Hồng Trần Lãng Khách
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Thức tỉnh trùng lặp
Đặt Liên Khinh Vũ nằm lên giường của mình, Thiên Dạ kéo ghế ngồi ở bên cạnh cô bé, tay trái hắn và tay phải cô bé đan vào nhau, Thiên Dạ vẫn đang điều chỉnh lại lượng aura trong cơ thể cô bé. Hiện tại, hắn có chút trầm tư, đại khái là hắn đã hiểu được chuyện gì vừa xảy ra với Liên Khinh Vũ rồi.
Dù bình thường có tỏ ra mạnh mẽ và lạnh nhạt cỡ nào, thì thực tế Liên Khinh Vũ cũng chỉ là một cô bé chỉ mới mười ba tuổi. Cái c·hết đau đớn và bất ngờ thế này vốn dĩ không phải là một đứa trẻ có thể chịu được.
"...ta lại chẳng phải loại người dịu dàng như thế."
Như lần trước, Thiên Dạ dễ dàng nhảy qua nó để tiến vào bên trong. Từ xa phía ngoài, hắn đã thấy Bạch Anh Khu hôm nay có hơi khác với mọi ngày, thay cho đèn đóm sáng tỏ là một sự tối đen tĩnh mịch.
Thiên Dạ giật phăng tay mình ra khỏi tay cô bé.
Thiên Dạ lẩm bẩm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cúi người xuống, Thiên Dạ luồng tay mình vào giữa hai cánh tay Liên Khinh Vũ, nhấc bổng cô bé lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiên Dạ đã từng ở gần một siêu năng lực gia đạt khi đó đạt được sức mạnh, nên hẳn là sẽ không lầm. Dù siêu năng lực gia kia lại bị ngu, thích tự tìm đường c·hết nên c·hết mất rồi.
Nhưng khi Thiên Dạ vừa định rút tay mình ra khỏi tay Liên Khinh Vũ thì những ngón tay cô bé bất ngờ xiết chặt, không muốn buông ra.
"Nếu là một quý ông lịch thiệp, thì ta nên ngồi lại đây với ngươi. Nhưng..."
Một đứa trẻ chỉ mới mười ba tuổi lại có ý chí mạnh mẽ tới nhường này, nếu không phải kẻ sở hữu tài năng thiên bẩm thì cũng là người đã từng vượt qua đau thương mất mát lớn trong quá khứ mà bước tiếp. Nhìn vào mối quan hệ bất hòa của chị em Liên Khinh Vũ và Liên Khinh Tuyết với gia tộc của họ, thì có thể đoán cô bé có lẽ thuộc về trường hợp thứ hai, hoặc là cả hai loại.
Suy đoán đó vừa nảy ra trong đầu Thiên Dạ, khi một vòng xoáy năng lượng mơ hồ xuất hiện trong tầm cảm nhận của hắn mà tâm điểm hội tụ là một góc nhỏ ở bên trong căn biệt thự, càng vào sâu bên trong, sự dao động năng lượng càng trở nên rõ rệt, dù cho hắn không cố tình tập trung cảm nhận cũng có thể dễ dàng nhận ra được. Nói cách khác, sự dao động này đã mạnh tới mức dù là một người bình thường cũng có thể nhận ra nếu đến đủ gần. Không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo, Bạch Anh Khu là một khu vực tư nhân vắng vẻ, nên có lẽ ngoài hắn thì hiện tượng này vẫn chưa ai phát hiện.
Nhưng cô bé vốn đã là một siêu năng lực gia từ trước, nghĩa là Liên Khinh Vũ đã từng thức tỉnh rồi. Lần này, ít nhất cũng là lần thứ hai chuyện này xảy ra với cô bé.
"Đừng..."
"Quả nhiên là có chuyện..."
"Đi đâu rồi à?"
Tại sao lại như thế?
Chương 19: Thức tỉnh trùng lặp
Đó là cảm giác duy nhất mà Liên Khinh Vũ có thể nhất lúc này. Đau tới mức dù là một người lúc nào cũng có thể lạnh nhạt đối mặt với mọi việc như cô bé cũng không khỏi cay cay khóe mắt, những giọt lệ đảo quanh tròng mắt như chỉ chực chờ tuôn ra khỏi làn mi. Cơ thể Liên Khinh Vũ vô lực nằm sấp giữa hành lang, một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, một tiếng kêu cũng khó cất thành lời, chỉ có thể lặng lẽ bất lực chịu đựng cơn đau khủng kh·iếp đang h·ành h·ạ bản thân.
