Hôn Hạnh - Ngải Ngư
Ngải Ngư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: “Đừng gọi là anh quá thường xuyên.”
Lời nói còn chưa dứt, cô bị Cận Ngôn Châu nhấc lên.
Người phụ nữ trong ảnh rất trẻ, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười ấm áp, bế một em bé mũm mĩm chỉ vài tháng tuổi.
Anh lại giữ cả bức ảnh này.
Sơ Hạnh đột nhiên nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, có chút sững sờ.
Trong chớp mắt, Sơ Hạnh được anh đặt trên bàn.
Cận Ngôn Châu không nói phải, cũng không nói là không, chỉ hỏi: “Em thích chứ?”
Nhưng cơ thể anh gần như đang bốc cháy.
Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi gợi cảm của anh, nhẹ nhàng gọi: “Anh Ngôn Châu.”
Không có ai.
Cô phóng to bức ảnh, rồi cúi gần màn hình, mặt gần như chạm vào màn hình máy tính.
Cận Ngôn Châu: “…”.
Anh bế cô lên, ngồi xuống ghế, để cô ngồi lên đùi.
“Bây giờ biết được là anh đã đặc biệt làm cho em, em lại càng vui hơn.” Sơ Hạnh cười hạnh phúc, giọng ngọt ngào: “Ngôn Ngôn, anh thật tốt.”
“Sáng hôm đó khi nhìn thấy nó, em hết sức ngạc nhiên, cực kỳ vui nữa.”
“Em muốn bức ảnh này,” Cô nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cận Ngôn Châu khó chịu hừ nhẹ một tiếng, nhưng khóe môi không thể che giấu được nụ cười.
—-
Sơ Hạnh nói thẳng: “Em sẽ bù đắp lại nỗi tiếc nuối của anh về bức ảnh billiards!”
Cơ bản cô không hiểu hàm ý trong lời nói của anh, Sơ Hạnh nhẹ nhàng v**t v* tai đỏ của anh, cười khẽ: “Ngôn Ngôn, sao tai anh cứ đỏ bừng lên thế.”
“Anh cố ý,” Cô dường như có điều suy nghĩ nói, “Anh muốn biết em có xóa ảnh của anh không, cho nên mới lừa em.”
Lúc Sơ Hạnh tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã tối.
Anh đã lưu bao nhiêu thế này?
Giọng cô vẫn còn vương chút khàn vì mới ngủ dậy.
Tiếp theo là một bức ảnh về người tuyết.
Sơ Hạnh chớp mắt, nhăn mặt khổ sở nói: “Ừm? Em vừa định nói gì ấy nhỉ…”
Anh không nói rõ, chỉ bảo: “Em tự mà nghĩ đi.”
Cận Ngôn Châu bình thường rất bận, cô chỉ có thể tranh thủ các ngày nghỉ lễ ở bên anh nhiều hơn một chút.
Sơ Hạnh được cưng chiều mà kiêu ngạo, không sợ sự đe dọa của anh.
“Sờ một cái cũng được,” Sơ Hạnh chủ động hạ yêu cầu.
Hơn nữa Sơ Hạnh nhận ra rằng khi bức ảnh này được chụp, anh đứng ở hàng sau, đang cúi xuống nhìn cô ngồi ở hàng trước.
Phải mất một lúc sau, chút lý trí còn sót lại của anh thúc giục anh buông cô ra.
Cô bước tới, tưởng anh đang làm việc, không ngờ lại thấy một tấm ảnh trên màn hình.
Trong hình cô nghiêng đầu dựa vào lòng anh ngủ, còn anh thì ôm cô, rất chu đáo che tai cho cô để giảm tiếng ồn xung quanh.
Mặc dù đã tốt nghiệp đại học, nhưng Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu vẫn chưa sống chung.
Sơ Hạnh nhìn anh với đôi mắt long lanh, vô thức làm nũng: “Ngôn Ngôn.”
Sơ Hạnh vẫn nhớ mình mơ thấy anh về nhà, trong mơ anh nhẹ nhàng bế cô như công chúa.
Cận Ngôn Châu xem từng tấm một, những ký ức thời thơ ấu cũng hiện về trong tâm trí.
Bức ảnh thứ hai đã được cắt chỉnh.
Trước mặt cô là chiếc laptop màu hồng vẫn còn mở.
