Hôn Hạnh - Ngải Ngư
Ngải Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: “Bạn trai của em đương nhiên đẹp trai rồi!”
Kỷ An: “Bố không biết đâu, anh Châu chơi billiards đỉnh lắm luôn.”
Khi thuê nhà lúc đầu, Kỷ An không muốn sống xa Thẩm Đại nên đã thuê nhà ở khu vực giữa công ty và Thẩm Đại.
Anh nhìn thấy ánh mắt mơ màng quyến rũ của cô, bị k*ch th*ch đến mức siết chặt cô hơn.
Bên tai cô chỉ còn lại nhịp tim đập thình thịch của mình.
Trên đường về nhà, Sơ Hạnh đột nhiên tò mò hỏi Cận Ngôn Châu: “Ngôn Ngôn, tại sao anh không thuê nhà ở cùng khu với bọn em? Như thế chúng ta đã gần nhau hơn rồi! Biết đâu còn thuê được nhà đối diện!”
T CHƯƠNG 50.
Sơ Hạnh nói thật: “Kỷ An dẫn Dụ Thiển ăn cơm với bố mẹ em rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh lo em đi một mình sẽ sợ nên mới lấy cớ đi cùng, đúng không?”
Anh tiến tới quá bất ngờ, khiến Sơ Hạnh không giữ được thăng bằng, bước lùi một bước.
Môi Sơ Hạnh chạm vào môi anh, giọng nói mơ hồ thì thầm: “Em ngày càng thích anh, Ngôn Ngôn.”
Mọi thứ xung quanh như đều ngừng lại.
“Nếu nhà anh không ở đó, tức là tối hôm đó anh thực sự cố ý đợi em phải không?” Sơ Hạnh nghĩ vậy trong lòng, trực tiếp hỏi.
Anh thực sự không ngờ rằng cô có thể đùa với lửa một cách công khai thoải mái như vậy.
Cuối tháng 12, vào đêm trước ngày đầu năm mới, thành phố Thẩm rơi một trận tuyết lớn.
Trước khi anh vén chiếc áo sơ mi che trên đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ của cô, thì thầm khàn khàn: “Cơ bụng không thể tùy tiện chạm vào, biết không?”
“Ồ…” Sơ Hạnh gật gù.
Anh thì thầm bên tai cô: “Còn em thì sao?”
Khi người tuyết đã hình thành, Sơ Hạnh cảm thấy thiếu điều gì đó, thế là cô cởi chiếc mũ len đang đội trên đầu rồi đội lên đầu người tuyết.
Nơi bị cô chọc bằng ngón tay dường như ngay lập tức bùng lên một ngọn lửa nhỏ.
Sơ Hạnh ngơ ngác hỏi: “Hả?”
Cận Ngôn Châu không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận, cuối cùng chỉ im lặng coi như ngầm thừa nhận.
Cô giơ tay ôm cổ anh, nhón chân lên.
Chụp xong ảnh, Sơ Hạnh liên lạc với Cận Ngôn Châu qua WeChat, hỏi: “Khi nào anh về nhà vậy?”
Sợ ngã, Sơ Hạnh theo bản năng giơ tay kéo lấy Cận Ngôn Châu.
Kỳ nghỉ này Kỷ An đã đi chơi cùng với Dụ Thiển, nhà không có ai khác.
Anh hỏi: “Kỷ An định âm thầm đưa chuyện kết hôn vào kế hoạch à?”
Sơ Hạnh ngồi yên trên mép giường, ngoan ngoãn nhắm mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh dựa vào bàn, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn nói: “Lần sau khi vào bi nhớ phải hôn anh.”
Lúc đó cô hết sức ngạc nhiên, buột miệng nói: “Thì ra nhà cậu ở đây à!”
Nhưng dù có làm lại lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Cận Ngôn Châu mỉm cười.
Chẳng bao lâu, một chiếc xe màu đen từ từ tiến lại gần.
Anh hôn xong liền buông tay, để cô ngồi xuống bên giường, nhưng nhắc nhở cô: “Đừng kéo xuống, nhắm mắt lại, anh cần thay đồ.”
Cô mới từ từ mở mắt.
Phía sau Sơ Hạnh là tủ quần áo mở toang cửa.
Trên người cô đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Sơ Hạnh trực tiếp vạch trần: “Kỳ 1 năm nhất, có lần trong giờ thể d·ụ·c, em đau bụng vì tới tháng nên anh đã đưa em về ký túc xá. Tối hôm đó túi của em để quên ở chỗ anh.”
