Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Đường papa, papa khó chiều quá đi!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Đường papa, papa khó chiều quá đi!


_“Nhật kýnữ đại gia”_

Đường Hinh vội hồi thần, tiếp tục nói:“Chính lànhưvậy…”

Sauđógửi một cái icon mặt trăng nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Hinh rấtít khi chủ động tìmĐường Vực nói chuyện, côcảm thấy anh bận rộn nhưvậy, làm gìcóthời gian lên WeChat. Côcũng rất biếtđiều, giữliên lạc với anh, một tuần trung bình nhắn tin khoảng hai ba lần.

Đường Hinh cũng không nhìn anh ta,đi gõcửa, nghe tiếng trầmấm bên trong bảo cô đi vào, côliềnđẩy cửa bước vào.

ThếnhưngĐường Vực, emđối với anh thực sựlàvôcùng kiên nhẫn nha.

Nếu anh nhớkhông nhầm thìtên nólà…Chinchilla*?

Đường Hinh khôngđểtâm giọngđiệu ghét bỏcủa anh, lấy bút chỉchỉvào vở, nói:“Làmấy căn hộ, sếp nhìn không ra sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dự án màThời Quangđang chuẩn bịlà đểchiếu trên truyền hình.

Đường Vực thấy em gái nói mãi phiền phức, mất kiên nhẫnừmột tiếng rồi nói:“Cúp máyđây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Vực phìcười, tay cầm bút lại gõlênđầu cô,đi vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống ghế, lạnh nhạt nói một câu.

Đường Vực từcâu lạc bộvềnhàhơi muộn, khi anh lái xe vào bãiđỗ,đèn xe chiếu sáng vịtrí đỗxe, thấy trênđócómột cái lồng nhỏ,đặtởngay chính giữa vịtrí đỗxe. Anh dừng tay lái, hơi nheo mắt nhìn rồi dừng xe, mởcửađi vềphía cái lồng xem thử.

Đường Vực không biết phảnứng ra sao, quayđầu nhìn xung quanh cũng không thấy ai, không rõaiđã đểmèoở đây. Anh vénống quần ngồi xổm xuống nhìn, cánh tay tựa trênđầu gối, mắt nhìn xuống con mèo lông xùtrong hộp. Con mèo nhỏ đôi mắt màu xanh, không sợhãi nhìn anh.

Cuối tuần văn phòng công tyít người, côrất vui vẻ đi tới, huống hồbây giờcôcònđang tới phòng làm việc củaĐường Vực, làchuyện tốt nha…

“……”

* Giống mèo Ba Tư

“Vìsao?”Hoắc ThầnĐông im lặng một chút rồi nói tiếp:“Này,ông chủnhỏnhàhọ Đường mới 27-28 tuổi thôi saođãbảo thủlạc hậu thế? Cóphải cậu cảm thấy cậuđãtừng theođuổi bạn thân của cô ấy, giờlại có ý đồvới cô ấy thìrất bại hoạiđạođức, vônhân tính không?”

Cônghe lời anh, vừa chỉtrỏbản vẽvừa giải thích:“Đây làmột căn nhàcũ,ở đây cócái cửa, từcánh cửa này sẽdẫn tới một khoảng không gian khác… Ở đây cócái cầu vượt…”

Đường Vực im lặng, mắt nhìn raánhđènđường lập loèbên ngoài, hơi cụp mắt xuống.

Đường Vực hừmột tiếng, nói:“Em muốn nuôi mèo màcòn không tự đi muaà?”

Đường Hinh ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười,đáp lời:“Chào”

“Vâng.”

Thờiđiểmđó, Thời Quang mua bản quyền một sốtiểu thuyết,đa phần lànhững tác giả, biên kịch chưa cótiếng tăm gì, giácả đưa ra cũng không quáthấp. Anh biết hoàn cảnh giađình côkhông tệ, cũng cótiền bản quyền, nếu không với bản lĩnh của côbây giờ, e làtừlâuđãphải hít gióTây Bắc màsống qua ngày rồi.

ĐườngĐinhĐinh cười nói:“Chắc làcócôhàng xóm nàođang thèm thuồng anhđó…Còn cóthểlàaiđược hả!”Côhào hứng hỏi thêm:“Làgiống mèo gìthế?”

