Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94: Giận Cá Chém Thớt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Giận Cá Chém Thớt


“…”

Nói chung là cũng may mắn vượt qua được cửa ải này.

Thôi Lực và Tư Quyên nhìn xem khuôn mặt của Thanh Minh có chút quen quen, không kìm chế được nói ra.

"À thì... đúng vậy." Nhưng đã lỡ mồm rồi, hắn cũng không thể sửa chữa, chỉ có thể làm tới.

Thanh Minh từ từ tiến lên, đến trước Tư Quyên rồi đưa đứa bé cho nàng.

Thôi Lực bị Lê Khánh Nhân nhìn liền không khỏi run cả người, hắn liền gượng cười đáp trả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thanh Minh bỗng cảm thấy bản thân vừa mới làm gì đó sai lầm thì phải.

"Quả nhiên thầy nào trò đó, ra ngoài đường cứ phải che che lấp lấp, làm thấy tướng chứ có phải ă·n t·rộm ăn c·ướp đâu mà cứ phải dịch dung!!"

"Hử?? Ma đầu??" Lê Khánh Nhân nghe được lời nói của hai vợ chồng Thôi Lực liền không khỏi nhíu mày.

"Dịch dung??" Thôi Lực và Tư Quyên đồng thanh.

"Khụ!! Không biết ngài cần gì??"

Ngay lập tức, lớp dịch dung trên người Thanh Minh tựa như khí mà tan đi, chân diện mục của Thanh Minh xuất hiện trước mắt ba người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thanh Minh nghe xong thì nội tâm cực kỳ bất đắc dĩ, thật ra thì không cần Lê Khánh Nhân bắt thì hắn cũng sẽ làm, dù sao thì cũng đã nhận được tiền quẻ rồi, không thể không làm.

"Âm Dương Nhãn."

Lê Khánh Nhân lúc này mới đưa mắt qua nhìn, nếu không phải đứa bé này khóc lên thì hắn cũng không hề biết đến sự tồn tại của đứa bé.

"Thì ra là vậy!!"

"Không có nhưng nhị gì cả!! Nhanh làm đi!! Hay để ta g·iết ngươi luôn bây giờ??"

Lê Khánh Nhân không nói, thay vào đó là hắn búng tay một cái.

Con rể gặp cha vợ, không bao giờ là một cuộc gặp gỡ vui vẻ cả.

"Đây là... thứ-- gì??" Lê Khánh Nhân thầm nói.

Thanh Minh nghe xong thì có thể gượng cười, xong lại thở một hơi, thầm nói.

"Ngoan!! Ngoan!! Mẹ thương!! Mẹ thương nè!!"

Hắn nhanh chân chạy vào lại trong phòng.

Thanh Minh không dám chen mồm, chỉ đợi khi Thôi Lực kể xong thì hắn mới dám mở miệng nói.

Ghét hắn nhưng lại chuốc lên đầu Thanh Minh.

Thanh Minh không cảm nhận được công kích, không phản ứng kịp với khả năng xuất kích của Lê Khánh Nhân nên ngay lập tức bị cổ lực lượng đó đánh bay ra khỏi phòng.

"Hả?? Vậy là lão thật tồn tại ở đây??" Hắn bất ngờ, thầm nói.

"Bọn con vẫn chưa đặt, nhưng đứa bé sẽ theo họ Thôi." Thôi Lực trả lời!

Máu chảy thành sông, tô đỏ cả một khu vực.

"Tiểu tử, ngươi chưa c·hết thì nhanh chân vào đây!!" Lê Khánh Nhân ra lệnh.

Nhưng cái khốn nạn ở đây là phải chọn một cái tên để khiến cho Lê Khánh Nhân hài lòng thì thật không biết thế nào mà lần.

Theo đó nữa là bầu trời nơi hắn đứng xuất hiện vết nứt không gian, từ dưới đất có thể nhìn thấy được một viễn cảnh khác thông qua vết nứt đó.

"Ngươi là thiên sư sao?? Sư phụ của ngươi là ai??" Lê Khánh Nhân khi này mới hỏi chuyện.

Đúng vậy, hôm nay chắc chắn là một ngày xui xẻo.