Tiếp theo là những bức ảnh họ chụp trong rừng phong.
Ngày tháng hiện: 31/10/2010.
Cũng lúc này, anh mới phát hiện cô không mang dép.
Cận Ngôn Châu nói dối mà không thay đổi vẻ mặt: “Anh quên mất còn giữ một bản sao trong thư mục này.”
Cận Ngôn Châu vẫn cố chấp: “Chỉ vì nó không đẹp thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sơ Hạnh nói: “Em không tin.”
Bức ảnh được Khâu Tranh chụp hai người ở căn tin cũng có trong đó.
Anh về rồi!
Thậm chí, lần họ đi chơi ở công viên giải trí, khoảnh khắc cô hôn lên má anh trong nhà ma cũng được máy ảnh chụp lại.
Sơ Hạnh mắt lim dim liếc nhìn quanh phòng.
Không ngờ anh lại lén chụp bức ảnh này.
Sơ Hạnh xem hết những bức ảnh anh giấu kỹ, vừa xem vừa cảm thán: “Ngôn Ngôn hồi nhỏ mập thế, trong ảnh này không có cổ luôn!”
Đầu tháng Chín cô mới bay về Thẩm Thành.
Anh chỉ đưa chìa khóa dự phòng cho cô.
Mọi bức ảnh trong cuốn album gia đình đều được anh bí mật chụp lại, lưu vào thư mục này.
“Ra ngoài ăn,” Anh nói.
Cận Ngôn Châu hít một hơi thật sâu.
“Vậy em cứ nhớ lại đi, anh phải thay đồ,” Anh nói.
Trước khi trượt chuột để xem bức ảnh tiếp theo, cô chợt nhớ ra điều gì đó, cố ý nhìn vào thời điểm bức ảnh này được lưu vào thư mục.
“Em muốn nói gì?” Anh giả vờ bình tĩnh hỏi.
“Được,” Sơ Hạnh đồng ý. Cô vừa định nhảy xuống khỏi bàn, thì đã bị Cận Ngôn Châu ôm lấy eo.
Lại ở phòng ngủ của Ngôn Ngôn thế?
Cận Ngôn Châu cố giữ bình tĩnh, kiên quyết nói: “Anh quang minh chính đại giữ nó nhé.”
Người đàn ông mặc áo phông trắng và quần thể thao đen rộng rãi bước đến bàn làm việc, di chuyển máy tính và bảng vẽ của cô sang một bên.
Cận Ngôn Châu đợi cô đóng cửa xong mới mở tủ quần áo để lấy đồ thay.
Và cả bức ảnh nhóm mà Nghiêm Thành nhờ nhân viên phục vụ chụp cho họ vào tối sinh nhật ngày hai mươi sáu tháng Giêng cũng có trong đây.
“Em muốn ăn gì?” Anh mạnh mẽ chuyển chủ đề.
Cận Ngôn Châu ôm cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại.
Anh còn đặc biệt dùng điện thoại chụp lại bức ảnh này, lưu vào thẻ USB.
Sơ Hạnh lập tức che lại: “Không được!”
Sơ Hạnh lơ đãng đáp lại “À,” cô chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, vừa chuyển ảnh vào điện thoại vừa thuận miệng hỏi: “Thế còn có thể dùng nó thế nào nữa?”
“Bức ảnh này anh mấy tuổi? Bốn, năm tuổi à?” Sơ Hạnh hỏi.
Bây giờ Sơ Hạnh đã hiểu rõ về Cận Ngôn Châu, cô mỉm cười hỏi anh: “Lúc đó anh có phải đang tức giận vì em không cố ý chụp ảnh cho anh không?”
Ngày hôm đó, anh dẫn cô đi ăn tối và xem phim. Trên đường về trường, cô mệt mỏi quá rồi ngủ gục trên vai anh.
Suốt bốn năm qua, anh đã cất giữ tất cả những khoảnh khắc liên quan đến cô.
Sơ Hạnh đưa tay ôm cổ anh ấy, dịu dàng thì thầm vào tai: “Thích.”
Sơ Hạnh hoàn toàn không có chút ấn tượng gì về bức ảnh này.
Cận Ngôn Châu phải đi ngoại tỉnh để làm lễ trăm ngày cho Tân Đồng.