KhoémiệngĐường Vực giật giật, trêu chọc cô:“Đứa cháu trai bốn tuổi của tôi vẽcònđẹp hơn.”

Anh cạn lời, lấy bút từtrongốngđựng, kéo quyển vởcủa côlại gần, hơi cuối người,đầu không ngẩng lên, hỏi:“Em nóiđi, tôi vẽ, em muốn vẽcái gì?”

Hình bóng của anhđược ghim trong tim cô.

……Thật sựlànhìn không ra.

Đường Hinh làmột côgái tốt, vừađáng yêu lại lạc quan, tính cách thúvịthu hút, chỉcần xem những bàiđăng của côtrên WeChat anh sẽbất giác mỉm cười.

Đường Vực nhíu mày,đứng dậy cầmđiện thoại trong xe, chuẩn bịgọi cho bên quản lýtoànhà.

Còn chưa kịp gọi thì đãthấy cuộc gọi tới củaĐườngĐinhĐinh. Từtrước tới nay,ĐườngĐinhĐinh gọi cho anh chìvìhai việc, hoặc làhết tiền, hoặc làsắp hết tiền.

Đường Hinhđang lướtđiện thoại, sốcủa anhđược càiđặt chế độ ưu tiên, chỉcần anh nhắn tin hayđăng bài lập tức sẽcóthông báo, côtrảlời rất nhanh:“Vâng, hẹn sếp ngày mai gặp!”

Hoắc ThầnĐông gọiđiện chủyếu vẫn làvìchuyện công việc, nói mấy câu vừa rồi cũng chỉlànóiđùa, nếuĐường Vựcđãkhông muốn nói tiếp, anh ta cũng sẽkhôngđào sâu thêm. Hai người cùng cúp máy.

Một biên kịch nhỏnhưcôthực sựkhócóthểthayđổiđược gì.

Côrất dễthoảmãn. Thấy không, cô đối vớiĐường Vực cực kỳkiên nhẫn.

Cái lồng khárộng, cũng cònđủthứcăn cho mèo, anhđểmèoởngoài ban công. Con mèo kia thực ra rất ngoan ngoãn, không náo loạnầmĩ. Bận rộn một hồi, tới tận 11 giờanh mới nhìn thấy tin nhắn củaĐường Hinh, anh không biết cô đãngủchưa, hơi chần chừmột chút rồi trảlời ngắn gọn:“Được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Vực dùng mũi chânđạpđạp cái lồng, mèo con hoảng sợkêu lên“Meo meo”, giữa bãiđỗxe yên tĩnh tiếng kêu rất vang rất to.ĐườngĐinhĐinh ngheđược, kêu lên:“Anh, sao bên chỗanh lại cótiếng mèo kêu?”

“Lông khádài.”

Thời Quang khôngưa chuộng phong cách của cô.

Ngày mai làthứbảy,đa phần mọi ngườiđều khôngđến văn phòng.Đường Vực thìkhác, chỉcần không phảiđi tiếp khách, anhđều sẽtới văn phòng.Ông chủ đã đi làm, những thưkýlàmởtầng trênđương nhiên sẽkhông dám nghỉ ởnhà, cho nên ngày thứbảy làngày làm thêm giờ.

Đường Vực:“……”

*****

Đường Hinhđểtúiởtrên sô-pha, cầm vởvàbútđi tới bàn làm việc,đểvởtrên mặt bàn, lại vẽthêm vài nét rồi mới nhìn vềphía anh.Đường Vực ngồi thẳng người,đứng dậyđi vòng qua góc bàn,đứng bên cạnh cô, cúi nhìn bức vẽkinh dịkia, cười nhạo:“Nói xem,đây làcái gì.”

Buổi tối,Đường Hinh nằm dài trên giường, gửi tin nhắn choĐường Vực:“Sếpơi, ngày mai emđến phòng làm việc tìm sếpạ?”

Đường Vựcđột nhiên nhíu mày, bỏkhăn lông quàng trên người xuống, quay lại tiếp tục tập luyện.

“Côvào phòng làm việcđi, sếp tổngđangởtrongđó.”

“Tôi không có đứa con gái nhưem.”

Đường Vựcđểcốc càphêxuống, ngước mắt nhìn cô.

Côgái nhỏ đứng trong nắng sớm, cười rộlên ngọt ngào, nói với anh:“Chào sếp.”

