Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Natasha
Nếu phải chọn một người có khí chất giống quý tộc nhất thì đó chỉ có thể là Bronya, những người còn lại dù cũng có vẻ ngoài nghiêm chỉnh nhưng lại toát lên khí chất phóng khoáng tự tại, hoàn toàn không giống với sự nghiêm nghị khuôn phép của tầng lớp quý tộc mà cô quen thuộc.
Sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, cô khẽ gật đầu nói:
"Vậy thì hãy để Seele dẫn đường cho cô đi, cô ấy là thành viên chủ chốt của Lửa Ngầm, sẽ có ích hơn là một bác sĩ chỉ biết dùng kim tiêm và thuốc men như tôi."
Cô nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh được đặt ở góc phòng, bên cạnh là một chiếc tủ kéo chứa vài lọ thuốc nào đó, kèm theo mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí khiến Bronya khẽ cau mày.
Natasha tháo chiếc khẩu trang y tế xuống, để lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bronya.
Vừa mới dứt lời thì chỉ trong nháy mắt một bóng người liền xuất hiện ở ngưỡng cửa, Bronya ngay lập tức nhận ra đó là cô gái đã hạ gục đám công nhân ở bên ngoài thị trấn.
“Đây là khẩu s·ú·n·g đã từng được Thiết Vệ Bờm Bạc ở Khu Tầng Dưới sử dụng, tuy nó có đôi chút lỗi thời nhưng tôi tin cô vẫn có thể sử dụng nó được.”
Nhưng Sampo chỉ nhún vai tỏ vẻ không mấy bận tâm đến lời chỉ trích của Natasha, anh xoa hai bàn tay nhè nhẹ vào nhau như đang chuẩn bị tiết lộ điều gì đó:
Tại một căn phòng khám nhỏ nằm trong thị trấn, Bronya từ từ mở mắt sau một giấc ngủ dài.
Anh vẫy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài cửa, trên miệng vẫn không quên nở một nụ cười ranh mãnh:
Natasha gật đầu, không thể không thừa nhận lời Sampo nói có lý.
Ánh mắt của Bronya không qua được đôi mắt nhạy bén của Natasha. Thế là cô nghiêng đầu sang cười hỏi:
“Tôi muốn hiểu rõ hơn về tình hình ở Khu Tầng Dưới, bất cứ điều gì cô có thể chia sẻ.”
“Được rồi, Seele không còn ở đây nữa, ra đi.”
“…Một cơn bão nữa lại sắp tới rồi.”
“Tại sao lại không thể? Lửa Ngầm tồn tại là để duy trì trật tự sau khi Thiết Vệ Bờm Bạc bỏ rơi Khu Tầng Dưới. Trong suốt những năm qua, Lửa Ngầm đã làm mọi thứ để duy trì trật tự ở Khu Tầng Dưới. Nếu như không có Lửa Ngầm, nơi này đã rơi vào hỗn loạn từ lâu rồi. Chúng ta không làm gì sai, cũng không vi phạm pháp luật, vậy thì tại sao phải sợ?”
Seelee khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt ánh lên vẻ bực bội, cô chỉ tay vào Bronya rồi quay sang Natasha cáu kỉnh hỏi:
“Không... chỉ là tôi cảm thấy cô hẳn đã rất vất vả khi phải chăm sóc cả thị trấn một mình như vậy.”
Sau đó Natasha bước về phía chiếc tủ gỗ lớn ở góc phòng, lấy ra một khẩu s·ú·n·g trường rồi đưa nó cho Bronya.
Bronya cúi đầu nhìn xuống chiếc kim truyền dịch đang ghim trên mu bàn tay mình, cô im lặng trong giây lát rồi nhẹ giọng cảm tạ:
“Ồ, suýt nữa thì tôi quên mất! Có vẻ như ngoài Bronya ra thì những người bạn còn lại của tôi chưa từng nói với bà chị về lai lịch thực sự của họ nhỉ?"
Mái tóc xanh xám được Natasha buộc gọn sau gáy nhưng vẫn có hai lọn đối xứng rủ xuống vai, cùng một bộ váy trắng nhiều lớp giống áo blouse càng làm tôn lên dáng người của cô.
Nghe được vậy, Bronya cúi đầu muốn nói gì đó nhưng Natasha đã cất lời trước:
Khi bóng dáng của Sampo biến mất đằng sau cánh cửa, phòng khám lại trở về với sự tĩnh lặng thường nhật của nó.