Sơ Hạnh tưởng anh sẽ về nhà trễ, dự định lên lầu trước.
Anh nhanh tay đỡ lấy eo cô, tay còn lại đè mạnh vào vách tủ phía sau.
Sơ Hạnh không cho anh cơ hội mở lời, tiếp tục nói: “Em đã hỏi Kỷ An, em ấy bảo không phải em ấy bỏ vào.”
Cận Ngôn Châunắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy.
Anh hôn cô có phần dữ dội, mang theo sự gấp gáp bốc đồng.
Ế
Sơ Hạnh bị anh kéo sát vào lòng, không thể không dựa sát vào anh.
Khi anh cúi người xuống theo, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên khóe môi anh.
Sơ Hạnh nhớ lại rất kỹ chi tiết đêm Giáng Sinh năm thứ nhất.
Cận Ngôn Châu quay đầu nhìn cô, im lặng.
H
Cận Ngôn Châu lái xe đưa Sơ Hạnh đi ăn một bữa thịt nướng.
Là chữ “Y”
Tim của Sơ Hạnh bỗng đập thình thịch.
Hồi lâu, anh thở gấp bên tai cô nhắc nhở: “Kỷ An không ở nhà, em nhớ khóa trái cửa từ bên trong, trước khi đi ngủ nhất định phải kiểm tra xem đã khóa chưa.”
Cận Ngôn Châu thấy cô thở dài vì sốc, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nước hoa nam mà Ngôn Ngôn sử dụng là Silver Mountain Spring, cá nhân mình thấy mùi khá dễ chịu, mùi trung tính hơn một chút, cũng phù hợp với các bạn nữ.
Kỷ An giải thích: “Không, không, chị nghĩ quá rồi. Là em đưa Dụ Thiển đi ăn, tình cờ gặp bố mẹ cũng đang ăn ở đó nên mới ăn cùng thôi.”
Khi đưa cô về đến cửa, Sơ Hạnh dùng chìa khóa mở cửa xong liền quay lại, giơ tay ôm lấy eo anh.
Anh không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay thêm một chút.
Không sợ cô nhìn lén sao?
Cô một mình lăn những quả cầu tuyết trên mặt đất, chậm rãi đắp một người tuyết.
Qua lớp áo len mềm mại, cô cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của anh, rất ấm áp.
Khi Cận Ngôn Châu đang hướng dẫn, Sơ Hạnh liền cầm điện thoại chụp hình anh.
Sơ Hạnh: “À.”
Anh cố gắng nén cười, nghiêm túc nói: “Đương nhiên em không ngốc.”
Cận Ngôn Châu lúc đó thực sự đã nghĩ đến việc thuê nhà cùng khu với bọn họ, nhưng vì Sơ Hạnh không nhắc đến, anh cũng không muốn thể hiện quá rõ ràng, cuối cùng đã thuê nhà ở một khu gần đó.
Cận Ngôn Châu nhắm mắt lại.
Anh lúng túng liếc nhìn sang chỗ khác, tìm cớ: “Chuyện qua lâu rồi, anh cũng không nhớ rõ nữa.”
“Ngôn..” Sơ Hạnh bị anh chiếm lấy đôi môi, lời nói đứt quãng: “Ngôn Ngôn…”
Hàng mi dài khẽ run rẩy, đường nét hàm dưới dần hiện lên rõ ràng sắc bén.
Cô lập tức đứng lên, vẫy tay với chiếc xe.
Cô vui vẻ nắm lấy tay anh, kéo anh chạy đến trước người tuyết.
Cận Ngôn Châu không nói gì, chỉ ôm cô, rủ mắt nhìn cô.
Cô rời khỏi nhà học sinh, vừa tới cửa đã thấy anh xách một túi trái cây đang đi dọc theo con đường.
Cảm giác này, giống như trên thế giới chỉ còn anh và cô.
Sơ Hạnh ngạc nhiên mở to mắt.
Kỷ An: “Chỉ có hai người thôi à? Đợi em về chúng ta cùng chơi nhé!”
Cận Ngôn Châu: “…”
Cô đã sờ xong rồi mà anh mới nói không được sờ miễn phí.
Cứ như vậy, nhưng chắc chắn anh chưa bao giờ nói nhà anh ở khu Nam Phúc.
Vậy còn em thì sao?
