Hồng Trần Lãng Khách
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Cảm xúc ấm áp
Lấy khăn lau khô mặt, nhìn vào ảnh phản chiếu của chính mình bên trong chiếc gương, Liên Khinh Vũ thì thậm tự hỏi.
Thức tỉnh lần thứ hai, cô bé biết một lúc nào đó nó sẽ tới, dù khó chịu khi phải thừa nhận, nhưng dòng máu trực hệ của Liên gia vẫn đang chảy trong huyết quản của cô.
Hàng anh đào vốn dĩ đã tàn phai từ lâu giờ đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn rõ được, nhanh chóng khai hoa rồi nở rộ. Nhưng những đóa hoa thay vì mang màu hồng nhạt vốn có lại thuần một sắc trắng tinh khôi, bạch khiết.
Tiểu thư Liên gia, nghe thì cao quý nhưng cuối cùng cũng chỉ là cái danh hảo, hoa trong gương, trăng dưới nước, đẹp nhưng hư ảo.
Liên gia là một con quái vật khổng lồ, truyền thừa và tích lủy qua bao nhiêu năm tháng vẫn sừng sững không ngã. Thật nực cười nếu cho rằng bản thân cô đã hoàn toàn biết hết bộ mặt của gia tộc mình, Liên Khinh Vũ không ngu ngốc tới vậy, họ khẳng định che giấu nhiều hơn thế, thứ cô bé biết chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.
Việc hứa hôn với Thiên Dạ được Liên Khinh Tuyết đồng ý, đơn giản vì cô có thể sử dụng mối hôn sự này như một tấm chắn bảo vệ bản thân, cũng là vì so với con trai của một hào môn nào đó, phế vật tương đối dễ điều khiển hơn. Ít nhất cô cũng có được một sự tự do nhất định.
"Như vậy là... mình đã thức tỉnh thêm lần nữa? Và còn thành công?"
"Bắt đầu thôi."
Nghe câu trả lời của Thiên Dạ, vẻ mặt Liên Khinh Vũ từ kinh ngạc chuyển sang "tên này đang nói cái quái gì vậy".
Vừa rồi, khi Thiên Dạ trả lời, một mối nghi hoặc lóe lên trong đầu cô. Hành động vừa rồi là để trực tiếp kiểm tra xem Thiên Dạ có gì bất thường hay không, nhưng rất tiếc, cô không cảm thấy gì cả, Thiên Dạ vẫn là một người bình thường, bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
"Chúng ta đang tiến gần tới mục đích của mình hơn, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, để hoàn toàn nắm giữ số phận của mình, chúng ta cần mạnh hơn nữa... Bây giờ... vẫn chưa phải lúc..."
***
"Đây là... chuyện gì đang xảy ra?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng gã tóc trắng đã cắt đứt lời cô trước khi nó trở thành một câu nói nguyên vẹn.
Thế hệ này, Liên Khinh Vũ cũng không phải người đầu tiên đạt được thức tỉnh lần hai, mà vẫn còn một số người khác. Một trong số đó, cũng không đâu xa lạ, chính là Liên Khinh Tuyết - chị cô bé. Liên Khinh Tuyết đã thức tỉnh lần hai từ rất sớm, tận hai năm trước, khi mà cô chỉ mới mười bốn tuổi.
Không may là, dù mang lại cảm giác khá dễ chịu, nhưng Bạch Anh Khu lại không nằm trong khu vực chịu ảnh hưởng của các dòng chảy tự nhiên.
Cùng với sự khôi phục của Trái Đất, dòng máu đang ngủ yên trong cơ thể rồi sẽ tới lúc bừng tỉnh. Đối với những người có huyết thống trực hệ, việc thức tỉnh sẽ kéo dài nhiều lần, thẳng đến khi nó tinh khiết như lúc ban đầu. Ngay từ đầu, xuất phát điểm của họ đã vượt xa người thường rồi.
"Khoan đã! Mình không sao cả?"
Nhưng khi tay Liên Khinh Vũ chạm vào tay Thiên Dạ, một cảm giác ấm áp quen thuộc mà cô mơ hồ nhận lấy từ tối qua ập đến, là dễ chịu và bình yên như thế. Khiến cô bé hết đưa tay mình lên nhìn, lại nhìn sang tay Thiên Dạ.
Một là mạnh mẽ trực tiếp thay đổi hướng của dòng chảy, khiến nó đi tới nơi mình muốn, nhưng nếu làm vậy sẽ dẫn đến hiệu ứng cánh bướm và gây ra một đống hậu quả xấu. Với khả năng bây giờ, Thiên Dạ vẫn chưa thể làm được việc đó hoàn hảo mà không để lại hậu quả gì.
