Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy Trốn
Tạ Lạp Cách Đích Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13
Tam ca dời mắt đi: “Trước đây đã giao hẹn, nếu ông không nói, tự ông biết hậu quả thế nào.”
Chương 13 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa dứt lời, một ngục tốt bên cạnh đã đá ông một cái: “Trước mặt Hoàng hậu, chớ vô lễ!”
Đến khi Định Quốc Công phát hiện ra chuyện, mẫu thân ta đã đổi tên, bị giam hãm trong thâm cung Ân Quốc.
Sau khi ám vệ xuất hiện, Ân Vi đã biết thân phận bất phàm của mẫu thân ta, nhưng dũng khí của ông ta đã lấn át tất cả. Cuối cùng, ông ta vẫn ra tay độc ác.
Ông ta phun ra một ngụm máu, cuộn tròn trên mặt đất.
Lúc đó, hoàng thất Tề Quốc đang hỗn loạn, Định Quốc Công bận ổn định các thế lực. Lại thêm bên người mẫu thân ta luôn có ám vệ bảo vệ, nên ông ấy không hỏi han nhiều. Nhưng Ân Vi cũng có một đội người. Ông ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu g**t ch*t tất cả ám vệ, cướp đoạt bà đi.
Cú đá đó, ta cảm giác như đã làm nát cả bộ xương già của ông.
Ông ta vẫn còn lầm bầm chửi: “Đồ nghịch tử… nghịch nữ…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Yểu Yểu, không sao chứ?” Tam ca lo lắng vỗ lưng ta, thở dài: “Những chuyện này vốn không định nói cho muội, nhưng…”
Nếu mẫu thân ta là một nữ nhân nhà quê bình thường, Tề Quốc có lẽ đã không phát hiện ra. Nhưng tên đầy đủ của mẫu thân ta là Tề Tâm Dao, con gái út của Định Quốc Công. Vì từ nhỏ yếu ớt nên bà được nuôi dưỡng ở vùng quê, không màng thế sự. Không ngờ lại vì vậy mà gặp nạn.
Ta đột nhiên hiểu ra mục đích của Tề Nghiên. Ta nhìn về phía kẻ đầu sỏ gây tội, mỉm cười: “Ta muốn đi cảm ơn hắn, vì đã diệt quốc gia của ngươi.”
Mẫu thân ta sau khi tỉnh lại, hận ông ta đến c·h·ế·t. Bà đã dùng đủ mọi cách để trốn thoát nhưng đều bị bắt lại.
.
“Chuyện cũ năm xưa, ta… Trẫm! Trẫm đã quên từ lâu rồi!”
Lại một cú đá nữa.
Ngày xưa, khi Ân Vi vẫn còn là hoàng tử, ông ta từng cải trang trà trộn vào Tề quốc, vô tình bị ám toán, trọng thương.
Vị vua của một nước ngày nào giờ khoác áo tù, tóc tai rối bời, mặt mày tiều tụy. Vừa thấy ta, câu đầu tiên hắn thốt ra là: “Đồ nữ nhi bất hiếu!”
Ra ngoài, ta nhìn ánh mặt trời chói chang, hỏi tam ca về dự định tương lai. Hắn cười khổ: “Lẽ nào chuyện này có thể do ta quyết định sao?”
Nhưng hiện tại ta có tư tâm. Ít nhất ta không muốn tam ca có kết cục giống họ. Ta nói: “Tam ca nếu tin ta, ta có thể giúp tam ca làm chủ.”
Ta không thèm để ý đến ông, hỏi tam ca: “Tề Nghiên bảo ta đến gặp ông ấy, là có ý gì?”
Ta chưa từng biết tường tận quá khứ này. Cũng không biết mẫu thân ta đã chịu nhiều khổ cực đến vậy. Trong ký ức của ta, bà luôn dịu dàng, thỉnh thoảng có chút u sầu thoáng qua trên đôi mày, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía ta, tất cả đều tan biến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ân Lâm: “?”
Những kỹ năng trồng rau, nuôi gà đều là mẫu thân ta dạy. Ngoài ra, bà còn biết đan châu chấu, bắt chim sẻ… Ta luôn nghĩ bà chỉ là một nữ tử thôn quê bình thường, không ngờ bà lại là nữ nhi của Định Quốc Công.
Sau đó là những lời lảm nhảm. Ta không muốn nghe thêm, liền cùng tam ca rời đi.
Sắc mặt Ân Vi biến đổi vài lần, đột nhiên nổi trận lôi đình: “Đồ nữ nhi bất hiếu, ngươi đang nói gì thế! Trẫm là phụ hoàng, ngươi lại không biết hiếu đạo, đáng ghét giống hệt mẫu thân ngươi! Trẫm là phu quân của nàng, vậy mà nàng lại…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tam ca nhìn nam nhân đã già cả, ánh mắt sâu thẳm: “Để muôin biết về quá khứ của mẫu thân muội.”
Nhìn lại ông già thảm hại đối diện, ta thấy có chút ghê tởm, rồi thật sự nôn ọe.
Bà chỉ khẽ gọi ta: “Yểu Yểu, lại đây, hôm nay mẫu thân dạy con cái này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẫu thân ta xuất hiện lúc đó. Giữa chốn đồng quê hoang vắng, bà động lòng trắc ẩn nên đã cứu ông. Trong thời gian ở chung, Ân Vi phải lòng mẫu thân ta. Sau khi thổ lộ, nghe bà nói đã không còn vương vấn chuyện tình cảm, ông nhất thời sinh lòng oán hận. Ông đã đánh ngất mẫu thân ta khi vết thương vừa lành, cưỡng ép đưa bà về Ân Quốc.
Ngay cả khi biết bà mang thai, sinh ra một công chúa, ông cũng không thèm bước chân vào cung của bà. Thậm chí, khi hay tin mẫu thân ta qua đời, ông ta chỉ sững người một thoáng, rồi ôm lấy sủng phi mới, cười nói: “Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục nhảy múa.”
Ân Vi vừa yêu bà, lại hận bà không yêu ông, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, vừa đánh vừa xoa, nhưng đều không có kết quả. Thế rồi, sau này ông liền lạnh nhạt với bà.
À, đúng rồi. Ân Quốc diệt vong. Giờ đây, người nhà Ân Quốc đều là vong quốc nô, tù nhân, không ai được làm chủ số phận mình.
Chửi xong, trong căn phòng giam u tối, ông miễn cưỡng kể lại chuyện cũ.
Nhưng Tề Nghiên biết, và hắn muốn ta cũng biết.
Hắn sững sờ: “Muội muốn làm thế nào?”
Ta vô cùng nghiêm túc: “Sắc dụ Tề Nghiên một chút là được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.