Hỗn Độn Tiên Đế
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: ma kiếm xuất hiện, ra khỏi bí cảnh truyền thừa
Đúng lúc này, không gian nhanh chóng sụp đổ, vô số vết nứt to lớn không ngừng xuất hiện, hút đám người vào bên trong.
Dương Hàn nghe vậy thì lập tức nhìn xuống, thì thấy tay mình vẫn đang nắm chặt lấy tay của Phương Hàn Tuyết, hắn liền vội vàng buông ra, trên mặt thì có chút lúng túng.
Lúc này, sắc mặt của Dương Hàn biến đến vô cùng ngưng trọng.
“ Lên đi!”
Như vậy có thể nói lỗ thủng bên trong mảnh không gian sụp đổ kia là kéo bọn hắn ra ngoài.
“ Ngươi đừng có gọi ta bằng cái tên thân mật như vậy!”
Bởi vì sở hữu không gian pháp tắc, nên hắn liền cảm nhận được không gian nơi này đang không ngừng run chuyển tựa như muốn sụp đổ.
Không gian xung quanh toàn bộ mảnh không gian này cũng là không ngừng nứt vỡ rơi xuống, tạo ra lỗ thủng tương tự, có không ít người bị hút vào bên trong.
“ Dạ Thần!” Liễu Huyền Nguyệt gằn giọng nói ra.
Nói đến đây, Thiên Huyền trong đầu lập tức truyền đến một cỗ đau đớn kinh khủng, tựa như trong đầu có tiếng chuông gỏ mạnh, khiến hắn không khỏi ôm đầu rên la đau đớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đứng tại hư không, sắc mặt của Thiên Huyền hiện tại trắng bệch đến cực điểm, tâm tình thì không ngừng biến hoá.
Đám người bên dưới chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Liễu Huyền Nguyệt bay đến gần thanh ma kiếm tại hư không kia.
“ Hiện tại quyển bí thuật đó không nằm trong tay ta, mà là...”
“ Ngươi bị làm sao thế a?” Liễu Huyền Nguyệt nóng lòng hỏi.
Trước đây lão cũng không có tính cách như vậy, từ lúc biết đệ tử của mình phản bội tông môn, nên bị đã kích mạnh, tâm tình mới đại biến.
Kinh khủng ma khí khiến bọn hắn cảm thấy lạnh lẽo đến tậng xương tủy.
Phương Hàn Tuyết trên mặt từ đầu đến giờ đều một màu đỏ bừng.
Nên cũng không dám xuất hiện, nhưng khi thấy nàng bị thanh ma kiếm đã thương, mới không kiềm chế được mà lao ra.
“ Ngươi cũng xứng đụng vào bản ma kiếm”
Lúc pháp tướng bị phá huỷ hắn có loại cảm giác thật sâu bất lực, cũng không khỏi sinh ra lòng thất bại.
Thoáng chốc lấy lại tinh thần, nhìn ngấm xung quanh, Dương Hàn mới là nhận ra nơi này chính là bên ngoài Phi Lôi Cốc.
Liễu Huyền Nguyệt thân thể trọng thương lao nhanh xuống bên dưới, nhưng đúng lúc này có một đạo thân ảnh nam tử khoác áo choàng đen lao lên đỡ lấy nàng.
Nhưng điều quan trọng nhất là đây cũng chỉ là một kiện thánh binh.
Nói xong, nàng lập tức thoát khỏi người Dạ Thần, nhanh chóng lấy kiếm ra.
Thấy một màn này, Liễu Huyền Nguyệt trên mặt liền lập tức biến đổi, trong lòng không khỏi lo lắng, sau đó nàng cũng không do dự bay tới bên cạnh Dạ Thần.
Thanh kiếm này vừa xuất hiện, lập tức tản mát ra ma khí cuồn cuộn như thủy triều, không ngừng lan tràn ra nhuộm đen toàn bộ mảnh không gian này.
Bên cạnh Liễu Huyền Nguyệt thấy một màn này, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng khi thấy Dạ Thần ngất đi nàng cũng không để tâm nữa, rồi kéo hắn dựa vào nàng.
Thấy một màn này, đám người ở đây trong lòng cũng không khỏi kinh hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe thấy lời nói của Dạ Thần, Liễu Huyền Nguyệt trong lòng càng là tức giận, nhưng nàng cũng không vội ra tay, mà trầm giọng nói.
Vừa lấy lại tinh thần, Dương Hàn liền cảm nhận được một vòng tay khoác qua cỗ mình.
Ngay tức khắc không gian toàn bộ đổ sụp hút toàn bộ đám người vào trong.
“ Cũng không phải chuyện gì đáng để xin lỗi!” Phương Hàn Tuyết thu lại tay mở miệng nói.
Liễu Huyền Nguyệt nhanh chóng di dời ánh mắt lên nhìn thẳng lên khuôn mặt đã được mũ trùm đầu che phủ chỉ còn lại đôi mắt.
Thế nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt nàng liền lập tức nhận ra người này là ai.