“Em lại đây,” Anh trầm giọng nói.
Sơ Hạnh lập tức ngăn lại, vội vàng nói: “Đừng tắt! Để em xem tiếp!”
Cô gạt tay Cận Ngôn Châu ra, tiếp tục lướt xuống dưới.
Sơ Hạnh hồi tưởng lại trong đầu.
Đây không phải là ảnh, mà là video.
Sơ Hạnh ngẩng đầu nhìn anh, rồi chỉ vào bức ảnh trên màn hình hỏi: “Ngôn Ngôn, em bé trong ảnh là anh à?”
“Ảnh đâu? Anh lấy ra cho em xem nào.”
Không đợi Sơ Hạnh lên tiếng, anh đã đóng thư mục, cố gắng rút ổ USB ra.
Sơ Hạnh đang nằm ngủ trên bàn, đầu gối trên cánh tay.
Cận Ngôn Châu bất đắc dĩ: “Trẻ mới sinh ai chẳng thế.”
Sơ Hạnh mở mắt mơ màng, khi nhìn thấy anh, giọng nói mềm mại: “Ngôn Ngôn…”
Cô nhớ lại những bức ảnh vừa nhìn thấy, hứng thú đề nghị: “Ngôn Ngôn, mai chúng ta đi chơi billiards nhé?”
Sơ Hạnh nhìn chằm chằm vào eo thon gọn và cơ bụng hấp dẫn của anh, đôi mắt như nai vô thức mở to, lời định nói ngay lập tức biến thành một câu cảm thán: “Ôi trời ơi, dáng người của anh đẹp quá.”
“Em vẫn chưa xem xong mà!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đó lưu giữ những bức ảnh từ rất lâu rồi.
Cận Ngôn Châu: “…”
“Xin lỗi, em quên mất rồi,” Sắc mặt cô hơi ửng đỏ, nói thật: “Giờ trong đầu em chỉ toàn là dáng người của anh thật hấp dẫn mà thôi.”
Cận Ngôn Châu: “. . .”
Không nghĩ tới….
Cận Ngôn Châu: “. . .”
Bức ảnh này có lẽ được chụp vào một ngày thứ Bảy khi họ đã lên năm ba.
Bởi vì người tuyết này là vào sáng sớm hôm mà cô rời khỏi ký túc xá vào kỳ đầu tiên năm nhất, vừa bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá là cô nhìn thấy nó.
Sơ Hạnh lập tức ngồi dậy, không mang dép mà chạy ra ngoài phòng khách.
Sơ Hạnh phồng má, bắt đầu tung đòn chí mạng.
Anh đứng tại chỗ, cơ thể căng cứng, chỉ nhìn cô một cách khó hiểu, không nói gì.
Sơ Hạnh có ấn tượng rất sâu về bức ảnh này, vì nó do chính tay cô chụp. Chỉ có điều lúc đó cô đang chụp Tiểu An, không để ý là đã chụp cả anh và Thiển Thiển vào cùng.
Bức ảnh cô gửi nhầm cho anh vào đêm Giao Thừa năm đó cũng có trong thư mục này.
Nhưng máy tính của anh thì mở.
Lúc đó, cô còn nhờ Kỷ An chụp ảnh cho cô với người tuyết, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
“Em muốn bức ảnh này,” Sơ Hạnh chỉ vào màn hình máy tính, quay sang nói với Cận Ngôn Châu: “Em muốn.”
Rốt cuộc cô có hiểu ý của anh không?”
Cận Ngôn Châu trêu cô: “Không cho.”
Cận Ngôn Châu nén cười, cố giữ vẻ lạnh lùng, không chịu nhượng bộ: “Không cho.”
Cô nghiêng đầu, cất giọng nhẹ nhàng: “Đúng rồi Ngôn Ngôn…”
Cô mờ mịt hỏi: “Sao em không nhớ có bức ảnh này? Lúc đó anh có phải đã giấu đi trước khi em phát hiện ra không?”
Sau đó anh đứng dậy, lấy bộ đồ mặc ở nhà từ tủ quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.
“Chẳng trách anh cũng đẹp trai như vậy, thì ra là do di truyền.”
Tối hôm qua, khi đưa Sơ Hạnh về, anh đã nói trước với cô chuyện này và bảo rằng anh sẽ về nhà vào buổi chiều.
