Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 93: Có Gì Đó Sai Sai…

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93: Có Gì Đó Sai Sai…


Chỉ một câu nói như này, tất cả mọi người ở đây đều có thể hiểu, dù sao đã trở thành tu sĩ thì cũng không thể quá ngu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"..."

Nhìn xem một cường giả tu vi ước tính là Hợp Thể Cảnh đi cãi nhau với một nữ nhân tu vi chỉ mới Ngưng Linh khí Cảnh mà không dám làm gì khác ngoài nói mồm thì có chút mới lạ.

Bà bà và các cô nương trợ sinh tránh xa sang một bên.

"Làm gì?? Người hỏi câu đó là ta mới đúng!! Ngươi đã làm gì nó???!!" Lê Khánh Nhân nói, giọng nói bên trong tràn đầy uy h·iếp vang vọng khắp nơi, uy áp tỏa ra.

Vào trong căn phòng.

"..."

Mặc dù đã biết thân phận của người trước mắt nhưng theo những gì hắn có thể tưởng tượng thì có chút khác.

Đan dược cũng mau chóng thực hiện vai trò của nó, sự mệt mỏi trên người Tư Quyên cũng dần biến mất nhưng vẫn đang ở trạng thái th·iếp đi.

Hắn đưa tay ra muốn vuốt ve khuôn mặt Tư Quyên một chút, nhưng Tư Quyên lại tránh né, phòng bị nhìn xem Lê Khánh Nhân.

"Làm gì?? Nàng là vợ ta!! Ngươi nói ta sẽ làm gì vợ ta??!!"

Chỉ có Thanh Minh là đưa tay ôm trán, thầm lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếp đó một khoản thời gian là thời gian Lê Khánh Nhân tích cực giải thích cho Tư Quyên nghe, mặc kệ là hắn có lấy ra ngọc bội đi chăng nữa thì Tư Quyên vẫn không tin.

Chương 93: Có Gì Đó Sai Sai…

"Ngươi là ai??!! Ngươi tính làm gì với Tư Quyên!!!" Thôi Lực trầm giọng hô lên.

"Ngươi là ai??!! Nhanh chóng thả nàng ấy ra!!"

Ngay tức khắc công kích của Thôi Lực bị phá giải, theo đó Thôi Lực cũng bị âm kích đánh bay ngược về phía sau, đụng bể vách tường bay ra ngoài sân.

Thôi Lực lúc đụng tường cũng như là rơi xuống đất hắn đều dùng lưng của mình để đón đỡ nhằm bảo vệ tốt nhất cho đứa bé.

"Ta nói thật!! Ta là cha của con!!"

Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng nói của Thôi Lực!!

Lời nói mang theo âm kích

Không biết từ đâu tự nhiên lòi ra một người thanh niên tới nhận làm cha của mình, Tư Quyên liền có chút đứng hình.

Nhưng cũng may, may mắn thay là người thanh niên này không có ác ý, nếu không thì Thôi Lực đ·ã c·hết ngay lúc này.

Mà không chỉ Thôi Lực, mà đến cả Thanh Minh cũng bất ngờ.

"..."

Với câu nói này của Thôi Lực, Lê Khánh Nhân không biết nói thế nào cho đúng, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian qua của Tư Quyên thì hắn quả thật không có tư cách phán xét.

"Đạo trưởng, ngươi đứa sang một bên bảo hộ giùm ta thằng bé, ta còn có chuyện phải xử lý!!"

"Vợ ngươi??!!" Lê Khánh Nhân lần này mới nhìn nhiều Thôi Lực một cái, nhưng sau khi đánh giá xong thì lại không khỏi lần nữa nói: "Bằng ngươi cũng xứng??!!"

"Nói thế nào nhỉ?? Là có chút khiêm tốn." Thanh Minh thầm nói.

Có chút chậm, nhưng Thôi Lực cũng nhanh chóng phản ứng lại, hắn một tay ôm đứa bé một tay liền nhanh chóng t·ấn c·ông người thanh niên với mục đích bảo vệ Tư Quyên.

Nhận ra Tư Quyên thân thể không có vấn đề gì ngoại trừ có chút mệt mỏi ra thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ta?? Ta sao?? Ta là cha của con!"

Mặt đối mặt với Thôi Lực.