Cận Ngôn Châu vô thức đáp: “Không có.”
Cận Ngôn Châu chỉ đành từ từ lùi lại.
Sơ Hạnh ôm lấy eo anh, giấu tay dưới áo khoác của anh.
Sau đó cô cười, dùng gậy bi-a chọc vào anh, trêu đùa: “Sao không nói thẳng ra chứ!”
Trời đã tối, đèn đường trong khu dân cư đã được bật sáng từ hơn nửa tiếng trước.
Cận Ngôn Châu cầm lấy tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay để sưởi ấm, rồi kéo khóa áo khoác ngoài, ôm cô vào lòng, dùng áo che chắn cho cô.
Sơ Hạnh quay mặt nhìn Cận Ngôn Châu: “Mặc dù em mù đường, nhưng em biết chắc nơi anh đang ở không nằm giữa công ty và khu Nam Phúc.”
Chiếc áo sơ mi trắng rơi xuống từ móc treo như một tấm khăn voan cô dâu, phủ lên đầu bọn họ.
Hơi thở ấm áp của anh thấm qua lớp vải mỏng chạm vào mặt cô, ngay lập tức làm mặt cô nóng bừng và đỏ rực.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Cô mỉm cười với anh, trên mặt có lúm đồng tiền nhỏ rất dễ thương.
Cận Ngôn Châu: “Nghe không hiểu là ngốc.”
Cô như một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi, rất mong chờ câu trả lời của anh.
“Sáng hôm sau, Kỷ An trả lại túi cho em, trong đó có thêm một túi chườm ấm.”
Cô chỉ biết rằng Kỷ An và Dụ Thiển đi chơi ở Hải Thành, nhưng không ngờ Kỷ An lại tiện đường đưa Dụ Thiển về nhà gặp bố mẹ.
Anh cứ thế mà thay đồ trước mặt cô.
Cận Ngôn Châu vừa định nói rằng sẽ đợi cô đưa anh đi Hải Thành chơi rồi gặp bố mẹ cô, thì Sơ Hạnh đã nhanh nhảu nói: “Em mới gởi ảnh của anh vào nhóm chat gia đình nè.”
“Mẹ em khen anh đẹp trai đấy!” Sơ Hạnh tự hào nói: “Bạn trai của em đương nhiên đẹp trai rồi!”
Sơ Hạnh hừ nhẹ, chẳng hề cho anh một đường lui nào: “Một hôm thứ Năm chúng ta đi xem phim, đèn đường cạnh khu ký túc xá nữ bị hỏng, anh nói đi lấy cơm tối cho Kỷ An, cũng tiện đường với em, thực ra là anh nói dối.”
Cô nghe rõ tiếng anh cởi áo thun, lấy một chiếc áo khác mặc vào.
Sơ Hạnh đứng trước người tuyết, một tay giơ điện thoại lên, tay kia xuất hiện trong ống kính, làm động tác chữ V.
Cận Ngôn Châu không nghĩ rằng mình lại để lộ sơ hở như vậy.
“Hả?” Sơ Hạnh ngẩn người, bối rối hỏi: “Tại sao vậy?”
Nụ hôn sâu này khiến Sơ Hạnh có chút không chịu nổi.
Anh không nói gì, chỉ cúi người xuống rồi chiếm lấy đôi môi cô.
Đột nhiên, cô khẽ nâng cằm, hôn lên gò má anh.
~
Anh siết chặt cô trong vòng tay, hôn cô càng mãnh liệt hơn.
Sơ Hạnh vẫn nhắm mắt, cảm thấy ánh sáng trước mặt sáng lên rất nhiều.
“Em sao cơ?”
Sơ Hạnh: “Hả?”
Sau đó, cô tháo đôi găng tay cổ yếm đang đeo của mình rồi đặt lên cành cây làm tay người tuyết.
Cận Ngôn Châu giơ tay vuốt nhẹ mái tóc dài hơi rối của cô, như thể đang vỗ về.
Nhưng vì anh sắp đến, cô quyết định không về nhà.
Qua kính chắn gió, Cận Ngôn Châu nhìn thấy cô đứng bên đường.
“Ngôn Ngôn,” Sơ Hạnh dịu dàng nói: “Nếu anh không muốn nói ra cũng không sao, dù sao chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian bên nhau, em sẽ dần dần hiểu.”
Đó là xe của Cận Ngôn Châu.