Cao Hằng cũng không quá đểtâm, mỉm cười nói với cô:“Chào cô Đường.”

ĐườngĐinhĐinh:“Nhưng không thếthìcon mèo kia biết làm sao giờ? Anh không thểvứt nó điđâu!”

Chương 10: Đường papa, papa khó chiều quá đi!

Đường Hinh nghiêngđầu, nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh,đôi lông màyđen rậm,đuôi mắt vừa nhỏvừa hẹp khiến ngườiđối diện cảm nhậnđược sựlạnh lùng, xa cách của anh.

Đường Hinh im lặng nhìn anh một lúc, hiểuđượcđềtài của mình bịloại rồi, côbĩu môi, hừmột tiếng:“Đường papa, papa khóchiều quá đi. Sếp cũngđừng coi thường phim chiếu mạng, phim chiếu mạng cũng cónhững bộxuất sắc mà.”

Đường Vực:“……”

Anh khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô, hỏi:“Em gọi tôi làgì?”

“Viếtđược nhiều chưa?”

Anh mặt không biểu cảm ngheđiện thoại, hỏi thẳng:“Cóchuyện gì?”

ĐườngĐinhĐinh nhảy nhót hòreo một hồi mới nhớra,ông anh quýhoácòn chưađồngý đưa cô đi theo công tácđâu.

Anh cũng gửi cômột icon mặt trăng nhỏ.

Đường Vựcđểcái thùng mèo sang một bên,đỗxe xong xuôi, anhđứng trước cái thùng nhìn một lúc lâu rồi vẫn quyếtđịnhđem nólên nhà.

ĐườngĐinhĐinh cười nịnh nọt nói:“Anh, không phải mấy ngày nữa anh sẽ đi Kha Lợi Á vàMalaysia phải không? Cho emđi cùng anh nha.”

Đường Hinh nói nhỏ:“Đường Vực…”

“Không biết.” Đường Vực không cóhứng thútìm hiểu loài mèo, anh nhìn xuống, cảm thấy con mèo này trông hơi quen quen, bỗng nhớtới Tếtâm lịch năm ngoái,Đường Hinh có đăng trên WeChatảnh một con mèo, trông rất giống con mèo này, côcótrảlời bình luận của aiđó.

Xấu tới mức không muốn nhìn luôn!

Đường Hinh làbiên kịch,đềtài còn chưađược quyếtđịnh, hạng mục còn chưa chính thức khởiđồng, bình thường thời gian của côrất tựdo, không nhất thiết phảiđi làmđúng giờ.

Cô ăn sángởdưới công ty, lên trên tầng vừa mới ra khỏi thang máyđãthấy Cao Hằngđang nói chuyện cùng thưký, bọn họthấy côthìim lặng.Đường Hinh nhớlại chuyện tối qua trong thang máy, Cao Hằng không chút nểtình màbánđứng cô, côtức giận bĩu môi, hừmột tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Vực lại im lặng, anh nhìn côtừtrên cao xuống,đột nhiên nhớra côtừng nói với anh rằng vì đãbán bản quyền hai bộtiểu thuyết cho Thời Quang màcômới tớiđây làm việc, lúcđóvào khoảng bốn năm trước,đúng lúc anh vừa tiếp nhận công ty.

TayĐường Vựcđètrên quyển vở, mắt nhìn những thứlộn xộn do côvẽ, tay cầm bút phác hoạtheo lời miêu tảcủa cô, trên tay anhđeođồng hồnam của Piaget, bàn tay to lại thon dài, xương ngón tay mảnh khảnh, móng tayđược cắt ngắn sạch sẽ.Đôi bàn tay kia không chỉ đẹp màcòn cóthểchậm rãi phác hoạnhững thứcôtưởng tượng lên mặt giấy.

Bên trong làmột con mèo con màu trắng.

ĐườngĐinhĐinh lại giục anh:“Anh mau chụpảnh cho em xemđi, nếuđẹp thìmang vềnhàcho em nuôi.”

Đường Vực buông bút xuống, quayđầu nhìn cô.

Côthích anh, thích muốn chếtđiđược.