Thôi Lực đứng dậy, đưa đứa bé cho Thanh Minh, Thanh Minh cũng nhanh chóng đưa tay ra đón đỡ lấy.

Tư Quyên ít nhiều có thể cảm nhận được rằng Lê Khánh Nhân không có ác ý nhưng giữ ý là vẫn phải có giữa đôi bên.

Tư Quyên thì không biết biểu đạt cảm xúc của bản thân của mình như thế nào mới là hợp lý, nàng vẫn chưa thích nghi được với Lê Khánh Nhân.

“… Nói đến vậy cũng chỉ mới có một chút?? Làm thế nào mới hoàn toàn tin??”

"Ngươi là ai??" Câu hỏi này là của Tư Quyên.

Sau khi chuyện này xong, Lê Khánh Nhân lại lần nữa trả cha mẹ Tư Quyên hiện tại về lại chỗ cũ.

"Cái gì??" Thôi Lực bất ngờ.

Thanh Minh biết Thôi Lực muốn làm gì lúc này, là một người làm ăn, Thanh Minh có ý nhắc nhở Thôi Lực.

“Do có nhiều ngươi đi trái lại với quy định trước đó đặt ra nên không ai thực sự đoạt được đã, nó đã bị hoãn lại."

"Làm sao nữa?? Hắn có vẻ như không có ác ý. Thêm nữa hắn nếu thật sự là cha của Tư Quyên thì cũng là cha của ta, ta không thể ra tay được."

"Cảm ơn ta??!! Ngươi đang nói đến thứ gì??" Thôi Lực khó hiểu hỏi.

Thanh Minh cũng trở nên cảnh giác, ít nhiều thì hắn cũng có liên quan đến chuyện này.

"Lão công!! Lão công!!"

"Nói thế chứ... Ngươi có đánh lại người ta đâu..."

“Cũng gọi là tin tin được một chút!!” Tư Quyên vẫn có chút không được tự nhiên.

"..."

“Khi cuộc tranh đoạt quyền lực đi đến hồi kết, thì khi đó cũng là lúc mà không từ thủ đoạn mới là phương châm… kể cả đó có là anh chị em trong nhà.”

“Ngươi nếu là cha ta… thì tại sao khi đó lại bỏ rơi ta??” Đây là điều mà Tư Quyên luôn thắc mắc.

Quá trình thì đã có 9 phần đúng, nhưng không hiểu sao cốt truyện có chút sai lệch

Thấy Thôi Lực b·ị đ·ánh bay ra ngoài Thanh Minh cũng nhanh chóng đuổi theo ra.

Thanh Minh và Thôi Lực giờ đây thật sự không biết nói thế nào mới là hợp lý nữa.

"Tư Quyên!!"

Mà lúc này đây, người thanh niên đứng trên trời nhìn xem hai người bày ra tư thái cảnh giác, hắn cũng không thèm nhìn nhiều thêm một chút mà chuyển dời ánh mắt sang nơi khác, đồng thời lấy ra một cái ngọc bội đang phát sáng.

“Kết quả khi đó thế nào??”

“Giờ thì tin chưa??” Lê Khánh Nhân giải thích muốn mệt, phải hai tay chống hông, nói.

Khi mà cha mẹ hiện tại của Tư Quyên thừa nhận là nhặt được Tư Quyên ở một nơi nào đó trong rừng, và khi đó trên người Tư Quyên cũng có một ngọc bội y hệt ngọc bội mà Lê Khánh Nhân đang cầm trên tay.

Nhưng tiếc rằng Thôi Lực không hề bị nao núng bởi lời nói đó, mặc kệ cho uy áp có mạnh đến cỡ nào, hắn vẫn đứng đó.

Theo đó là ngọc bội trên tay hắn cũng sáng rực lên.

Người thanh niên nhìn xem đòn t·ấn c·ông của Thôi Lực, liền không khỏi tỏ ra khinh thường, nói: "Cút!!"

"Thôi gia chủ, ngươi đừng làm chuyện dại dột, ngươi không phải đối thủ của hắn!!"

Mà ở phía Lê Khánh Nhân, sau khi đẩy ra Thôi Lực, hắn liền nhanh chóng kiểm tra thân thể cho Tư Quyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Qua đoạn này, không ai biết mở mồm để có thể nói chuyện nữa, tình huống có chút không được tự nhiên.