“Đúng vậy, người bệnh có rất nhiều loại, tôi cũng phải dùng nhiều cách khác nhau để đối phó với họ. Có một số người cần phải dịu dàng, có một số người nếu không mắng cho vài câu thì họ sẽ không biết sợ bệnh là gì...”
“Làm sao tôi biết được chứ? Tôi đâu có khả năng thần kỳ chỉ cần nhìn thoáng qua là biết nó nằm ở đâu. Tìm thứ đó là việc của họ, không phải của tôi.”
Bronya từ từ đứng dậy khỏi giường đi theo Seele. Vào lúc cô đang định hỏi xem Seele sẽ dẫn mình đi đâu thì Natasha đã nhanh chóng gợi ý:
Bronya chậm rãi quay đầu về phía cánh cửa phòng khám, nhìn thấy một người phụ nữ đang từ tốn đẩy cửa bước vào.
Natasha im lặng một hồi lâu, vẻ hoài nghi trên gương mặt dần phai bớt đi một chút, rồi sau đó cô thẳng thắn hỏi:
Mặc dù Natasha trông chỉ như một vị bác sĩ bình thường có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, nhưng từ thái độ điềm tĩnh đến bất thường và ánh mắt sắc sảo như nhìn thấu tất cả lại khiến người khác không khỏi vô thức mà tin tưởng cô ấy.
Mặc dù không hoàn toàn tin tưởng mục đích thực sự của Sampo hay những vị khách kia, nhưng thái độ ban nãy của Bronya làm cho Natasha cảm thấy bọn họ cũng không phải là những kẻ nói dối.
"Nếu đã như vậy thì..."
Natasha trợn mắt lên nhìn Sampo, tuy vậy những lời nói của anh ta từ nãy đến giờ đã đủ để cho cô đưa ra đánh giá sơ bộ cần thiết.
“Sao vậy? Trông tôi có gì lạ à?”
Bronya cũng có ý nghĩ tương tự, cô âm thầm quan sát Natasha, trong lòng không khỏi bị ấn tượng bởi phong thái của đối phương.
Bronya nhận lấy khẩu s·ú·n·g và xem xét một cách cẩn thận. Mặc dù thiết kế của nó có phần lạc hậu so với tiêu chuẩn của Khu Tầng Trên, nhưng cô cũng không đòi hỏi gì thêm.
Nhưng Sampo như thường lệ chỉ thản nhiên phủi bụi trên vai mình rồi đưa tay chỉnh lại mái tóc và cười hớn hở:
Những mảnh ký ức lộn xộn và đứt đoạn trong giấc mơ cùng với lời nói dai dẳng của Cocolia lướt qua tâm trí làm cho đầu Bronya đau như búa bổ.
“Tình trạng cơ thể của cô đã ổn định. Tuy nhiên đừng vội hoạt động mạnh, hãy nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi.”
Natasha cười khẽ, cô gấp cuốn sổ lại và tựa người vào ghế rồi bắt đầu than vãn:
“Thế thì anh nghĩ Stellaron đang ở đâu?”
Ngay lập tức một bóng người luống cuống nhảy ra khỏi chiếc tủ, và không ngoài ai khác chính là Sampo.
Sau một hồi suy nghĩ, Bronya quyết định thẳng thắn nói:
“Còn về những kẻ gây hấn với mọi người ở ngoài thị trấn, bọn họ cũng chỉ là những cư dân lang thang không có nhà để về mà thôi. Thành kiến với Khu Tầng Trên đã ăn sâu vào máu họ từ lâu, tôi hy vọng cô có thể thông cảm và đừng trách họ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Seele ngập ngừng không lên tiếng ngay mà nheo mắt nghi hoặc nhìn Natasha.
Cô gõ vài cái vào chiếc tủ rồi nói:
Sampo khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Natasha với ánh mắt nửa đùa nửa thật:
Seele liếc nhìn Bronya một cách không mấy thiện cảm rồi hất cằm nói:
Với Natasha mà nói thì hành động mới là thước đo đáng tin nhất để đánh giá một người, vì vậy lúc này cung cấp một chút trợ giúp để đưa ra kết luận cũng không phải là vấn đề gì quá to tát.
Natasha chỉ tay về phía Seele rồi bình thản nói:
“Được rồi, chúc cô may mắn. Nếu có gì khó khăn đừng ngại quay lại đây tìm tôi.”