Còn bây giờ, chỉ tính riêng mức aura trữ trong cơ thể thì Liên Khinh Vũ đã vượt qua chính mình trong quá khứ ít nhất mười lần. Không chỉ biến đổi về lượng, mà cả chất cũng thay đổi, độ cô đặc của aura cũng hoàn toàn bỏ xa khi trước.
Tuy nhiên, dù là có nguy hiểm, thành quả đạt được cũng vô cùng to lớn. Nguyên bản từ lúc tỉnh giấc tới nay, vài ngày qua, trong số các siêu năng lực gia hắn từng chạm mặt, Liên Khinh Vũ sở hữu mức aura hoàn toàn vượt trội, theo những gì hắn biết được thì cô bé hẳn là được xếp vào level 3, hàng ngũ những siêu năng lực gia cao cấp.
Cổng rào khóa còn cửa nhà thì không càng làm Thiên Dạ thấy rằng suy đoán của mình hẳn là chính xác. Không mất quá nhiều thời gian để hắn tìm ra công tắc đèn chính, nhìn trong bóng tối không phải việc khó khăn gì, nhưng có chút ánh sáng vẫn tốt hơn.
Sức mạnh này liệu có phải đã vượt qua ngoài phạm vi của một level 3? Phía trên siêu năng lực gia cao cấp lại là cảnh giới gì?
"....Chẳng lẽ cứ như vậy mà c·hết? A a, không cam lòng chút nào, em xin lỗi, chị ơi..."
"...hoặc là có việc xảy ra rồi..."
Về vấn đề xung đột nội bộ gia đình, Thiên Dạ không muốn nghĩ nhiều, hắn không quan tâm lắm. Còn về tình trạng bất thường của Liên Khinh Vũ, coi như là đã nghĩ được thông suốt và tìm ra đáp án, tình trạng của cô bé cũng chẳng còn gì đáng ngại nữa, không cần thiết ở lại lâu thêm, hắn vươn người đứng dậy khỏi ghế, dự định bước ra khỏi phòng.
"Đừng bỏ con... cha ơi..."
Một câu từ không trọn vẹn thoát ra khỏi miệng Liên Khinh Vũ, hai giọt nước mắt từ từ lăn xuống.
Đặt tay mình lên trán Liên Khinh Vũ, đưa vào cơ thể cô một luồng năng lượng êm dịu ngăn cô bé tỉnh giấc. Thiên Dạ xoay người bước ra khỏi phòng.
Đau!
Không thể làm gì khác hơn ngoài nằm im mặc cho nỗi đau giằng xé. Giây phút cuối đời đến một cách bất chợt và không ai bên cạnh, không ai quan tâm.
"Vậy là mỗi người cũng không phải chỉ có thể thức tỉnh duy nhất một lần. Mặc dù xem ra, thức tỉnh lần sau lại tương đối nguy hiểm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
***
Thiên Dạ thì thầm tự hỏi, đã hơn 7 giờ tối, thường thì thời gian làm việc của các nữ hầu là tới 5 giờ 30 chiều, nên vào thời điểm này Sanae đã sớm kết thúc công việc mà trở về nhà mình. Konoe - nữ hầu còn lại ở Bạch Anh Khu thì đã đi cùng Liên Khinh Tuyết làm gì đó từ vài ngày trước và vẫn chưa trở lại. Nên bình thường, việc bật đèn sẽ do Liên Khinh Vũ làm, tối om thế này hoặc là cô bé không ở đây,...
Hiện tượng năng lượng hội tụ vào một điểm vừa rồi làm Thiên Dạ nhớ tới một ma trận tập trung.
"...Thiên Dạ...?"
Thiên Dạ cho ra kết luận, nếu không phải có hắn ổn định ăn lượng, phân tán phần aura dư thừa đi thì Liên Khinh Vũ hôm nay chắc chắn dù không bị quá tải mà nổ c·hết, cũng b·ị đ·au và sốc tới hỏng não c·hết.
"Cha..."
"Hở?"
***
Liên Khinh Vũ cũng không biết rõ, cơn đau làm cô bé không giữ được bình tĩnh để mà suy nghĩ căn nguyên của vấn đề nữa. Chỉ nhớ rằng ngay sau khi Sanae rời khỏi không bao lâu, thì nó liền ập tới. Bất ngờ, đột ngột không kịp trở tay. Ban đầu cô bé vẫn còn có thể lăn lộn qua lại, nhưng càng về sau cơ thể lại càng không nghe cô điều khiển, trở nên nặng nề, bất lực, không thể động đậy.
Cạch một tiếng, cánh cửa phòng khép lại, chỉ còn một con búp bê tinh xảo với hai hàng nước mắt chảy xuống ở đó. Dù là vậy, gương mặt đang ngủ của cô bé trong thật bình yên và dễ chịu.
