Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Công Chúa Trấn Quốc (9)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Công Chúa Trấn Quốc (9)


Minh Thù cắn xong hai miếngtrái cây, lại thương xuân bi thu ngắm trăng trong chốc lát, Mộ Trạch mồ hôi nhễ nhại, mang theo hai hộp thức ăn đầy:

"Tạm thời thì không, nhưngbệ hạ làm việc này chắc chắn có mưu đồ. Hoài Vương quanh năm đóng quân biên cương, tính tình khó nắm bắt, hắn và bệ hạ xảy ra tranh đấu, triều cục chắc chắn biến động, điện hạ phải thậtcẩn thận."

Hắn rất quen thuộc Thần Thiên Từ, dễ dàng đã tìm được gian phòng mình muốn đến. Trong phòng vẫn còn ánh sáng, thân ảnh mảnh khảnh tựa sát trên cửa sổ.

Dường như, Mộ Trạch bị những lời này hù dọa, vội vàng nói: "Ta đây đi ngay, A Từ đừng đuổi ta."

Mộ Trạch cảm giác, trong khoảnh khắckhi mình đồng ý, trên người cô nương trong phòng tỏa ra hàn khí nồng đậm, nhưng đến lúc hắn nhìn kỹ lại, cảm giác kia lại biến mất.

Minh Thù mang theo hộp đựng thức ăn, nhảy ra cửa sổ, Mộ Trạch nhìn đến trợn mắt há mồm, trong lòng lại càng âm trầm, người nữ nhân trước mặt này không phải A Từ của hắn.

"Ta..."

Minh Thù cúi người, khoảng cáchgiữa hai người trong nháy mắt đượcrút ngắn. Mộ Trạch dường như thấy được hìnhảnh mình phản chiếutừ đáy mắt nàng, thực sự vừa ngu vừa ngốc, nhìn không ra kẽ hở nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

A Từ sẽ không...

"Chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy có hơi kỳ lạ."

Minh Thù mời theo lễ phép, nhưng trong lòngđiên cuồng gào thét, từ chốiđi! Nhất định phải từ chối!

"Ta không phải Thẩm Từ, nói chính xác thì không phải là linh hồn củaThẩm Từ."

"Ừm."

"Thái tử điện hạ, thế nhưng không có bữa khuya, chibằng ngươi đến Ngự Thiện phòng để bọn họ làm chút đồ ăn mang đến đây?"

[Cô vốn chính là như vậy mà.]

"A Từ, ta phải trở về, bằng không sẽ bị mắng."

Nam chính này, thật sự còn có thể giả bộ sao, nàng không tin hắn không nghi ngờ mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn như một làn khói chạy vào trong bóng đêm, Minh Thù chống bệ cửa sổ, chậm rãi lấy trái cây ra gặm. Hắn tìm đến mình làm gì chứ? Muốn nhìn xem nàng,có phải là bị người ta đánh tráo hay không sao?

Đương nhiên là Mộ Trạch phát hiện Minh Thù thay đổi, nhưng hắn tình nguyện lừa mình dối người,tìm cho mình một lý do.

Đông Cung.

Trẫm không làm người xấu xa.

"Thái tử điện hạ, cần thiếtphải như vậy sao?"

"A Từ muốn ăn cái gì?"

"Tình hìnhbên kia thế nào rồi."

Mộ Trạch ngoan ngoãn gật đầu, còn rất thân tìnhhỏi:

Khác lạ so vớinguyên chủ, dường nhưHoài Vương nhiều năm chưa gặpnguyên chủ,cũng đãnghi ngờ, chứđừng nói đếnMộ Trạch thường xuyên lượn qua lượn lại trước mặt nguyên chủ.

[Ký chủ, hoàn thành mộtnhiệm vụ như vậy, giá trị thùhận rất khả quan, còn hời hơn so với cô làm nhiệm vụ nhánh.] Hài Hòa Hiệuthuyết phục.

Mộ Trạch nghiêng đầu, trên mặt hơi vội vàng: "Còn có chuyện gì sao? Khuya lắm rồi, ta phải về."

Đáy lòng Mộ Trạch chùnxuốngvài phần, nàng thực sự rất kỳ lạ...

Mộ Trạch vẻ mặt đờ đẫn nhìn Minh Thù.

Giọng nói yếu ớt, Minh Thù gọi hắn lại.

"Bẩmđiện hạ, Trấn Quốc công chúa đã an toàn rời đi."

"Yêu cầu mục tiêu nhiệm vụ, thích sử dụng thân thể ta, điều kiện này quả thực không phải aicũng có."

Nghĩ đến khả năng đã xảy ra chuyện, vẻ mặt Mộ Trạch có chút không nhịn được.

Chương 103: Công Chúa Trấn Quốc (9)

Mộ Trạch dường như rất oan ức nói: "Ta không nhớ được."

Dường như Mộ Trạch nghe không hiểu lời của nàng, hoang mang nhìn nàng.

Mộ Trạch "ngốc"thu dọn đồ, lại sợ Minh Thù nhìn ra cái gì, nhẫn nại nói lời kịch trước kia:

Hiện tại,Mộ Trạchcó thể khẳng định, nữ nhân này không phải A Từ của hắn, A Từ sao có thể làm ra chuyện như vậy? Vậy nàng là ai? A Từ ở đâu? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cửa sổ bị đẩy ra, nữ nhânchỉ khoác một chiếcáo bào đứng bên trong, mỉm cười nhìn hắn, không cảm thấyngoài ý muốn chút nào:

Minh Thù nói liềnmột danh sách tên đồ ăn, hầu như đem tên các món ăn chínhmà mình biết, nói ra.