Cô ấy trông rất chững chạc và điềm tĩnh, có vẻ như lớn hơn Bronya vài tuổi, đôi mắt màu tím nhạt nổi bật trên gương mặt thanh tú, bên dưới môi trái còn có một nốt ruồi nhỏ càng tô điểm thêm một nét mị lực đặc thù nào đó rất hấp dẫn người khác phái.
Thế nhưng Sampo chỉ nhún vai, vẻ mặt biểu hiện như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
"Sự tình của mọi người tôi đã hiểu rõ, người đã đưa mọi người xuống dưới đây là Sampo. Mặc dù anh ta là cư dân của Khu Tầng Dưới nhưng tôi phải nói rằng anh ta không phải là người đáng tin, tốt nhất là không nên quá tin tưởng vào Sampo."
Sampo như được dịp trổ hết tài ăn nói, liên tục vẽ nên viễn cảnh kỳ diệu để thuyết phục Natasha.
Nếu Natasha chưa từng nghe đến thứ này thì nó hoặc không tồn tại ở Khu Tầng Dưới, hoặc nó là một thứ vượt ngoài tầm hiểu biết của cô, điều này khiến cho Natasha bất giác cảm thấy một chút bất an.
Cô lấy cuốn sổ tay nhỏ ra và ghi chép gì đó, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Bronya như đang đánh giá tình trạng của cô.
Sampo bật cười toe tét rồi đưa ngón tay lên lắc qua lắc lại trước mặt Natasha.
Sau đó cô khẽ thở dài một hơi đầy mệt mỏi rồi nói tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Natasha trợn mắt nhìn Sampo, tuy nhiên lời nói của anh ta từ nãy đến giờ đã đủ để cho cô đưa ra đánh giá sơ bộ cần thiết.
“Hừ, được rồi. Này cô kia, đi theo tôi.”
Natasha nhìn Sampo bình thản nói:
“Cảm ơn cô, bác sĩ Natasha.”
Nhưng càng nghe thì cô lại càng cảm thấy như mình đang nghe một câu chuyện cổ tích khó tin.
Natasha từ nhỏ đã nghe qua vô số truyền thuyết về luồng khí lạnh vĩnh cửu ở Belobog. Bây giờ lại nghe đến chuyện nó có thể bị tiêu diệt, để cho ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi Belobog thì chẳng khác gì chuyện cổ tích hoang đường.
"Anh hẳn biết rõ ba người kia là ai đúng không? Đó cũng là lý do vì sao anh lại đem bọn họ xuống dưới đây.”
Lửa Ngầm là một tổ chức không chính quy chỉ được biết đến giữa những cư dân Khu Tầng Dưới. Nếu để cho giới quý tộc Khu Tầng Trên hay biết về chuyện này, chắc chắn bọn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội để bới móc.
Người phụ nữ tiến đến bên giường bệnh, thành thạo thay một túi nước truyền dịch mới và kiểm tra tình trạng của Bronya.
Chương 46: Natasha
“Nhưng tôi không tin tưởng nó cho lắm.”
“Không bằng đến khu quặng mỏ lớn xem thử. Nơi đó đang gặp chút vấn đề, tiện thể cô cũng có thể quan sát cuộc sống của người dân ở đây.”
Một khoảng thời gian đã trôi qua kể từ sau vụ hỗn loạn bên ngoài Thị Trấn Boulder.
Natasha chấp nhận để đội khai phá đến phòng khám của mình không chỉ vì muốn chữa trị cho Bronya mà còn để quan sát và đánh giá họ.
Natasha khẽ cười rồi lấy tay chỉnh lại vài sợi tóc lòa xòa bên tai. Sau đó cô ngoái đầu nhìn về phía cửa và gọi lớn:
“Cô thực sự muốn để đám quý tộc này biết về Lửa Ngầm sao?”
Natasha chậm rãi ngồi xuống ghế và khẽ lẩm bẩm.
Sau khi Bronya và Seele vừa khuất bóng, Natasha chậm rãi bước tới một chiếc tủ gỗ khác ở góc phòng.
“Nếu anh không tự ý phá hỏng quy tắc, tự tiện đưa họ xuống đây và còn gây ra đống lộn xộn ngoài thị trấn thì Seele cũng chẳng tức giận đến thế đâu. Lúc nào anh cũng là nguồn cơn rắc rối, Sampo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy thì tôi đi đây, bảo trọng nhé bà chị."
