Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Thị Trấn Boulder
“Chào mừng mọi người đến với Thị Trấn Boulder, thị trấn duy nhất có người còn sinh sống ở Khu Tầng Dưới.”
“Dựa trên báo cáo từ các Thiết Vệ, đã hai tiếng trôi qua kể từ khi Đội Trưởng Gepard tiến vào Rãnh Nứt. Một vài tiểu đội sau đó cũng đã tiến vào Rãnh Nứt để thăm dò nhưng không hề có thêm tin tức nào khác, chỉ phát hiện được một vài dấu vết chiến đấu còn rất mới. Nhiều khả năng là Đội Trưởng Gepard đã chạm trán với Sinh Vật Rãnh Nứt.”
Nhưng hắn nhanh chóng khựng lại khi nhìn thấy Stelle xoay người, trên tay cô bất ngờ xuất hiện một cây gậy bóng chày đang phát ra ánh sáng chớp loé.
Cú đấm mạnh đến nỗi khiến cho toàn bộ gương mặt của hắn bị lõm sâu vào trong, mũi và miệng phun máu ồ ạt như một cái đài phun nước, kèm theo vài cái răng bay tung tóe khắp nơi, cả thân hình to lớn bị văng ngược về phía sau rồi đè ngã những người xung quanh.
“Galactic Homerun!”
Bronya quay đầu lại nhìn Gepard, lúc này anh đang bị March 7th trói chặt và dẫn theo phía sau lưng, ánh mắt cô biểu lộ ra đôi chút thất vọng:
Nói rồi hắn gầm lên, vung tay chộp lấy chiếc cuốc gần đó rồi hét lớn:
Serval chống hai tay bên hông, nghiêng đầu nhìn cậu và chậm rãi giải thích:
Nhưng chỉ trong một tích tắc, sắc mặt của Sampo liền biến đổi. Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, anh ta đã biến mất nhanh như cơn gió khỏi tầm mắt của đội khai phá.
“…Biết rồi mà.”
“Tôi sẽ xuống đó để tìm Gepard. Nhưng tôi không định mạo hiểm tiến vào Rãnh Nứt đâu, cho nên con đường đi xuống phía dưới đành phải kính nhờ cô rồi, Pela."
Nói rồi cô quay người lại, nâng chiếc liềm lên chỉ thẳng vào Stelle, trầm giọng lạnh lùng nói:
“Hừm, tin gì thì tuỳ anh, nhưng anh nên nhớ, bây giờ anh không còn là đội trưởng của Thiết Vệ Bờm Bạc nữa. Các người hiện tại đang là tù binh trong tay tôi! Cần tôi đánh vần để cho anh hiểu không hả: T-Ù B-I-N-H!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, giọng nói càng lúc càng kích động:
“Bronya thống lĩnh, tôi khuyên ngài nhanh chóng trở về. Việc tự ý đến Khu Tầng Dưới như thế này… nếu để Đấng Bảo Vệ Tối Cao biết được thì đó sẽ là tội lớn.”
Nhưng chưa dừng lại ở đó, lại có thêm một kẻ khác lao lên từ phía sau Stelle với ý định đánh lén.
Bronya liếc mắt nhìn Sampo, cô cau mày lại nói:
“...Thì ra đây là Khu Tầng Dưới sao?”
Giọng nói của Gepard đột nhiên vang lên từ phía sau cắt ngang hành động của cô.
March 7th chống một tay lên hông, tay còn lại chỉ về phía Gepard cao giọng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Serval quay lại nhìn Pela, vẻ mặt lúc này vô cùng nghiêm túc. Cô đặt tay lên vai Pela và nói:
Cùng thời điểm đó ở khu vực dưới lòng đất của Belobog, Sampo đang dẫn đầu đội khai phá đi xuyên qua Rãnh Nứt.
Cây gậy trong tay Stelle tạo thành một đường cong hoàn hảo đánh trúng vào hông của kẻ đánh lén.
“Còn các người... Mau nói ra lý do xuất hiện ở đây... hay là muốn tiếp thử vài chiêu của tôi?”