“Vâng.” Sơ Hạnh đáp lời, vừa định quay người rời đi, cô đột nhiên mở cửa, tròn mắt hỏi: “Ngôn Ngôn, em có thể…chạm vào cơ bụng của anh được không?”
Sơ Hạnh nghiêng đầu suy nghĩ: “Trong nhà có nguyên liệu không? Nếu có, em sẽ nấu.”
Cận Ngôn Châu thở dài không tiếng.
Có những bức ảnh mẹ bế anh khi anh còn rất nhỏ, còn có ảnh gia đình ba người, thậm chí có cả ảnh đơn của mẹ.
Cận Ngôn Châu nhìn màn hình, nhẹ giọng đáp: “Năm tuổi.”
Bị công khai một cách bất ngờ, Sơ Hạnh cảm thấy rất xấu hổ. Cô đỏ mặt tắt video, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao anh lại giữ cả cái này chứ!”
Bình thường khi không có việc gì làm, cô thích sờ tai anh để tận hưởng cảm giác.
Trong bức ảnh, hai người đang ngồi trên xe buýt, mỗi người đeo một bên tai nghe.
~~
Cận Ngôn Châu lập tức phủ nhận: “Không có.”
“Không cho xem.” Anh từ chối.
Sơ Hạnh có chìa khóa nhà Cận Ngôn Châu.
Vì vậy Sơ Hạnh không có ý định về nhà vào dịp Trung thu hay lễ Quốc Khánh.
Đến phòng ngủ, anh đặt Sơ Hạnh xuống bên giường.
Sơ Hạnh chu môi, quở trách anh: “Đồ keo kiệt.”
Bị khen về dáng người, Cận Ngôn Châu lập tức hạ áo xuống, che đi cảnh tượng đẹp đẽ trong mắt cô.
Sơ Hạnh và Kỷ An thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.
Bàn tay của anh còn trong khung hình, lúc anh giơ tay tạo hình chữ “C”.
Sau khi ăn trưa, cô mang theo máy tính và bảng vẽ đến nhà anh chờ anh về.
Anh khẽ nói: “Không phải em.”
Sơ Hạnh mở ảnh đầu tiên.
Anh đưa tay ôm lấy đôi chân trắng nõn thanh tú của cô, giúp cô sưởi ấm đôi chân đang bị lạnh.
Anh luôn cảm thấy mẹ vẫn còn ở một thành phố khác, sống hạnh phúc với người chồng thứ hai của bà.
Cô quay lại, vào phòng làm việc.
Tiếp đó, khi có chút thời gian rảnh, anh không khỏi lôi chiếc USB màu bạc từ hộp đựng bút trên bàn c*m v** máy tính để đọc.
Anh đặt cốc nước lên bàn, một tay chống lên bàn, một tay cầm chuột định tắt thư mục.
Cô lại cảm thán: “Bố anh hồi trẻ cũng đẹp trai lắm!”
Anh kéo tay cô xuống nắm trong lòng bàn tay, không để cô làm loạn nữa.
Đã tròn một trăm ngày kể từ khi mẹ anh qua đời, Cận Ngôn Châu vẫn bị bao vây bởi cảm giác hư ảo.
Ngay lập tức, Sơ Hạnh bị số lượng ảnh trong đó làm choáng ngợp.
“Lúc đó nốt ruồi trên xương quai xanh của anh đã hiện lên rồi kìa.”
Cô ngủ trên bàn trong phòng làm việc mà.
“Sao có thể.” Anh nhấn mạnh.
Sơ Hạnh đã tắt thư mục.
Trong ảnh, anh đang dùng phấn để đánh lên cây gậy billiards, trông toát lên khí chất quý phái lịch lãm của một cậu chủ.
Lúc anh vừa kéo áo thun lên đến cổ, Sơ Hạnh đột ngột mở cửa bước vào.
Cận Ngôn Châu không nói gì.
Anh đắp chăn mỏng cho cô, ngồi bên giường ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ say của cô hồi lâu, rồi đưa tay vén tóc trên mặt cô.
Cận Ngôn Châu lắc đầu: “Không có.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nói: “À, chắc chắn lúc đó anh đã buồn rồi.”
Anh đưa cốc nước cho cô: “Uống nước đi.”
