Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Ta Đây Là Lạc Đường Rồi
Trần Thiên nghe vậy, hắn muốn khóc nghĩ chẳng lẽ mình lại muốn b·ị đ·ánh c·ướp lần nữa, hằn chợp nói:
"Ngươi muốn đi Minh Dương thành thì đã đi qua rồi bây giờ cách ở chỗ này đến hơn ngàn dặm rồi, người lúc đi không thấy ký hiệu hướng đi thành trì à"
"Mị nó, sao ngươi không thành Tiểu Nhị đi rồi"
"Vâng đệ là Trần Thiên ạ, xin cảm ơn biết Nhị ca"
"Đinh! không làm đòi có ăn, chỉ có ăn đầu bu*i ăn c*t" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại hán nghe vậy liền chẳng biết nên đồng tình hay cưới nữa, hắn nhín cười nhưng cả đồng bọn không nhịn được cả một đám người đều cười to đến cả đại hán cũng cười to rồi nói:
Chương 6: Ta Đây Là Lạc Đường Rồi
"Đại ca a! đệ muốn đi Minh Dương thành mà chẳng biết ở đâu nữa, Chiều nay đệ bị bọn c·ướp đuổi rơi mất cả bản đồ nên mới lạc đến đây, nếu đại ca biết đường có thể chỉ cho đệ biết được không "
Đại hán nghe vậy đồng tình vỗ vai Trần Thiên nói:
Trần thiên vừa mới diện bọn c·ướp không bao lâu đổi lấy một bộ quần áo hạ phẩm bảo khí hết 200 hạ phẩm linh thạch, hắn đi về phía tây suốt 3 canh giờ trời đêm tối mù mịt mà chả thấy đường đâu, hằn mất bản đồ trong v·ụ n·ổ ấy, mà hệ thống cũng không bán bản đồ cho hắn, vì hệ thống chỉ cấp những thứ cần thiết cho tông môn và phục chế phẩm, nhưng hắn quên phục chế bản đồ nên hệ thống không cấp được cho hắn, hắn cứ thế đi về phía tây đi đến lúc tối đến mức chả thấy ánh sang đâu cả, hằn dừng lại hắn lại nghĩ quấn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cũng đúng khổ trước sướng sau thế mới giàu, ta phải cố lên"
"Đại ca! Em là Trần Thiên quê ở thôn Lương Trai, em mới cốt linh mới 17 ạ, xin đại ca làm ơn tha mạng"
"A"... Trần Thiên nghe vậy mặt mộng bức hắn đã đi qua mà còn không biết trời ạ hắn hận mình đến mức chẳng có lỗ nào chui để che lấp xỉ nhục này, đợi mọi người cười xong Trần Thiên liền hỏi:
Đám người nghe vậy liền không tin Trần Thiên liền cảnh giác xung quanh, một người trong đội lấy một trương phú phóng lên trời, bỗng chốc bùng sáng lên để mọi thứ xung quanh nhìn càng rõ rệt, thấy chẳng có ai xung quanh họ cả đám người liền em gắt gao Trần Thiên và hắn lại bị lột sạch đồ.
Thấy Trần Thiên chả có gì nguy hiểm đoàn người mới thở nhẹ ngõm, bởi vì cảm thấy Trần Thiên cảnh giới gì cũng không có liền buông ra, một vị đại hán vác đao to chất vấn hỏi Tràn Thiên:
Trần Thiên khóc nghĩ:
"Lẽ nào thế giới này ai cũng thích lột đồ người khác a, mẹ nó cũng quá tú đi"
Bị song hệ thống sỉ nhục, Trần Thiên phải cố gắng vương lên tiếp tục lên đường, xa xa hắn bỗng nhìn thấy một đốm màu vàng nhỏ li ti chập chờn, Trần Thiên liền vui mừng húc ngựa chạy nhanh qua, khi dần đến nơi hắn mới chậm lại đi bộ từ từ xuống và kiểm tra không kẻo lại như lần trước bị bọn c·ướp bắt.
"Ngươi đang muốn đi đâu vậy, một người như ngươi ở nơi này chả có ai mấy tồn tại đâu, nói đi mục đích của ngươi là gì"
Trần Thiên nhóm nhém đến gần thì thấy một đoàn người đang nói chuyện, trao nhau thức ăn vừa mới nấu, hắn gần hơn một chút thì nghe được tiếng trò chuyện, khi nghe xong Trần Thiên biết đây là một đoàn thương nhân đang vật chuyển về hướng ngược lại hắn, hắn thấy có thể hỏi đường liền chợp kêu:
"Trời đụt ta đang ở chỗn nào vậy nhỉ, mẹ nó đây là lạc đường rồi a"
Một lúc sau nhìn Trần Thiên, đại hán liền giới thiệu:
"Mau giơ tay lên bỏ hết v·ũ k·hí xuống"
"Đinh! xét thấy ký chủ ảo tưởng hệ thống khuyến cáo ký chủ một câu danh ngôn ở trái đất"
Trần Thiên nghe tên Trương Bảo Nhị liền nghĩ: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Dừng lại! Ngươi là ai mau khai tên ra" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đậu má ta đang đi tây thiên đấy à ta không muốn thành phật đâu"
"Ta là Trương Bảo Nhị, huynh đệ ngươi là Trần Thiên đúng không"
"Đại ca giờ ngài có thể chỉ cho đệ biết được không ạ"
Trần Thiên nghe vậy vội vàng nói:
Nghe song hệ thống thay nhau trả lời hắn, Trần Thiên liền muốn thổ huyết, hắn chợt nghĩ:
Đoàn người vừa mới xem xong kịch vui về sau, mời luôn Trần Thiên gia nhập đoàn cùng chung vui, cùng nghỉ ngơi cho đến sáng hôm sau cả đoàn lại xuất phát đến Minh Dương thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Thiên chưa kịp nói xong thì có 7 bóng người lao về phía hắn đưa kiếm đao lên trước mặt uy h·iếp nói:
"Cốc cốc cốc! xin lỗi đã làm việc quý vị cho đạo hữu xin hỏi đường một..."
Trần Thiên ngửa đầu hắn nhìn lên trời cao hắn cảm thấy rằng đời đen đủ lắm, hắn chỉ muốn một cuộc sống thanh nhàn trên đỉnh phong, hắn muốn hệ thống cho mình vô địch luôn đỡ phải khổ:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.