Từ trong Rãnh Nứt Gepard chậm rãi bước ra, tuy hai tay đã bị trói chặt nhưng gương mặt anh vẫn ánh lên vẻ cương nghị thường thấy.
“Nhìn xem quần áo các người kìa, chắc hẳn bọn chúng đáng giá cả gia tài đấy nhỉ? Lại còn dẫn theo đám Thiết Vệ Bờm Bạc nữa, thế nào... định tiếp tục đàn áp chúng tôi sao?”
Ngay thời điểm khẩn cấp ấy, Stelle bất ngờ lao lên phía trước rồi tung một cú đấm trực diện vào mặt người đàn ông trung niên đang lao đến.
Ở bên cạnh Serval là Pela đang đứng thẳng người, dù sở hữu vóc dáng nhỏ nhắn chỉ cao đến vai Serval nhưng tác phong cẩn trọng của một Thiết Vệ Bờm Bạc thì không thể nhầm lẫn đi đâu được.
“Ồ, anh không biết à? Thành phố Belobog này được xây dựng như hai cái bệ tròn được ghép lại với nhau. Khu Tầng Trên chỗ chúng ta đang đứng là nơi phụ trách hành chính và thương mại, còn Khu Tầng Dưới là khu vực khai thác tài nguyên và cung cấp năng lượng."
Trên tay phải cô là một chiếc liềm dài, ánh kim loại lạnh lẽo phản chiếu lập lòe trong đêm tối.
“...S·ú·n·g của mình?”
Từng người lao tới đều bị Stelle hạ gục nhanh chóng, bọn họ chỉ còn có thể nằm trên mặt đất rên rỉ, không còn ai đủ sức để đứng dậy.
“Nếu trong trường hợp không quay trở lại thì chỉ có hai khả năng. Một là cậu ấy đã bị Sinh Vật Rãnh Nứt g·iết c·hết, nhưng tôi không tin điều đó sẽ xảy ra, chú em của tôi đã đối mặt với bọn chúng quá nhiều lần mà vẫn đều có thể sống sót trở về rồi. Hai là cậu ấy đã tiến sâu hơn và đi xuống Khu Tầng Dưới thông qua Rãnh Nứt.”
“Đám các người là quý tộc mới từ tầng trên đi xuống dưới đây phải không?”
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Serval và cảm nhận sức ép từ đôi tay đang nắm chặt lấy vai mình, cô cuối cùng chỉ biết thở dài nhượng bộ:
Stelle nhìn đám đông vây quanh càng ngày càng nhiều, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dài trên trán, dù rằng bản thân có thể đánh được rất nhiều người nhưng cô không thể nào ra tay với người dân vô tội được.
Khi gã công nhân cuối cùng đã đổ gục xuống, những cánh hồ điệp dần xoay tròn và ngưng tụ lại thành hình bóng của một cô gái.
“Thật không thể hiểu nổi. Mấy người lấy đâu ra can đảm để t·ấn c·ông tôi với chút sức lực này vậy?”
Sau đó gã đầu hói hít sâu một hơi rồi gào lên:
Nhận ra đám người của mình không thể đấu lại được Stelle, hắn liền liếc nhanh sang người bên cạnh, ánh mắt lóe lên sự gian xảo.
Cả hai không cần nói cũng hiểu ý nhau: nếu không thể thắng được bằng sức thì bọn hắn sẽ dùng mưu.
Bốp bốp.
“Sampo... đừng nghĩ tôi quên những gì anh đã làm ở Khu Tầng Trên. Lần này tôi sẽ tạm thời bỏ qua, nhưng đừng để tôi phải nhắc lại nữa.”
Tại khu vực quảng trường phía đông Belobog, ngoại trừ các Thiết Vệ Bờm Bạc đang canh giữ nghiêm ngặt vòng ngoài của Rãnh Nứt, ở phía trung tâm còn có bốn người khác đang tập trung quan sát vòng xoáy khổng lồ vặn vẹo không ngừng trong không trung.
Randolph im lặng lắng nghe Serval nói rồi hỏi lại:
Thị Trấn Boulder được xây dựng trên một khu mỏ cũ, nó nằm giữa những dãy núi đen ngòm với các mỏ khoáng sản bị khai thác cạn kiệt, để lại những cái hố rộng lớn và trống rỗng.