Cô nhíu mày ấm ức, giọng nói mềm mại như kẹo bông: “Em sắp… không thở nổi, anh… anh đừng hôn nữa.”
Sơ Hạnh thở phào nhẹ nhõm.
“Thật sự không có.” Anh nói.
Người tuyết này, cô đặc biệt làm tặng anh.
Sơ Hạnh nói: “Em không tin.”
Cận Ngôn Châu ôm cô trong tuyết.
Giọng nói không hề mất đi cảm xúc, vô cùng mềm mại ngọt ngào, mang theo sự quyến rũ hấp dẫn.
Tác giả có lời muốn nói:
Sơ Hạnh hiểu ra.
Đến lúc Sơ Hạnh tỉnh táo lại thì Cận Nhôn Châu đã đứng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuyết vẫn đang rơi, những bông tuyết trắng xóa từ từ xoay tròn rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Lúc này Cận Ngôn Châu đã lái xe đến gần khu dân cư, đang dừng đèn đỏ tại ngã tư.
Cô không còn nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ trong phòng, tiếng xe cộ dưới lầu cũng biến mất.
Vì vậy Cận Ngôn Châu không còn chút kiêng nể gì cả.
Sơ Hạnh từ từ siết chặt ngón tay đặt trên đùi.
Những việc nhỏ lén lút từng làm giờ bỗng dưng bị cô nhắc đến, khiến Cận Ngôn Châu rất ngại ngùng.
Vì anh trực tiếp giúp cô đánh bi, lúc này hai người đứng rất gần sát nhau, chỉ gần trong gang tấc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu óc Sơ Hạnh đã bị anh làm cho quay cuồng, ngây ngô đáp lại: “Vâng.”
“Ngôn Ngôn,” Sơ Hạnh vui vẻ nói: “Người tuyết này là của anh.”
Anh hơi bối rối mím môi, sau đó cố gắng bình tĩnh nói dối: “Anh chưa từng nói nhà anh ở khu Nam Phúc.”
Cô nói: “Máy tính và bảng vẽ cứ để ở nhà anh đã, dù sao mai em cũng sẽ qua tìm anh, mất công phải mang đi mang lại.”
“Những điều tốt đẹp mà anh làm cho em, cũng có lúc em đã bỏ qua nhưng cuối cùng em vẫn sẽ biết.”
Anh đáp: “Được, chúng ta đi ăn thịt nướng.”
Anh ép cô vào bức tường bên cạnh cửa, hôn cô thật lâu.
Cận Ngôn Châu ngay lập tức căng chặt cơ lưng, đứng cứng ngắc tại chỗ.
Sơ Hạnh đã lén đến dưới lầu nhà anh vào xế chiếu mà không báo trước.
Sơ Hạnh mơ màng gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Biết rồi.”
Nhưng anh cố tình không giúp cô kéo áo sơ mi ra.
Sau đó, cô còn nghe thấy tiếng anh cài thắt lưng.
Nửa ngày làm việc cuối cùng, Cận Ngôn Châu vẫn bận rộn tại công ty.
Ngọn lửa nhỏ này nhanh chóng lan ra khắp cơ thể anh qua mạch máu và dây thần kinh, cuối cùng khiến toàn thân anh như bị nướng chín. Sơ Hạnh cảm thấy tay mình rất thoải mái, liền mở lòng bàn tay, áp mạnh vào cơ bụng rắn chắc của anh.
Anh và cô đều mắc kẹt dưới chiếc áo sơ mi
Kỷ Lâm Viễn: “Trông cũng chuyên nghiệp phết.”
Vì câu nói này của cô, Cận Ngôn Châu lập tức trở nên chủ động.
“Ai trẻ con.” Cận Ngôn Châu cằn nhằn nhỏ, không chịu thừa nhận mình trẻ con.
Sơ Hạnh run rẩy, đôi lông mi nhấp nháy, trái tim trong lồng ngực cô như ngừng đập một nhịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sơ Hạnh: “…”
Sơ Hạnh không ngờ anh lại làm được chuyện lớn như vậy cho cô, không khỏi đau lòng lẩm bẩm: “Anh ngốc à?”
Cô hỏi anh sao lại ở đây, anh nói: “Về nhà một chuyến, người nhà bắt mang theo ít trái cây.”
Anh giả vờ bình tĩnh, cười khẽ, quay đầu đi nhưng gương mặt lại đỏ ửng.
Cô chóng mặt, không mở nổi mắt, nhưng vẫn cố gắng hé mắt nhìn anh.