Đứa bé có vẻ như vẫn không sao cả, nó vẫn còn đang ngủ ngon.

"Chờ--- Chờ đã!! Ngươi--- Ngươi ăn nói cho cẩn thận!! Từ đâu xuất hiện rồi lại tự xưng là cha ta?? Ngươi có cảm thấy ta là bị điên không??" Tư Quyên nổi giận, nói.

Một bầu không khí im lặng bỗng xuất hiện.

Ánh mắt của Lê Khánh Nhân nhìn Tư Quyên bên trong chứa đầy yêu thương, yêu chiều, đau lòng nhưng nhiều hơn đó là tội lỗi.

Lê Khánh Nhân cũng nghe được liền từ trong nhà bước ra ngoài.

Nghe đến câu hỏi này, biểu cảm của Lê Khánh Nhân một hồi liền thay đổi, hắn trầm mặt, ánh mắt thâm sâu như đang nhớ lại khi đó.

Mặc dù biết người thanh niên trước mắt này rất mạnh nhưng hắn không ngờ là tốc độ của người này lại nhanh đến thế.

Một lúc sau, Lê Khánh Nhân chỉ đơn giản nói.

"Ta không sao!!"

Thấy vậy Thôi Lực và Thanh Minh cũng nhanh chóng đuổi theo.

Mà Thôi Lực cũng không làm ra những cử động khác thường khác.

"16 năm sao?? Vậy ta chẳng phải là nên cảm ơn ngươi??!!"

Còn Lê Khánh Nhân thì trong lòng vẫn còn chút áy náy, hắn không phải là một người thường xuyên biểu đạt cảm xúc vậy nên cũng không biết đối ứng với tình huống này như thế nào...

Hai người đã thấy Lê Khánh Nhân đang ngồi trên cái ghế bên cạnh Tư Quyên mà trước đó Thôi Lực đã ngồi.

Hắn cẩn thận nhìn xem Tư Quyên cho đến khi hắn nhìn thấy được tình huống bên ngoài của Tư Quyên không được tốt cho lắm, người thanh niên liền nhíu mày khó chịu, hắn ngay lập tức biến mất.

Ánh mắt của hắn di chuyển, từ bà bà cho đến những cô nương hỗ trợ sinh đẻ cho đến khi ánh mắt của hắn dừng lại trên người Tư Quyên ở trên giường.

"Thôi gia chủ, ngươi cảm thấy tình hình này thế nào??" Thanh Minh chọc chọc hỏi.

Hắn từ trong người lấy ra một viên đan dược không rõ rồi đút cho Tư Quyên ăn.

Cả Thôi Lực cũng vậy.

"Vậy sao!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, cứ tưởng là sắp đánh nhau tới nơi thì Lê Khánh Nhân lại nói một câu mà Thôi Lực cũng phải bất ngờ.

Nhìn xem ngọc bội trong tay phát sáng, người thanh niên nhẹ nói: "Là nàng!!"

"Thôi gia chủ!! Ngươi có bị làm sao không??"

"Hừ!! Chúng ta ở với nhau hơn 16 năm, xứng hay không còn cần ngươi đến phán xét sao??!!"

"Ta biết! Nhưng Tư Quyên còn ở bên kia, ta không thể để nàng ấy xảy ra chuyện!!"

"Hả??!!"

Thôi Lực nói xong liền bước lên phía trước, hắn chỉ tay vào Lê Khánh Nhân, nói.

Đến nước cuối cùng là Lê Khánh Nhân phải hỏi Tư Quyên về cha mẹ hiện tại của nàng ở đâu để hắn tới đó đem họ qua đây mới có thể chứng minh được.

"Đừng!! Đừng!! Đừng nói nữa!! Ta không muốn nghe!! Nói thật chứ, ngươi nên học thêm về phần nói dối, chứ ngươi như này không thể lừa được ai đâu!! Với lại cha ta vẫn còn sống!"

Thôi Lực trả lời, hắn muốn nhanh chóng chạy vào trong xem xét Tư Quyên, nhưng trước mắt Lê Khánh Nhân đã trước tiên đi vào.

"Nhưng ta đâu có nói dối, ta là cha con mà!!"

Đến khi hắn xuất hiện thì đã ở bên cạnh Tư Quyên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 93: Có Gì Đó Sai Sai…