Pela lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói đầy bối rối đáp lại:
Hơi thở của cô vẫn còn vương chút mệt mỏi, nhưng gương mặt căng thẳng trước đó giờ đã dịu đi hẳn.
Sau một khoảng thời gian tìm kiếm, cuối cùng họ cũng phát hiện một khe nứt để thoát ra bên ngoài.
“Các người vô duyên vô cớ phong tỏa Khu Tầng Dưới, để chúng ta sống chui rúc như chuột cống suốt bao nhiêu năm trời, bây giờ lại còn dám mò xuống đây để tiếp tục thị uy sao? Nghĩ bọn này dễ bắt nạt lắm à?"
Đi ở phía sau cô là Dan Heng và March 7th, trên tay March 7th lúc này đang cầm một chùm dây thừng buộc chặt vào cổ tay của những Thiết Vệ Bờm Bạc b·ị b·ắt giữ ở đằng sau.
Bronya theo phản xạ đưa tay xuống thắt lưng nhưng rồi chợt khựng lại giữa chừng, lúc này cô mới nhận ra mình không hề mang theo v·ũ k·hí bên người.
Âm thanh ngay lập tức vang vọng hơn phân nửa thị trấn, nhờ vào những vách đá xung quanh dội âm thanh lại, tiếng hét đã thu hút sự chú ý của không ít dân cư.
Stelle cũng giật mình quay đầu và nhìn thấy Bronya nằm b·ất t·ỉnh trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền trong khi March 7th và Dan Heng lo lắng đỡ lấy cô.
“Nhưng mà Khu Tầng Dưới đã bị phong tỏa từ lâu rồi. Serval... không lẽ cô định?”
Pela đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy liền vội vàng xen vào:
Mái tóc dài màu tím sẫm buông xuống thắt lưng, đeo chiếc khăn quàng quấn quanh cổ cùng bộ đồ đen trắng ôm gọn dáng người thon gọn và mạnh mẽ.
Tất cả ngay lập tức quay đầu về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy được một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo công nhân khai thác mỏ cũ kĩ đang đứng đó nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Các ngươi quả nhiên là cấu kết với t·ội p·hạm. Đấng Bảo Vệ Tối Cao đã đúng khi cảnh báo về các ngươi.”
Người đàn ông không chút nào che giấu sự thù địch trong ánh mắt của mình, cộc cằn nói:
Bronya chậm rãi trèo xuống khỏi lưng Stelle, tuy đôi chân vẫn còn khẽ run rẩy, nhưng sau vài bước đi chập chững cô đã có thể đứng vững.
Bốp.
Stelle dừng lại một chút để đôi mắt làm quen với bóng tối, và khi tầm nhìn đã trở nên rõ ràng hơn thì một thị trấn bỏ hoang dần hiện lên lờ mờ trước mắt cô.
“Hừ! Nói năng thô lỗ như vậy, theo lời của March 7th từng nói thì rất đáng b·ị đ·ánh!”
Một tiếng v·a c·hạm vang lên chát chúa, cả cơ thể gã công nhân gập thành hình chữ V và bật lên khỏi mặt đất, xoay mòng mòng trong không khí rồi đâm sầm vào hai người khác đứng ở phía sau, kéo cả ba ngã nhào thành một đống hỗn độn trên mặt đất.
Khi cả nhóm chuẩn bị tiến vào Thị Trấn Boulder, Bronya lúc này mới từ từ mở mắt.
Cô gái nhìn xuống đám công nhân đang nằm rên rỉ trên mặt đất, ánh mắt không nhịn được vẻ khinh bỉ mà nhấc chân lên đạp vài cái.
Sau khi đi xuyên qua hàng loạt những con đường hầm tối đen, một thị trấn khác dần hiện lên trước mắt mọi người, đông đúc và náo nhiệt hơn hẳn so với Thị Trấn Rivet.
"...March."
“Thế nào, bây giờ thì anh đã biết cảm giác b·ị b·ắt giữ chưa?”