Liên Khinh Vũ thở ra một hơi.
"Lại nói, ta đã thức trắng cả đêm rồi, giờ thì ngủ đây."
Quỷ thần xui khiến, quyến luyến cảm giác vừa rồi, Liên Khinh Vũ bất chợt mở miệng.
"Sao cũng được."
Uỳnh! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngạc nhiên trước chuyện vừa xảy ra, cô mở toang cửa sổ nhìn ra bên ngoài để tìm ra lý do nhưng rồi chẳng những chẳng tìm ra câu trả lời mà một cảnh tượng không tưởng khác đập vào mắt Liên Khinh Vũ.
"Tôi đã nói xong đâu!"
"Thiên Dạ!"
Trong lúc Liên Khinh Vũ vẫn còn đang vì sự thức tỉnh lần hai của mình mà tinh thần trở nên xao động, tòa nhà bỗng chốc rung lên, kéo cô bé trở về với thực tại. Trong nháy mắt, Liên Khinh Vũ có thể nhìn thấy, cả căn phòng hoặc thậm chí là cả cái Bạch Anh Khu này được bao phủ bởi những hoa văn chằng chịt tỏa ra ánh sáng màu lục nhạt, rồi biến mất.
"Nhưng ta biết ngươi định nói gì, tiếc là ta không phải bảo mẫu và không có hứng nhìn ngươi ngủ mỗi đêm đâu!"
"Nè Thiên Dạ... Tôi có thể nhờ anh một việc..."
Chẳng mấy chốc toàn bộ khuôn viên Bạch Anh Khu đã được bao trùm trong sắc trắng của những tán hoa anh đào ẩn hiện trong làn sương mai mờ ảo. Thấp thoáng giữa những tán hoa, một chiêc bóng cao gầy đang nhàn nhã dạo bước.
Để thay đổi mật độ năng lượng tự nhiên ở một khu vực nhất định nào đó về cơ bản có hai cách.
Chính vì vậy, họ buộc phải mạnh hơn, mạnh tới mức đủ để tự mình định đoạt số phận của bản thân. Cũng là để tìm ra nguyên nhân m·ất t·ích của cha mẹ mình, họ cần sức mạnh.
Nhưng trong thời đại này, khi mà năng lượng tự nhiên khôi phục dồi dào trở lại, việc để huyết thống tỉnh lại hoàn toàn như tổ tiên không phải điều gì xa xỉ.
Tuổi thọ vẫn luôn là một hạn chế nhất định, các thế hệ trước đây chưa một ai sống đủ lâu để hoàn thành quá trình đó cả. Do năng lượng tự nhiên mỏng manh và yếu ớt, dù phát triển hơn xa người thường nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đi đến một mức độ nào đó chứ không thể khiến huyết thống tỉnh lại hoàn toàn, đó đã là giới hạn của các thời đại trước.
Chương 20: Cảm xúc ấm áp
Liên Khinh Vũ từng nói với Thiên Dạ rằng Atlantis, Mu, Maya... các tộc người thái cổ đó đang chờ đợi một ngày tái hiện thế gian, và ngày đó đang gần kề. Nhưng còn một điều cô chưa nói, rằng Liên gia cũng là một truyền thừa kéo dài từ thái cổ. Thay vì chọn con đường ẩn giấu khỏi ánh mắt thế nhân, họ đã chọn cách sống hòa nhập với xã hội đương thời và Liên gia chắc chắn không phải là những kẻ duy nhất làm vậy. Các chủng tộc như Atlantis thật ra cũng đã từng như thế, nhưng về sau họ lại cho rằng sống hòa mình như vậy thật phí phạm, vì họ khinh thường loài người đương đại nên đã chọn ẩn khỏi thế gian mà chờ đợi.
Cô hỏi.
"Ta làm đấy. Đẹp, đúng không?"
Đặt một tay lên ngực trái, Liên Khinh Vũ thì thào tự nói. Đối với những danh gia vọng tộc, đặc biệt là những gia tộc có truyền thừa xa xưa, thì tư tưởng của họ vẫn còn tương đối cổ hũ. Phận nữ nhi chẳng hơn gì hàng hóa trao đổi vì lợi ích toàn gia tộc bằng việc thông hôn, đây cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Câu trả lời là không."
"Ngươi nghĩ nhiều..."
Khi ánh ban mai luồn qua khe cửa sổ, chíu rọi lên gương mặt nhỏ nhắn của Liên Khinh Vũ, cô bé nhíu mày, mơ màng tỉnh giấc.