Hắn muốn tận mắt nhìn xem, thật sự nàng cóxảy ra chuyện gì hay không.

Cái bóng trên cửa sổ đếngần, hắn nghe được tiếng bước chân, Mộ Trạch lập tức khôi phục bộ dạng ngốc nghếchban ngày kia.

Ánh mắt Mộ Trạch trầmxuống: "Lui xuống đi."

Mộ Trạch thiếu chút nữa gây khó dễ tại trận, nhưng cuối cùng hắn nhịn xuống.

"Trễ như thế, thái tử điện hạ đếntìm ta đi ăn khuya sao?"

[Ký chủ, có muốn đấu vớiMộ Trạch một chút không?]

Hai người cách cửa sổ, một cười đến dịu dàngấm áp, một cười đến hồn nhiên ngây thơ.

Diễn kịch sao! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Điện hạ, ngườicó nghĩ Trấn Quốc công chúa không giống so với trước đây hay không."

Bên ngoài phòng Minh Thù có một cánh rừng, Minh Thù và Mộ Trạch ăn khuya ở chỗ này.

Gian phòng lại trở nên yên tĩnh, rơi vào một mảngtĩnh mịch. Toàn bộ hoàng cung,dần dần rơi vào bóng tối, yên tĩnh lại.

"Ngươi không nói, không ai bảo ngươi câm đâu." Cái trò chơi beep beep gì đó, ảnh hưởng đến tâm tình ăn vặt.

Trẫm màdiễn xuất, chính mình cũng sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Trạch tiếp tục hỏi: "Biết hắn cho mờivị hoàng thúc kia của ta vềlàm cái gì không?"

"Chúng takhông ăn nữa." Toàn thế giới đều thiếu nợ trẫm một tượng vàng.

"Thái tử điện hạ."

Hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Xác định căn phòng chỉ có một người, Mộ Trạch cẩn thận đến gần cửa sổ, hắn đưa tay ra một lát rồi lại hạ tay xuống.

"Ừm ừm ừm, cùng A Từ ăn."

Mộ Trạch chờ thái giám hầu hạ hắn rời đi,rồivẻ ngâyngốc trong nháy mắt mới biến mất:

"Thái tử điện hạ."

"Không có việc gì, thái tử điện hạ cùng ăn không?"

Mộ Trạch hít sâu, hạ quyết tâm gõ cửa sổ.

Mộ Trạch gật đầu liên tục, kiểukia như là c·h·ó nhỏđược chủ nhân khích lệ, còn thiếu mỗicái đuôi ở phía sau ngoe nguẩy.

Ai mà không biết.

Mộ Trạch tội nghiệp nhìn đồ ăn ngon trước mặt Minh Thù.

Điều chỉnh tốt tâm tình, Mộ Trạch mới nhếch miệng cười khúc khích:

Mộ Trạch đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, dùngkhinh công tránh khỏi thị vệ tuần ra, đi đến Thần Thiên Từ.

"A Từ, ta muốn ăn."

[...]

"Nàng ấy ở bên ngoài bị sợ hãi, tính tình có hơi thay đổi cũng không thể trách nàng ấy được."

"A Từ?"

Hai tay Minh Thù bưng mặt, đôi mắtẩn trong bóng đêm, làm người khác không nhìn thấu cảm xúc trong đó:

"Ăn, ăn, cùng nhau ăn với A Từ."

[Hơn nữa, nhiệm vụ như vậy, không phải lúc nàonào cũng có, ký chủ phải quý trọng.]

Mộ Trạch nhíu mày: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Giọng nóikia chần chờ: "Trấn Quốc công chúa trước kia, tuyệt đối sẽ không giao đấu cùng Vinh Hoa công chúa trước mặt mọi người như vậy."

"A Từ."

Giọng nóikia không nói tiếp.

Mộ Trạch cười ngây ngốc: "Ta, ta tìm A Từ."

Như thay đổi thành người khác.

"Ngươi lại muốn giựt dây, để Mộ Trạch thích tasau đó đến tiết mục bỏ rơi hắn à?" Minh Thù hừ nhẹ.

Mộ Trạch sửng sốt tại chỗ, nhưng cũng may hắn là một kẻ ngốc nghếch,nêncũng không sợ bị nhìn ra sơ hở gì.

"Vậy thì tốt." Mộ Trạch thở phào.

Gian phòng không có ai, nhưng có giọng nóitruyền ra.

"A Từ?"

[...]

"Hồng Tảo Huyết Yến, Hoa Khai Phú Quý, Hà Ngư Kỳ Tử, Bát Bồi Kê... Ngũ Ti Thái Quyển, Bách Tử Đông Qua, bấy nhiêu đó đi."

"A Từ, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, bằng không sẽ xấu đi đấy."

Minh Thù đem hộp thức ăn kéo đến trước mặt mình, che ở trước người, bỏ thức ăn vào miệng, quai hàm phình lênkhá đáng yêu.

Đồ ăn còn nóng, rõ ràng cho thấy mới làm, về phần Mộ Trạch lấy được từ đâu, không phải là chuyện Minh Thù quan tâm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Công Chúa Trấn Quốc (9)