Sơ Hạnh nghe lời bước vào.
Sơ Hạnh lập tức cất điện thoại, chạy đến bên anh.
Thì ra là vậy.
Mà lại chẳng hề nhận ra.
“Chuyện gì?” Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng.
Sơ Hạnh nói: “Em muốn đi ăn thịt nướng.”
Em nói người tuyết này thuộc về anh.
Sơ Hạnh loạng choạng lùi lại, hai người va vào cánh cửa nửa đóng nửa mở, lảo đảo bước vào nhà.
Sơ Hạnh không biết chơi nên nhờ Cận Ngôn Châu dạy cô.
Sơ Hạnh vô cùng ngạc nhiên, gửi ba dấu chấm than.
Còn nơi ở hiện tại của Cận Ngôn Châu, mặc dù ở giữa nhà anh và công ty, nhưng lại rất gần với chỗ cô và Kỷ An đang sống.
Cận Ngôn Châu cũng thấy mình ngốc.
Rồi không thể tin nổi mà hỏi: “Kỷ An dẫn Dụ Thiển về nhà gặp bố mẹ rồi sao???”
Khuôn mặt Cận Ngôn Châu thoáng ửng đỏ không có biểu cảm gì, giọng điệu lạnh lùng cứng nhắc: “Anh chưa nói, không thể sờ miễn phí.”
Chương 50: “Bạn trai của em đương nhiên đẹp trai rồi!”
~~
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh hành động như vậy.
Cô cầm gậy, dưới sự hướng dẫn của Cận Ngôn Châu, anh giúp cô đánh được một quả bi vào lỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cận Ngôn Châu không nhắm mắt.
Anh dừng xe bên đường, nhanh chóng bước xuống, đi về phía cô.
Sơ Nhạn: “Hạnh Hạnh khi nào đưa Ngôn Châu về nhà chơi nhé? Kỷ An đã dẫn Dụ Thiển về ăn cơm với bố mẹ rồi.
Sơ Hạnh ngồi xổm bên cạnh người tuyết, đưa đôi bàn tay lạnh ngắt lên miệng, thở ra rồi chà nhanh vài lần.
Sơ Hạnh ngước nhìn anh, giọng điệu nghiêm túc: “Ngôn Ngôn, cuối cùng em đã nhớ ra chuyện muốn nói với anh rồi.”
Nhưng Cận Ngôn Châu lại lạnh lùng nói: “Không thích.”
Sau bữa tối, Sơ Hạnh không quay lại nhà anh lấy máy tính và bảng vẽ.
Cô nép vào lòng anh, ngước nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh còn giấu em chuyện gì không?”
Cận Ngôn Châu lúc này mới vén chiếc áo sơ mi, nghiêng đầu tránh xa.
Anh nhìn mũ, khăn quàng cổ và găng tay trên người tuyết, mím môi không nói gì.
Sơ Hạnh nhìn gương mặt đẹp trai của anh, chớp mắt vài lần.
Sau đó, cô mở nhóm gia đình, gửi ảnh anh chơi billiards vào nhóm.
Sơ Hạnh: “?”
Chưa kịp nói xong, Sơ Hạnh đã bị Cận Ngôn Châu bắt lại.
Cô giật mình, đôi mắt nai long lanh vô thức mở to.
Cận Ngôn Châu hơi sững người, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh, khẽ mỉm cười: “Anh có thể bớt trẻ con hơn một chút được không?”
Sơ Hạnh bị câu hỏi không đầu không cuối của anh làm ngạc nhiên.
Trên người anh còn có mùi nước hoa nam nhàn nhạt, giống như một chút tuyết trắng tinh khiết trên đỉnh núi, lạnh lùng, kiềm chế nhưng dịu dàng.
Anh không vui nói: “Nó lấy mất mũ, khăn quàng và găng tay của em rồi.”
Anh nhìn thấy tin nhắn của cô, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ vài cái trên màn hình, trả lời cô: “Sắp về đến nhà rồi.”
Sơ Hạnh định giơ tay kéo chiếc áo sơ mi của anh xuống, nhưng Cận Ngôn Châu đã nhanh chóng ôm lấy đầu cô.
Ý anh là, mỗi khi anh giúp cô đánh vào một bi, cô phải hôn anh một cái.
Anh mím môi, biểu cảm không tự nhiên quay mặt đi.
