đó thôi sao?

“Được rồi. Trước tiên đem mọi người an táng đi. Chuyện còn lại nói sau.”

Sau đó không để Tịch Chiêu phản ứng gì, Đại Hải Cẩu cứ lầm rầm nói nguy hiểm. Tịch Chiêu hít sâu một hơi mới gõ lên đầu Đại Hải Cẩu, quát.

“A Chiêu, ngươi trở về rồi. Mau cứu chúng ta…” Nói một nửa, Đại Hải Cẩu đã vội sửa lời. “…Không được! Ngươi chạy đi. Bọn chúng rất mạnh. Ngươi cũng đánh không được!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Không còn ai (2)