March 7th nhăn mặt xoa đầu lẩm bẩm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dan Heng không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng March 7th, cậu khẽ gõ cán giáo lên đầu March 7th rồi nhẹ giọng nhắc nhở:
“Khu Tầng Dưới sao?”
Sampo vỗ tay hai cái rồi tiến tới trước mặt Bronya, trên gương mặt nở một nụ cười rộng đến mang tai, lộ rõ ý đồ nịnh nọt của mình:
“Tôi hả?”
Serval gật đầu nghe Pela tường thuật lại, rồi cô nghiền ngẫm một chút và nói:
Chỉ vừa mới thở hắt ra một hơi thì quang cảnh xung quanh cô đã lập tức chìm trong bóng tối dày đặc.
Bầu không khí trong thị trấn yên lặng đến đáng sợ, xung quanh chỉ có vài tảng đá đang phát ra thứ ánh sáng yếu ớt màu vàng nhạt chiếu rọi xuống nền đất, càng làm tăng thêm cảm giác hoang tàn và tĩnh mịch của nơi này.
“Đây là Thị Trấn Rivet.”
“Có án mạng rồi! Đám người Khu Tầng Trên đem Thiết Vệ Bờm Bạc xuống đây để thị uy đánh người! Cứu mạng!”
Cả đội khai phá đều trợn tròn mắt vì sững sờ.
Chúng lướt qua không trung với tốc độ khó tin, mỗi lần vụt qua lại là một gã công nhân b·ị đ·ánh ngã.
Chương 45: Thị Trấn Boulder
Những người dân trong thị trấn tò mò đổ xô ra, ánh mắt của bọn họ tràn đầy nghi hoặc và phẫn nộ hướng về đội khai phá.
Sampo tiếp tục dẫn cả nhóm đi qua những con đường âm u của Thị Trấn Rivet, khéo léo chọn những lối đi hẹp để tránh các Sinh Vật Rãnh Nứt đang lang thang tìm mồi.
Lúc này ở phía xa xa đằng sau đám người có một gã đầu hói đang lén lút quan sát tình hình.
Sampo bước đi chậm rãi trên nền đất bụi bặm, anh cúi người xuống nhặt một viên đá phát sáng yếu ớt ở ven đường rồi cầm nó lên để soi đường.
Sampo nhún vai rồi gật đầu lia lịa nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt như thể chẳng mấy bận tâm đến lời cảnh cáo đó.
Stelle khẽ cau mày nhưng không nói gì, ánh mắt nhìn về phía bóng tối mờ ảo của thị trấn bỏ hoang trước mặt.
. . .
“Anh em tiến lên, dạy cho bọn chúng một bài học!”
“Vậy thì trông cậy vào cô đấy, sĩ quan Pela.”
Stelle lườm đám đông đang tiến lên dừng lại vì hành động bất ngờ của mình rồi hếch mũi lên trời khinh thường nói:
Xung quanh ngay lập tức xuất hiện hàng loạt những người khác mặc đồng phục công nhân y hệt hắn, trên tay họ lăm lăm cuốc xẻng và các dụng cụ lao động khác, ánh mắt hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống hướng về phía đội khai phá.
“Bọn cặn bã! Ta đã bảo cút đi kiếm ăn ở nơi khác, thế mà vẫn dám động thủ ở địa bàn của ta. Cái danh Lửa Ngầm giờ chẳng là cái gì với các ngươi nữa nhỉ?”
Gã công nhân vung chiếc cuốc xuống với toàn bộ sức lực, nhưng chỉ trong chớp mắt Stelle đã đưa tay bắt lấy cán cuốc một cách dễ dàng.
“Quả nhiên không hổ danh là Đấng Bảo Vệ Tối Cao đời tiếp theo của Belobog! Thấy ngài có tư tưởng tiến bộ như vậy, thật sự khiến cho Sampo tôi đây vô cùng vui mừng và cảm động.”
“Bronya!”
Cốp.
Gã công nhân chưa kịp phản ứng thì đã bị hất tung lên không trung lên đến vài mét và ngã bịch xuống đất nặng nề như một cái bao tải.
Một lưỡi liềm thấp thoáng lóe lên giữa những cánh hồ điệp màu tím, nó liên tục cắt qua từng người với tốc độ chóng mặt.