Natasha nhắm mắt thở dài một hơi, giọng nói phảng phất chút mệt mỏi lẫn trách móc:
“Phù, đáng sợ thật đấy! Tôi cứ tưởng Seele sẽ lôi tôi ra khỏi tủ mà quăng thẳng xuống đất rồi đấy!”
Anh ta vừa chỉnh lại vạt áo vừa giả bộ lau mồ hôi và lẩm bẩm:
“Thật lòng mà nói, bà chị thực sự tin họ là quý tộc ở Khu Tầng Trên sao? Không như cô nàng Seele kia, bà chị biết rất rõ quý tộc là những người như thế nào mà.”
“Được rồi, trước hết không cần phải gấp gáp, cứ để bọn họ làm quen dần với tình hình ở dưới này đã.”
Người phụ nữ nheo mắt nhìn Bronya, tuy không nhìn thấy được rõ ràng biểu cảm đằng sau lớp khẩu trang y tế, nhưng nét dịu dàng bên trong đôi mắt của cô ấy là không thể nào che dấu được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chưa từng nghe qua… Là một loại khoáng sản mới trên mặt đất sao?”
“Cô tỉnh rồi sao?”
Seele nhíu mày, đôi môi mím chặt lại, rõ ràng là cô không đồng tình nhưng cũng không tìm được lý do để phản bác.
Bronya cũng tranh thủ quan sát vị bác sĩ trước mặt.
“Bà chị à, đừng nghiêm khắc với tôi như thế chứ, tôi buồn lắm đấy! Tôi đang làm một việc vĩ đại, mang hy vọng đến cho Khu Tầng Dưới… và thậm chí là cả Belobog! Chỉ tiếc Seele không đủ tinh tế để hiểu được tầm nhìn rộng lớn của tôi. Cô ấy chỉ thích dùng nắm đấm thay vì trò chuyện tử tế với tôi thôi!”
Giờ đây khi đã chắc chắn rằng những người này không hề mang theo ác ý thì cô mới dần buông lỏng cảnh giác, thái độ cũng trở nên cởi mở hơn.
Sampo thấy Natasha đã đưa ra quyết định của mình nên cũng không nán lại thêm nữa.
Câu hỏi của Sampo khiến Natasha hơi khựng lại, cô nhíu mày suy tư vài giây rồi chậm rãi lắc đầu nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Natasha cười nhạt, bên trong đôi mắt không giấu được sự hoài nghi.
Natasha không hề tỏ ra dao động trước thái độ của Seele, cô mỉm cười nhàn nhạt điềm tĩnh đáp lại:
Vì vẫn còn nghi ngại về ý định thật sự của đội khai phá, cho nên cô quyết định sẽ tạm thời gạt chuyện này sang một bên và quan sát thêm.
Seele lưỡng lự trong vài giây, nhưng rồi dưới tác động từ ánh mắt của Natasha, cuối cùng cô cũng chịu thỏa hiệp.
Natasha cau mày nhìn Sampo, trên gương mặt không giấu được vẻ bất đắc dĩ.
Cô nhớ mang máng rằng Stelle đã đưa mình đến đây, nhưng những gì diễn ra sau đó thì lại không thể nhớ nổi.
“Bà chị có nghe qua thứ được gọi là Stellaron chưa?”
“Vĩ đại? Hy vọng? Hay chỉ là những trò bịp bợm quen thuộc của anh? Người dân ở đây đã đủ khốn khổ rồi, họ không cần thêm những lời hứa hão huyền từ anh đâu.”
"Seele."
Nụ cười ranh mãnh trên gương mặt Sampo càng lúc càng mở rộng, anh nghiêng người về phía Natasha và khoái chí nói:
Bỗng nhiên có một giọng nói bất ngờ vang lên, phá tan đi sự yên tĩnh trong căn phòng và kéo cô ra khỏi những dòng suy nghĩ của mình.
“Không, không, lần này bà chị sai rồi. Chính mắt tôi nhìn thấy bọn họ từ vũ trụ đáp xuống đây. Thế giới này cần một anh hùng để giải cứu nó, và tại sao không phải là họ chứ?”
“Câu chuyện anh dựng lên cũng không tệ."
Bronya có hơi ngượng ngùng lắc đầu đáp:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.