"Ngươi chẳng phải nói ngươi là đệ tử của lão già đó sao?? Ta cho người một cơ hội!!" Lê Khánh Nhân nói, rồi đưa tay chỉ đứa bé, tiếp tục nói: "Nó, hãy cho nó một cái tên hay, nếu như cái tên của ngươi không thể khiến ta hài lòng thì ngươi sẽ c·hết!!"

Theo đó, Tư Quyên cũng phản ứng lại, nàng đưa mắt nhìn về nơi đứa bé phát ra tiếng khóc, vội ngồi dậy, nhanh chóng nói.

"... Ngài làm vậy có quá đáng lắm không?? Ít nhiều thì ta cũng là đệ tử của lão, ngài làm vậy không sợ lão tìm tới cửa à??"

“Được rồi, kêu gì kệ ngươi, nể mặt ngươi trong khoảng thời gian qua đã chăm sóc cho Tuyết Nhi nên ta sẽ không làm khó ngươi.”

"Đuỵt mọe, ngươi ghét lão thì liên quan gì tới ta mà đánh ta??" Thanh Minh thầm chửi, hắn chỉ tự tiện nhận đại một người mà hắn cho là không tồn tại làm sư phụ, ai ngờ ngươi đó lại có thật, và người đó bị thanh niên trước mặt này ghét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nhưng..." Thanh Minh muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Lê Khánh Nhân ngăn cản.

"Khuôn mặt này... như từng gặp qua ở đâu đó rồi thì phả----- AAAA!!! Ma đầu Thanh Minh!!"

"Lê Ánh Tuyết là tên mà vợ chồng ta đặt cho Tư Quyên trước đó!!"

Thanh Minh liếc mắt nhìn Thôi Lực, đáng ra người làm chuyện này không phải là hắn, nhưng Thôi Lực hiện tại có chút không được tự nhiên.

"Tại hạ chỉ là một thầy tướng bình thường!! Sư phụ tên... Tả Ao!!" Thanh Minh dựa theo những gì đã được chuẩn bị sẵn trước đó và giới thiệu.

Ngay sau khi Thanh Minh thừa nhận, Lê Khánh Nhân khuôn mặt bỗng trầm xuống, đầu ngẩng lên 30 độ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống Thanh Minh.

Tư Quyên cũng đưa tay ra đón đỡ, rồi yêu thương ôm lấy đứa bé vào lòng đung đưa, miệng nói nhỏ nhẹ để dỗ dành.

"Quả nhiên là bị nhìn thấu!!"

Còn Thanh Minh và Thôi Lực lại không tốt chen mồm vào, nhưng cũng may thay một tiếng khóc cất lên.

“Có vẻ như ta còn chưa giới thiệu nhỉ?? Ta là Lê Khánh Nhân. Đứa bé này là…??” Lê Khánh Nhân tự giới thiệu rồi cũng hỏi.

Thôi Lực thúc vào cánh tay của Thanh Minh, ý là muốn Thanh Minh tiến lên trước đưa đứa bé cho Tư Quyên.

"Tả Ao?? Ngươi là đệ tử của lão già đó à??" Lê Khánh Nhân bất ngờ thốt ra.

Hắn đi đến trước người Tư Quyên nhìn xem đứa bé, không nghĩ nhiều liền lần nữa mở lên Âm Dương Nhãn.

Thanh niên đang bay lơ lửng trên trời, bên dưới chân hắn là một múi xác c·hết, trong đó có nhân loại, có yêu thú và một số chủng tộc khác.

Thanh Minh giờ đây cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, hắn muốn chạy trốn, nhưng hắn lại không có can đảm cũng như là cơ hội khi người đàn ông trước mắt luôn nhìn chằm chằm vào mình.

Nhưng Lê Khánh Nhân lại không hề nói gì, hắn liên tục nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

Một cổ lực lượng đột nhiên xuất hiện đánh thẳng vào mặt Thanh Minh.

“Lần đầu gặp mặt… cha!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chuyện là thế này...." Thôi Lực dành ra một khoảng thời gian để giải thích cho Lê Khánh Nhân biết về những sự tích của Thanh Minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ha ha, chào!!" Thanh Minh gượng cười, nói.

Thanh Minh nghe xong thì không khỏi đứng hình.

Chương 94: Giận Cá Chém Thớt

"Họ Thôi?? Mà... sao cũng được, ta cũng không cổ lỗ sĩ như mấy lão già ở nhà, thế để ta nghĩ cho ngươi một cái tên nhỉ??"