“Đại ca!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một gã công nhân hoảng hốt hét lên, rồi hắn như phát điên chộp lấy chiếc cuốc chim kế bên và lao về phía Stelle.
“Tại sao? Tới đã tới rồi, chẳng lẽ tôi không được quyền nhìn thấy nơi này sao? Người dân ở Khu Tầng Dưới cũng là một phần của Belobog. Tôi có quyền được biết bọn họ đang trải qua những gì ở dưới mặt đất này, chứ không phải là một con rối chỉ biết nghe lệnh Đấng Bảo Vệ Tối Cao.”
Vừa dứt lời cô liền xoay người và tung một cú móc hàm.
Một giọng nói cộc cằn vang lên cắt ngang sự ngỡ ngàng của đội khai phá trước sự biến mất đột ngột của Sampo.
Stelle cõng Bronya trên lưng chậm rãi bước ra khỏi Rãnh Nứt.
“Nơi này đã bị Rãnh Nứt nuốt chửng từ nhiều năm trước, tất cả cư dân của nó đều đã rời đi hết rồi. Và hãy nhớ nhé các bạn thân mến của tôi, nếu như gặp bất kỳ ai trong thị trấn này... đừng nghĩ họ là con người. Đừng nhìn, đừng nói, cứ coi như họ không tồn tại.”
March 7th ngơ ngác gật đầu, nhưng ngay sau đó cô liền nhận ra sai lầm của mình.
“Các người gọi tôi có chuyện gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Stelle, March 7th và Dan Heng dừng chân lại, ánh mắt tò mò quét qua khung cảnh trước mặt.
Người đàn ông trung niên nhếch mép để lộ ra hàm răng ố vàng rồi huýt sáo một tiếng.
Bronya khẽ lẩm bẩm, ánh mắt hiếu kỳ quét qua bốn phía xung quanh khung cảnh tối tăm của nơi này.
“Này, con nhỏ tóc hồng kia!”
Tiếng ai đó ngã gục đột ngột vang lên ở phía sau khiến mọi người trong đội khai phá lập tức ngoảnh đầu lại.
Cô cẩn thận chỉnh lại gọng kính trên sống mũi, mở cuốn sổ ghi chép đầy chữ ra và báo cáo:
Bronya đứng c·hết lặng tại chỗ, cô không ngờ mâu thuẫn giữa tầng trên và tầng dưới đã đến mức chẳng thể hòa giải, chỉ cần một lời bất đồng đã có thể dẫn tới đổ máu.
“Nhanh lên nào!”
Serval nhìn chằm chằm vào vòng xoáy liên tục vặn vẹo trước mặt, lông mày cô hơi nhíu lại, hai tay khoanh trước ngực, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo âu.
March 7th đưa mắt nhìn quanh một chút, sau khi nhận ra không còn ai khác có tóc hồng ngoài mình nên cô bèn chỉ vào bản thân và nói:
“Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi! Nếu tìm được Đội Trưởng Gepard thì tôi sẽ báo cáo mọi chuyện lại với anh ấy.”
Sampo xoay người lại và dang hai tay nhiệt tình giới thiệu:
Đúng lúc đó từ trong đám đông những cánh hồ điệp tím đột nhiên xuất hiện.
Dù đã chuẩn bị tinh thần trước khi đi xuống Khu Tầng Dưới, nhưng cô vẫn không ngờ rằng mình phải đối mặt với sự thô lỗ và ác ý ngay từ khi còn chưa bước chân vào thị trấn.
March 7th cau mày hỏi, ánh mắt bắt đầu lộ ra vẻ khó chịu.
Serval nở một nụ cười nhẹ nhõm, cô vỗ nhẹ vai Pela và nói:
Thịch.
March 7th vừa bước đi vừa giật nhẹ chùm dây thừng trong tay, sau đó ngoái đầu lại thúc giục:
March 7th bất lực nhún vai chẳng buồn tranh cãi nữa, cô lắc lắc chùm dây thừng trong tay rồi trợn mắt lè lưỡi bật cười giễu cợt:
Gepard hừ một tiếng, lạnh nhạt đáp lại:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.