Thiên Dạ nói rồi xoay người đi thẳng vào trong.
Dụi dụi mắt, cô bé ngồi dậy rồi thả hai chân xuống giường, cảm thụ sự thoải mái khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu êm đềm khoan khoái. Những cơn mơ tồi tệ h·ành h·ạ Liên Khinh Vũ hằng đêm hôm nay không xuất hiện. Đã bao lâu cô bé không cảm thấy dễ chịu như vậy rồi?
Để lại Liên Khinh Vũ một mình trong phòng, Thiên Dạ liền chuẩn b·ị b·ắt tay vào việc.
Thiên Dạ trả lời một cách cộc lốc.
"Có lẽ tôi hỏi thừa rồi, xem ra anh cũng chẳng biết gì..."
Gọi lên tên của chủ nhân chiếc bóng ấy, Liên Khinh Vũ trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, đạp không bay tới rồi ưu mỹ hạ xuống ngay cạnh hắn.
Cũng may là khi còn sống, công lao của ông nội hai người đối với Liên gia là rất lớn, nên hiện tại họ vẫn còn chưa bắt buộc chị em Liên Khinh Vũ phải làm gì, nhưng đó cũng chỉ còn là vấn đề thời gian. Trước lợi ích to lớn, thì nhân tình đôi khi chẳng có ý nghĩa gì.
Bất ngờ, Liên Khinh Vũ nhanh chóng bắt lấy tay trái của hắn, giữ nó trong vài giây rồi buông ra.
"Cái..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cha mẹ Liên Khinh Vũ và Liên Khinh Tuyết m·ất t·ích đầy bí ẩn khi họ còn rất nhỏ, chuyện này mơ hồ có liên quan tới vấn đề tranh quyền thừa kế của Liên gia. Người duy nhất có thể xem là thân nhân, ông nội của hai người cũng đã q·ua đ·ời một năm trước. Hiện tại, kẻ mà họ có thể dựa vào chỉ có chính họ.
"Thức trắng? Anh đã trông chừng tôi cả đêm?"
Cũng không quan tâm vấn đề này nhiều hơn, Liên Khinh Vũ quay lại với dị biến phát sinh trong Bạch Anh Khu và bắt đầu tìm hiểu nguyên do.
Thiên Dạ có hơi ngạc nhiên, xem ra hắn vẫn còn đánh giá thấp cô gái nhỏ này. Dù là có hắn giúp, nhưng tốc độ tương thích với năng lượng mức này không phải tầm thường.
Cách thứ hai, chính là tìm cách gom năng lượng phân tán xung quanh về một điểm, cũng là thứ mà hắn đang định làm bây giờ. Hắn sẽ thiết lập một ma trận hội tụ, một ma trận đủ lớn để bao trùm toàn bộ Bạch Anh Khu bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xét về độ tuổi, Liên Khinh Vũ còn thức tỉnh sớm hơn chị mình một năm, nhưng do sự chênh lệch năng lượng tự nhiên của hai thời điểm, nên không thể vì đó mà phán định huyết mạch của ai tinh khiết hơn ai. Nhưng nếu xét về độ bền bỉ thể xác, Liên Khinh Tuyết có lẽ vượt trên Liên Khinh Vũ một bậc, cô đã tự mình vượt qua quá trình thức tỉnh mà không cần ai hỗ trợ.
Thấy biểu hiện của Liên Khinh Vũ như vậy, Thiên Dạ bất đắc dĩ nói. Sự thật là hắn đã tốn cả đêm để cải tạo lại cả Bạch Anh Khu và vừa hoàn thành nó lúc nãy, nhưng có vẻ như con nhóc này không tin tưởng điều hắn nói. Cũng tốt, không tin thì không tin, hắn không có nghĩa vụ phải giải thích.
"Trả lời tôi!"
"Ngươi có biết là những gì ngươi nghĩ đang hằn lên mặt của mình không?"
Thật ra sự tồn tại năng lượng tự nhiên ở mỗi nơi cũng không giống nhau, phân bố không đồng đều và mật độ, khác nhau tùy theo khu vực. Những nơi có dòng chảy tự nhiên đi qua thì mật độ và chất lượng hơn xa nơi khác, và ngược lại, những nơi cách xa dòng chảy năng lượng thì mật độ cũng giảm sút rất nhiều.
"Ngươi dậy sớm nhỉ? Tối qua thấy ngươi nằm một đống ta còn tưởng ít nhiều gì ngươi cũng phải ngủ tới trưa..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.