"Khụ!! Khụ!!" Thanh Minh ho mạnh vài ba cái, sau đó mới là vất vả từ dưới đất đứng lên.

Khi mà thân phận của Lê Khánh Nhân lúc này đã thay đổi, đã là cha của Tư Quyên, vậy đồng nghĩ với Lê Khánh Nhân là cha vợ hắn.

“Con trai của… con.” Tư Quyên trả lời, để ngay lập tức đổi xưng hô thì có chút khó đối với Tư Quyên.

...

"Hắn nhìn thấu ta sao??"

“Con trai?? Chẳng lẽ là với thằng này??” Lê Khánh Nhân trầm giọng, nhìn Thôi Lực, nói.

Còn hơn cả việc mua một tặng một nữa.

Nhưng cũng may là công kích của Lê Khánh Nhân không mang theo ác ý, chứ không thì bây giờ Thanh Minh đ·ã c·hết. Tuy vậy, b·ị t·hương vẫn là không thể tránh khỏi.

Nhưng may mắn cho Thôi Lực rằng Lê Khánh Nhân là một người hiểu chuyện.

Hắn giống như là sự kết hợp của nhiều chủng loài.

"Chuyện này thì ngươi không cần lo, g·iết một tên ma đầu như ngươi thì lão cũng chả dám nói gì!!"

"Oa~~! Oa~~!"

"Biết vậy lúc đầu từ chối cho rồi!!" T.T Thanh Minh khóc không ra nước mắt.

"Như thế thì không cần, con có nhờ lấy đạo trưởng đặt giùm thằng bé cái tên, hắn tên Vũ Lệ." Thôi Lực vừa nói, vừa đưa tay chỉ vào Thanh Minh

“Thế thì cảm ơn cha, nhưng mà Tuyết Nhi là ai??"

Một trắng một đen tròng mắt xuất hiện.

"Đừng nghe người ta đồn bậy, ta cũng không phải là ma đầu g·iết người không chớp mắt, khi đó là do tình huống có chút bắt buộc nên chỉ có thể hạ thủ để tìm đường thoát."

"Thế đứa bé này tên gì??" Lê Khánh Nhân hỏi

Nghĩ ngợi một lúc thì hai người mới nhận ra được thân phận của Thanh Minh.

Thanh Minh khóc không ra nước mắt, hắn tự nhận là hôm nay là một ngày xui xẻo, hết bị lôi kiếp đánh, rồi lại bị cường giã đánh, thật không biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.

Tách!!

Thanh Minh bị nhìn chằm chằm liền có chút không được tự nhiên.

"Hừ, bảo sao chỉ có Thất Đoạn mà lại có thể trở thành đệ tử của lão, cũng xem như là hợp với tính tình của lão, tâm ngoan thủ lạc, nhưng..." Nói đến đây, khí thế trên người Lê Khánh Nhân bỗng chốc lên cao, đè lên đầu Thanh Minh. hắn tiếp tục nói.

Là tiếng của đứa bé đã xua tan đi bầu không khí ngượng ngùng này.

Lời nói vừa dứt, Lê Khánh Nhân liền cho Thanh Minh một chưởng, một chưởng hoàn toàn bình thường đánh vào không khí, nhưng với tu vi hiện tại của Lê Khánh Nhân thì cách không ra chưởng là điều bình thường.

"Con ta!! Con ta!! Đưa con ta cho ta!!"

Mà ở một bên, Lê Khánh Nhân luôn luôn canh chừng Thanh Minh bỗng khi nhìn thấy đôi mắt của Thanh Minh liền không khỏi trở nên kỳ lạ.

"Ngươi vẫn không phải là lão và ta đặc biệt ghét lão!!"

"Tại hạ tên là Vũ Lệ!!" Thanh Minh cúi đầu làm ra chào hỏi.

Một hình ảnh kỳ lạ bỗng nhiên vô cớ xuất hiện trước mắt hắn, cũng là một thanh niên với đôi mắt một trắng một đen, làn da đầy vảy, sau lưng mọc ra một đôi cánh đen đầy rẫy lông quạ tựa như thiên thần sa đọa, nhưng khác nữa là phía trán bên trái của hắn mọc một cái sừng, răng nanh, móng tay trở nên sắt nhọn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Giận Cá Chém Thớt