Ban đầu, Sơ Hạnh định vừa vẽ vừa chờ anh về, nhưng cuối cùng cô lại ngủ quên trên bàn.
Cô nghiêng đầu dựa vào vai anh, được anh ôm vào lòng, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Anh hơi nghiêng đầu, mắt cúi xuống, hôn lên trán cô.
Cô chớp mắt để ngăn dòng nước nóng chảy ra, rồi nói: “Rất thích.”
“Em có muốn xem tiếp không?” Anh đe dọa.
Anh bước tới, dịu dàng bế cô lên.
Cận Ngôn Châu chưa thỏa mãn tiếp tục hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của Sơ Hạnh một cái nữa.
Sơ Hạnh tiếp tục xem những bức ảnh sau.
Kết quả, bức ảnh mà Kỷ An chụp cho cô với người tuyết lập tức hiện ra trước mắt cô.
Sơ Hạnh bật cười.
Anh theo trực giác bước đến cửa phòng làm việc, cẩn thận đẩy cửa.
Có lẽ vì vừa mới tỉnh lại, phản ứng chậm, Sơ Hạnh mới nhận ra điều gì đó không đúng.
Hôm nay là ngày 26 tháng Giêng, là sinh nhật của Sơ Sơ và Kỷ An. Năm nay không có ngày 29 tháng 2, nên anh Ngôn Châu cũng mừng sinh nhật hôm nay!
“Vậy…” Cô dừng lại một chút, cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy, nhẹ nhàng hỏi: “Người tuyết đó là do anh làm?”
“Ai không đẹp?” Sơ Hạnh nhìn anh với vẻ kiêu hãnh, mắt mày cong cong hỏi.
Cận Ngôn Châu lập tức đầu hàng, đôi tai bắt đầu đỏ lên.
Sơ Hạnh ngơ ngẩn, không thể kiểm soát tay mà lướt sang bức tiếp theo.
Nói xong, cô lấy chuột từ tay anh, ngồi xuống ghế.
Cô nhìn thấy một thư mục khác trong USB, tên là “Sơ Sơ”.
Nhưng thời gian trôi qua, mẹ anh đã không còn.
Chắc chắn là của cô.
Đó là ảnh anh chụp cô trong rừng phong vào năm nhất, trong ảnh anh cầm lá phong, không nhìn vào ống kính, mắt hơi rủ xuống.
Sơ Hạnh tò mò hỏi: “Vậy anh xóa bức ảnh này không phải vì nó không đẹp, mà là không muốn bọn họ biết rằng anh đang nhìn em?”
Sơ Hạnh bắt đầu lướt chuột xem từng bức ảnh.
Rồi cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Chuyển tên Sơ Sơ thành Sơ Đại Dũng luôn đi! Dũng cảm quá, cái gì cũng dám nói.
Cận Ngôn Châu quay đầu ho nhẹ, không chịu thừa nhận: “Không có…”
Anh chỉ đi vệ sinh, nhân tiện rót cốc nước ấm, không ngờ cô tỉnh dậy, chạy vào phòng làm việc lúc anh ra ngoài.
Cô nói tiếp: “Mẹ anh đẹp thật, mắt anh giống mẹ, rất đẹp.”
Không có ai ở phòng khách.
Chương 49: “Đừng gọi là anh quá thường xuyên.”
Đuôi mắt của cô đỏ lên, đôi mắt nai trong veo ngập tràn nước mắt.
Thậm chí có một bức ảnh mà Sơ Hạnh hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nó.
Bức ảnh này anh đã lén chụp khi cô đang ngủ trên xe buýt.
Căn phòng ngủ không kéo rèm nên ánh sáng mờ ảo.
Một lát sau, Sơ Hạnh tiếp tục xem.
Hơn nữa, anh còn có lòng ghép ảnh che mắt trái của anh và che mắt phải của cô lại với nhau.
Cũng không có ai.
Năm 2022 là sinh nhật thứ 11 mà Ngôn Ngôn và Sơ Sơ cùng nhau trải qua.
Cận Ngôn Châu thay dép, bước nhẹ nhàng vào phòng khách.
Anh đã quay video cô đang tập Thái Cực Quyền.
Cận Ngôn Châu không ở nhà mà thuê một căn hộ bên ngoài.