Trái Đất vẫn đang trong quá trình khôi phục, nhưng nồng độ năng lượng trong tự nhiên vẫn chưa đạt tới mức độ mà hắn cảm thấy hài lòng. Nếu có thể biến cả Bạch Anh Khu này thành một tâm điểm hội tụ năng lượng tự nhiên, thì v·ết t·hương linh hồn của hắn có tốt hơn hoặc lành lại nhanh hơn hay không? Việc này rất đáng để thử nghiệm.
*** (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năng lượng tự nhiên không ngừng tràn vào trong cơ thể, khiến năng lượng aura của bản thân đột nhiên tăng cao rồi đánh thức năng lực ẩn sâu, đây là tình huống của một người sắp thức tỉnh.
Tình trạng của Liên Khinh Vũ không sai biệt lắm với trạng thái đang thức tỉnh của một người.
Sau đó Thiên Dạ mới thản nhiên tiến vào vị trí tâm điểm năng lượng đang hội tụ.
"Ngủ ngon, con nhóc."
Lại nói, không chỉ có sức mạnh bản thân đáng nể, ý chí của Liên Khinh Vũ cũng không phải loại tầm thường. Không phải vì cô bé đã khóc mà có thể cho rằng cô bé yếu đuối. Thật ra thì ngược lại, ý chí của Liên Khinh Vũ cực kỳ cứng cỏi, đổi lại là một người khác, sớm đã không chịu được mà b·ị đ·au tới b·ất t·ỉnh thậm chí là thăng thiên rồi. Còn cô bé thì chỉ rơi lệ mà thôi, vẫn còn giữ được ý thức cho tới tận lúc hắn xuất hiện.
Lý Nguyên Thiên đưa Thiên Dạ về đến bên ngoài khuôn viên Bạch Anh Khu, cách cổng lớn còn một đoạn nữa thì liền lui xe chạy đi, hắn không có ý định đến gần hay nán lại lâu hơn, để lại Yami một mình trước cánh cổng kim loại lạnh lẽo, to lớn cách mình chừng trăm mét.
"Năng lượng mất kiểm soát à? Không đúng lắm, tình trạng này giống như là nhận thêm năng lượng nhưng cơ thể không chịu nổi vậy... Mà sao cũng được, trước tiên ổn định lại các dòng năng lượng này đã." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Suốt thời gian đó những luồng năng lượng mạnh mẽ từ bên ngoài cuồn cuộn tràn vào bên trong từng thớ thịt, từng mạch máu Liên Khinh Vũ như muốn xe tung nó ra. Cơ thể nhỏ bé của cô không thể chịu nổi thứ sức mạnh to lớn vô ngần này, nếu tiếp tục như vậy dù cho không bị nổ tung mà c·hết thì cô bé cũng sẽ b·ị đ·au đến c·hết.
Thiên Dạ cúi đầu nhìn xuống con búp bê sứ tinh xảo với bộ mặt lúc nào cũng lạnh lùng vô cảm dù trước mắt có xảy ra chuyện gì đi nữa, ấy thế nhưng hiện tại gương mặt ấy lại đang chảy dài hai hàng nước mắt. Bộ trang phục gothic xộc xệch thấm đẫm mồ hôi, mái tóc bạch kim cũng bết bát đẫm ướt và lấm lem, nhơ nhuốc, trông cô bé hiện tại rũ rượi như một người bị c·hết đ·uối vừa mới được vớt lên bờ, chẳng còn đâu dáng vẻ cao quý và tĩnh lặng thường ngày.
Những giọt nước mắt cuối cùng cũng không kìm được tràn ra, chảy dài trên gương mặt đã trở nên đỏ bừng vì năng lượng to lớn dồn ứ như muốn phá tan từng mạch máu.
Tiềm năng phát triển của con người khá là thú vị đấy.
Trong thời khắc Liên Khinh Vũ đã tuyệt vọng định buông xuôi tất cả, ý thức đã trở nên mơ hồ, tiếng bước nhẹ nhàng đi vào tai cô bé. Trước khi tinh thần hoàn toàn chìm vào bóng tối, hình ảnh mái tóc bạch kim lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang rơi vào đáy mắt cô bé, rồi sau đó là cảm giác cơ thể vô lực của mình được nhấc bổng lên trong một vòng tay mạnh mẽ và ấm áp. Cùng với đó, một dòng nước ấm êm đềm chảy vào trong cô, xoa dịu đi cơn đau khủng kh·iếp vẫn đang h·ành h·ạ bản thân nãy giờ.
"Vẫn ngủ à? Nằm mơ?"
"Ồ... Ác mộng à? Có phải ta vừa nghe thấy một thứ không nên nghe?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.