Sau đó, anh cúi người, qua một lớp áo sơ mi, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Anh mặc áo thun đen cùng với quần đen, làn da vốn đã trắng nay lại càng sáng hơn.
Cuối cùng, cô còn lấy luôn cả khăn quàng cổ để quàng cho người tuyết.
“Không phải!” Sơ Hạnh cười giải thích: “Em ấy dẫn Dụ Thiển đi Hải Thành chơi, gặp bố mẹ em khi ăn cơm nên mới ăn cùng.”
Vừa gửi xong ảnh, Cận Ngôn Châu gọi cô: “Sơ Sơ, lại đây, đến lượt em rồi.”
Ngày hôm sau, Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu cùng đi đến phòng billiards.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng làm việc ngốc nghếch như thế.
Kết quả là gót chân của cô va vào mép dưới của tủ quần áo, bị vấp ngã, cơ thể đổ về phía sau.
Sơ Nhạn: “Ngôn Châu càng ngày càng đẹp trai nhỉ, khuôn mặt rất chính trực.”
Sơ Hạnh vô tình nhớ đến cơ bụng quyến rũ của anh, mặt lập tức nóng bừng lên.
Sơ Hạnh đặt gậy xuống, cầm điện thoại lên, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn của bố mẹ và Kỷ An trong nhóm.
Cô gái đang mặc áo bông ngắn màu vàng nhạt, phía dưới phối với váy dài màu đen.
–
“Mẹ em hỏi, khi nào anh sẽ cùng em về ăn cơm cùng với bọn họ.”
Anh vẫn sẽ đến dưới nhà nơi cô làm gia sư, đứng trong đêm đông lạnh giá, đợi cô dạy xong rồi cùng cô về trường.
Khuôn mặt Sơ Hạnh đỏ bừng vì lạnh, đôi tay cũng đỏ ửng.
Khi Sơ Hạnh đang đi quanh bàn billiards, anh đột nhiên cúi mặt xuống sát bên cô. Chưa kịp phản ứng, anh đã chủ động áp má lên môi cô.
Có lẽ vì không nhìn thấy nên đôi tai cô trở nên nhạy bén hơn.
Một lúc sau, Cận Ngôn Châu lại giúp cô đánh một quả bi vào lỗ.
Phần thân trên của hai người nghiêng vào trong tủ quần áo, đầu của Sơ Hạnh vô tình va vào một chiếc áo sơ mi trắng treo trong tủ.
Cô dừng lại trước mặt anh, không đợi anh nói gì, cô chủ động duỗi ngón trỏ ra chọc hai lần vào bụng anh qua lớp vải áo thun mỏng.
“Vậy…” Sơ Hạnh ngoan ngoãn hỏi: “Em có thể cho anh gì đây?”
Biển số xe này, Sơ Hạnh rất quen thuộc.
Sơ Hạnh vừa hưởng thụ vừa thán phục: “Cảm giác thật sự rất tuyệt.”
Câu khen ngợi này khiến cho Cận Ngôn Châu có chút ngượng ngùng.
“Ừm.” Cận Ngôn Châu đáp.
Nghe cô hỏi vậy, Cận Ngôn Châu nửa thật nửa đùa nói: “Khu em sống xa nhà anh lắm, cuối tuần về nhà không tiện nên anh chọn thuê căn hộ nằm ở giữa công ty và nhà.”
Sơ Hạnh sau khi sờ xong thì thả tay xuống ngay, hài lòng nói: “Ngôn Ngôn, anh tiếp tục thay đồ đi, em ra ngoài trước nhé…”
Một lát sau, Cận Ngôn Châu thay đồ xong, anh mới giúp cô kéo chiếc áo sơ mi che trên đầu xuống.
Sơ Hạnh nhìn thấy bi lăn vào lỗ, vui vẻ quay lại nhìn anh nói: “Ngôn Ngôn, vào rồi!”
Câu hỏi này làm Cận Ngôn Châu ngạc nhiên, hơi sững sờ.
Sơ Hạnh quay lại hỏi anh: “Anh có thích không? Em đắp cho anh đấy! Trông có đẹp không!”
Sơ Hạnh ngoan ngoãn nghe lời đáp: “Vâng.”
Một giây tiếp theo, cô chợt nhíu mày, nghi hoặc nói: “Không đúng, nhà của anh không phải ở khu Nam Phúc sao?”
Ánh đèn trong phòng bị chiếc áo sơ mi trắng che khuất, ánh sáng mờ mịt mơ hồ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.