Đường Hinhđương nhiên hiểuđượcđiều này, côbĩu môi, nói:“Em biết, nhưng nhữngđềtài khác em lại không cóhứng thú. Em cảm thấy nếuđược quay cũng sẽnhưsếp nói, cái này bịkiểm duyệt cái kia bịkiểm duyệt…

(Hình minh hoạ)

Hoắc ThầnĐông thông cảm thởdài, lại nói:“Thôiđược rồi, tôi thấy cônhócĐường Hinh kia cũng không phải mẫu người cậu thích.”

Đường Vực im lặng một chút rồi cúiđầu cười nói:“Lần trước em nói muốnđểtôi làm nhàgiám chế, làcho kịch bản này sao?”

“Mấy ngườiđókhông biết giải quyết thếnàođâu, nhấtđịnh sẽ đem vứt con mèođi.” ĐườngĐinhĐinh rất muốn cócon mèo, liên tục nài nỉ:“Anh, anh làngười cólòng tốt mà…Khôngđúng, em muốn nói anh rất cótình người màphải không? Anhđem vềcho em nuôi nónha, chỉcần anhđem vềmẹsẽ đồngýcho em nuôi.”

Cóquánhiều giới hạn.

“Tối qua em lại cócảm hứng.”

Nhưng mà, côkhông cảm nhậnđược sựxa cáchđó.

Hai người từnhỏ đãcùng lớn lên bên nhau trongđại viện, quan hệthân thiết nhưanh em. Hoắc ThầnĐông hiểu rõtrong chuyện tình cảm,Đường Vực luôn cốchấp với những nguyên tắc do anhđặt ra, không dễdàng gìphávỡ được. Dùlàhình mẫu phụnữlýtưởng hay sởthíchđọc sách, từtrước tới nay vẫn chưa hềthayđổi.

KhoémôiĐường Vực khẽnhếch lên, lười nhác dựa trên lưng ghế, cằm hất vềphía bàn trà, nói thẳng vào chuyện công việc:“Đồcủa em cònđể ởkia, chưa cóaiđụng tới, nói xem em muốn quay kiểu phim gì?”

Côtrừng mắt với anh, rõràng lànghe thấy màcòn cố ýhỏi lại!

Em không phải làmột người lýtính, em vừa làm việc theo cảm hứng, vừa kiêu ngạo lại luôn thích làm theoýmình.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có điều,đãlâu nhưvậy tiểu thuyết vẫn chưađược dựng thành phim, cứtồnđọng nhưthếcũng sẽnhanh hết hạn bản quyền thôi.

Đường Vực xoay người, thảlỏng cơthểdựa vào bàn làm việc, thản nhiên nhìn cô, thẳng thắn nói:“Đường Hinh,đềtài này của em không dễquađược kiểm duyệt, dùcho cóthểquađược cũng chỉcóthểchiếu trên mạng, không thểchiếu trên truyền hình.”

“Mới viếtđược sơlược vềnhân vật…”

Editor: Hannah

TrongđầuĐường Vực thoáng hiện ra hìnhảnhĐường Hinh mỉm cười ngọt ngào, vừa dịu dàng kêu to gọi nhỏ “Sếpơi”thếnày,“Sếpà”thếkia, thỉnh thoảng còn gọi thẳng tên anh, vừa không phép tắc lại cóchút giảo hoạt.Đường Hinh vàMinh Chúc làbạn thân, quan hệgiữa hai người họrất tốt,điều này anh biết rõ.

Đường Hinh làmột côgái ngọt ngào,đáng yêu nhưng hoàn toàn không phải kiểu ngườiĐường Vực yêu thích, tính cách cũng quáhoạt bát.

Đường Hinh bất ngờtrong khoảnh khắc, nhíu mày hỏi:“Xấuđến thếthật sao?”

“Không phải!” Đường Hinh lắcđầu,“Kia làkịch bản phimđiệnảnh.”

“Giao cho mấy người quản lýtoànhà.”

…Quánham hiểm! Rõràng làanh cố ý đánh trống lảng mà.

Sáng sớm hôm sau,Đường Hình mặc bộquầnáo cô đãtỉmỉlựa chọn từ đêm hôm trước, trangđiểm kỹcàng rồi mới ra ngoài.

Đường Hinh:“……”

Khiđócôchắc hẳn chỉvừa mới tốt nghiệp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Đường papa, papa khó chiều quá đi!