Đứng tại hư không, Dương Hàn trực tiếp thuấn di đến trước mặt Phương Hàn Tuyết, nhanh chóng đưa lên nắm lấy tay nàng.
Thấy Liễu Huyền Nguyệt có mặt ở đây, thì Dạ Thần ngay lập tức nhận ra có thể là nàng tiến vào đông vực để t·ruy s·át hắn.
Bởi vì thanh kiếm này đã có khí linh hoàn chỉnh, sinh ra bản ngã của riêng mình.
Nhưng đúng lúc này, Thanh ma kiếm phía trên đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng xuống người Dạ Thần, rồi trực tiếp thu nhỏ tiến vào mi tâm của hắn.
Nghe thấy lời nói của Liễu Huyền Nguyệt, Dạ Thần cũng là nhanh chóng giải thích nói.
“ Bất đắt dĩ, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao”
Bên kia, Dạ Thần trái tim cũng là không khỏi nhảy mạnh.
Theo thanh ma kiếm tiến vào trong đầu, Dạ Thần lúc này sắc mặt mới là trở lại bình thường, nhưng hiện tại đã mất ý thức.
Dương Hàn lúc này trước mắt trời đất quay cuồng, tựa như thiên địa đảo lộn.
Nhưng đúng lúc này, lại có một đạo thanh âm của một nữ tử vang lên.
Nghe thấy lời nói của Vệ Minh Hà, Dương Hàn cũng chỉ là cười cười, không đáp lại.
“ Hàn Tuyết, thật xin lỗi!” Dương Hàn bối rối nói.
Bên dưới, Liễu Huyền Nguyệt trong mắt liền lóe lên một tia quang huy, nàng cũng không do dự dùng toàn lực phóng lên hướng thanh ma kiếm phương hướng mà lao đi.
Nghe thấy thanh kiếm nói chuyện, Dương Hàn trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc.
“ Dương Hàn, ngươi định nắm tay của Hàn Tuyết đến khi nào a!” Vũ Diệu Diệu gằn giọng nói.
Tuy Liễu Huyền Nguyệt mang theo áo choàng che kính người, nhưng khi liếc mắt qua hắn liền nhận ra nàng.
Đúng lúc này, một con đại bàng to lớn đáp xuống, đứng trên đại bàng tam trưởng lão Triệu Ngạn hai mắt quét xuống đám người trầm giọng lên tiếng.
“ Mau giao ra cuốn bí thuật Vạn Quỷ Huyết Mệnh Thuật, rồi ta có thể nể tình xưa mà sẽ cho ngươi một c·ái c·hết ít đau đớn nhất”
Sau đó, Liễu Huyền Nguyệt tâm tình đang yên lặng lập tức xao động nổi lên một cơn phẩn nộ đến cực điểm.
Triệu Ngạn cũng không hỏi về truyền thừa, nhiệm vụ của lão cũng chỉ đưa đón cũng bảo vệ đệ tử tông môn, còn những thứ khác thì không quan tâm mấy.
Dạ Thần cũng không trả lời, mà chỉ là ôm c·hặt đ·ầu, cơn đau này khiến ý thức của hắn cũng không còn tỉnh táo nữa.
Phải biết cho dù là đế binh cũng chưa chắc đã có khí linh hoàn chỉnh để trực tiếp giao tiếp với chủ nhân.
Chương 72: ma kiếm xuất hiện, ra khỏi bí cảnh truyền thừa (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng đúng lúc này, từ trong một lỗ thủng bay ra một thanh hắc sắc thanh kiếm.
Đám người Dương Hàn bên dưới nghe vậy, cũng là không do dự nhanh chóng bay lên lưng đại bàng.
Lúc này, trong thanh kiếm đột ngột truyền ra một giọng nói trầm thấp.
Thiên Huyền chưa kịp lấy lại tinh thần, thì bên cạnh đột nhiên không gian tựa như mặt kính bắt đầu nứt ra vở vụng rơi xuống, tạo ra một hố đen trực tiếp hút hắn vào trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“ Nguyệt nhi, ta thực sự không lừa dối tình cảm của nàng, mọi chuyện ta làm đều là bất đắt dĩ!” Dạ Thần nhanh chóng mở miệng giải thích nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong thấy thanh ma kiếm này, Dương Hàn hai đầu lông mày lập tức nhíu chặt lại.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Vệ Minh Hà trên mặt mang theo vẻ tươi cười.
“ Dương Hàn sư đệ, ta không nghĩ ngươi lại che giấu sâu như vậy, tuy có thực lực kinh khủng nhưng lại thích giả heo ăn thịt hổ!” Vệ Minh Hà cười cười nói.
Phía trên thiên khung, các cường giả của các thế lực cũng là nhanh chóng bay xuống thiên kiêu của nhà mình.
Nằm trong tay của nam tử xa lạ, Liễu Huyền Nguyệt vừa định nhanh chóng thoát đi, thì nàng đột nhiên nhận ra người này có chút quen thuộc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.