Cô mơ màng duỗi người, rồi quay sang nằm nghiêng, nhắm mắt lại.
Ngày 2 tháng 10 là tròn một trăm ngày kể từ khi Tân Đồng qua đời.
Sau đó còn tốt bụng nhắc nhở cô: “Đừng gọi là anh quá thường xuyên.”
Sơ Hạnh đi dép, ra ngoài.
Sơ Hạnh nhanh chóng mở cái thứ ba.
Tuy nhiên, một ngày trước trận đấu bóng rổ vào tháng 11 năm đó, anh nói với cô rằng anh không còn bức ảnh đó nữa, nhờ cô gửi lại cho anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cận Ngôn Châu ôm chặt eo cô hơn một chút, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Yết hầu anh chuyển động, đáp: “Được.”
Sơ Hạnh quay đầu nhìn Cận Ngôn Châu, buồn cười hỏi: “Không phải anh nói anh không còn tấm ảnh này sao?”
Ngay khi cô định vùi mặt vào chăn, cô chợt mở mắt.
“Anh đã cho phép em gọi anh là anh trong những lúc riêng tư, là để em dùng nó như thế này sao?” Anh kiềm chế hỏi.
Sơ Hạnh bối rối nhìn Cận Ngôn Châu.
Sau khi tắm xong, Cận Ngôn Châu vào phòng làm việc.
Sơ Hạnh tò mò, khi Cận Ngôn Châu nhận ra muốn ngăn lại thì cô đã mở thư mục đó.
Chúc mừng sinh nhật Ngôn Ngôn, Sơ Sơ, và em trai nữa nhé!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Cận Ngôn Châu đứng sau ghế, cầm cốc nước uống một ngụm.
Căn hộ mà anh thuê cũng có hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng Cận Ngôn Châu chỉ để lại một phòng ngủ, còn phòng thứ hai thì anh cải tạo thành phòng làm việc.
Áo thun đã kéo đến cổ, Cận Ngôn Châu đứng yên tại chỗ.
Sau khi tốt nghiệp vào cuối tháng Sáu, Sơ Hạnh về nhà bà ngoại ở với ông ngoại Sơ Chí Dương một tháng, rồi lại về nhà mình ở với bố mẹ thêm một tháng nữa.
Gần chiều tối, Cận Ngôn Châu về nhà, vừa mở cửa đã thấy đôi giày nữ đặt ở sảnh.
Khi anh bế cô trở lại phòng ngủ để xỏ dép vào, anh vỗ nhẹ tượng trưng, giọng lạnh lùng cảnh cáo cô: “Lần sau còn đi chân trần, anh sẽ không chỉ vỗ nhẹ như vậy đâu.”
Sơ Hạnh nhận lấy, uống một hơi gần hết nửa cốc.
Cận Ngôn Châu tránh ánh mắt, cố gắng bình tĩnh “Ừm” một tiếng, sau đó đi tới.
Ý thức của Sơ Hạnh gần như sụp đổ, cô chỉ ngoan ngoãn đồng ý: “Ừm… được.”
Cận Ngôn Châu siết chặt eo cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, đồng thời cúi xuống cắn lấy môi cô.
Trong lòng Cận Ngôn Châu vui mừng hớn hở.
“Xạo.” Sơ Hạnh nói, “Em chưa bao giờ thấy bức ảnh này.”
Sao bây giờ….
Cận Ngôn Châu cầm chuột, ngón tay thon dài nhấp mở một thư mục.
Cô biết rằng để anh nói ra điều này đã là rất khó khăn rồi, nên cô cũng không làm phiền anh thêm.
Sơ Hạnh đứng bên cạnh ghế, tò mò ngắm nhìn bức ảnh, Cận Ngôn Châu đẩy cửa bước vào.
Cận Ngôn Châu chẳng hiểu vì sao cô lại thích sờ tai anh như vậy.
“Đợi đến mùa đông, khi có tuyết lớn, em sẽ làm cho anh một người tuyết thật đẹp, được không?”
Cận Ngôn Châu chống tay vào hai bên người cô, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Ngày sao vào USB chính là ngày hai người chụp ảnh ở rừng cây phong.
Cận Ngôn Châu cười, để mặc cô gọi anh như thế, vẫn không đưa bức ảnh gốc cho cô xem.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.