Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Có Như Không

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Có Như Không


"Ta không biết đọc, các ngươi có thể giúp ta không?"

“Đây, đây, bỏ ra liền!!” Thanh Minh vội nói nhưng trước khi bỏ ra thì lại bóp thêm hai cái mới luyến tiếc bỏ tay ra.

“Biến thái, ta muốn g·iết ngươi!!”

Với người tu luyện, mỗi một lần thề là một lần ràng buộc bản thân với thiên đạo, tự do tự tại, trường sinh bất tử là thứ mà người tu luyện hướng tới, vậy nên bị ràng buộc bởi thiên đạo thì như là bị hạn chế vậy, tính tự do bên trong cũng một phần bị mất.

“Ừm.”

Giờ đây cả người hắn có chút thay đổi.

Thanh Minh đánh vào cái tâm lý của hai người, đúng vậy, với bản thân hai người hiện tại thì thứ cần thiết nhất đó là chữa thương, tại vì nơi bọn hắn đang ở không phải là một nơi an toàn, yêu thú lúc nào cũng có thể xuất hiện, nếu không khôi phục thì chỉ có nước làm mồi cho yêu thú.

Nhìn Thanh Minh khuôn mặt bỗng trầm xuống, Mạc Kỳ sợ hãi, vội vàng giải thích: "Không phải không trao đổi, mà là không đáng tin, với tình hình của bọn ta hiện giờ, lỡ như trao đổi xong ngươi g·iết bọn ta thì sao??"

"Tới đây rồi mà vẫn không đưa công pháp cho ta sao??!!"

“Chạy cũng không chạy được, trốn thì trốn không thoát, kỳ này khó, chúng ta chỉ có thể xem xem tên này tột cùng muốn làm gì.”

Thanh Mạn cũng ngửi thấy nhưng nàng chịu đựng để không bày ra phản ứng.

「Tinh!! Thọ nguyên của ký chủ không đủ để có thể đổi.」

“Không ổn, nếu không có đan dược thì phải qua hai, ba ngày mới có thể khôi phục. Sư huynh thế nào??”

"Vậy làm thế nào các ngươi mới chịu trao đổi?"

"Lần nữa trao đổi thì thế nào?? Ta có đan dược hồi phục, ngươi giúp ta đọc thứ này, bù lại ta cho ngươi đan dược để chữa thương, chắc ngươi cũng không muốn bản thân lúc nào cũng như thế này đúng chứ??"

“Khụ! Ở bùi cây kia.” Thanh Minh chỉ về phía bụi cây hắn vừa đi ra.

"CMN!! Đã hạ đẳng mà còn là tàn quyển, thọ nguyên không đủ để học, ngươi đây là đang đùa ta đấy à? 5 năm thọ nguyên vẫn không đủ??"

Mạc Kỳ bán tin bán ngờ, lần nữa hỏi: “Ngươi muốn gì??”

"Ngươi muốn nói gì nói đi."

"Được thì được nhưng..." Mạc Kỳ có chút không tiếp nhận nổi.

“Ta cần công—“ Đang nói nửa chừng thì bỗng nhiên lúc này đây một âm thanh khác lại vang lên.

"Vậy ta thề đây, ta thề sau khi trao đổi sẽ không đối với hai người các ngươi hạ thủ, sẽ không phế tu vi hay đại loại những thứ khác bất lợi với các ngươi." Để chắc chắn Thanh Minh thêm một số thứ vào nữa.

Đây cũng là cái thứ khiến cho bản giới thiệu của hắn ghi là TÁO BÓN và giờ đã hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thanh Minh cứ như thế bước đến gần hai người Mạc Kỳ rồi mới dừng lại.

"Ngươi nhưng lắm thế!! Đưa công pháp đây!!" Thanh Minh vội vàng nói.

Thanh Minh nhìn đến thì có chút rụt rè, dù sao thì hắn vẫn chỉ là người bình thường, đánh không lại những người tu luyện.

Thanh Mạn và Mạc Kỳ: "..."

Thanh Minh lần này mới thật sự hiểu: "Thì ra là vậy."

“Ngại quá, ngại quá, sáng nay ăn đồ không phải nên có chút…. các ngươi đợi ta xíu!!”

Thanh Mạn bên cạnh thì trố mắt nhìn hai người, xong ánh mắt không thể tin được nhìn Thanh Minh.

"Như vậy được chưa??" Thề xong thì Thanh Minh nhìn Mạc kỳ, nói.

Tiểu 80 xuất hiện.

Thanh Minh tiếp tục nói: "Đừng nhìn ta như vậy, không ai nói không biết đọc là không thể tu luyện."

"À À, Đây." Mạc Kỳ gấp gáp muốn lấy công pháp ra đưa, nhưng vì v·ết t·hương quá nặng nên có phần chậm chạp.

Thanh Mạn không biết nên nói gì với thể loại như Thanh Minh chỉ có thể căm hờn mà nhìn.

Mạc Kỳ nhìn xem Thanh Minh, đắn đo không biết có nên nói hay không.

Hắn còn không biết đến luyện khí nhất đoạn thì có thể nhận được bao nhiêu thọ nguyên nữa là.

"Tiểu 80, sao ta không đọc được mà vẫn hiểu người ở đây nói gì?" Thanh Minh kêu gọi Tiểu 80.

Thanh Minh cầm lên công pháp, lật ra xem, qua một hồi lâu hắn đóng lại công pháp, nhìn lên trời, mí mắt chảy nước.

「Tu Chân Giới Vạn Năng Ngôn Ngữ: Có thể được hiểu ngôn ngữ tu chân giới: 50 điểm thử nghiệm.」

Hắn sẽ không nói là đây là cái thứ mà hắn lỡ nuốt phải và cách đó không lâu vừa thải ra đâu.

"Hệ Thống là không thể tin" Thanh Minh thầm an ủi, tắt đi giao diện cửa hàng, hắn nhìn qua Thanh Mạn, cười nói.

Nàng nhìn đến thứ gì đó thay đổi thì càng đỏ mặt hơn, ánh mắt g·iết người, nhìn Thanh Minh, nói

Hắn từ trong ngực lấy ra một cuốn sách, sau đó đưa cho Thanh Minh.

Còn về phía Thanh Minh, tâm trạng hắn giờ này quả thật rất kém, rất mất mặt, giờ mà có cái lỗ nào đó thì hắn không ngại chui vào luôn.

Sau âm thanh đó là một mùi hương nghẹn ngào muốn ói lan tỏa khắp vị trí của ba người.

“Sự muội, v·ết t·hương của muội thế nào??”

Trong lòng bàn tay hắn lúc này xuất hiện một viên đá trong suốt, có màu xanh lục, nhỏ bằng một cái nắm tay, bên trên còn dính chút đất hay thứ gì đó.

Sau đó là cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống.

Lời thế mà hắn nói như đơn giản lắm vậy.

"Lại là thằng bố nó." Thanh Minh thầm mắng.

“Khụ!! Trở lại chuyện chính!!”

Hơn nữa, sau khi cầm được yêu hạch, hệ thống có nhắc lên thông báo là có thể đổi yêu hạch sang điểm thử nghiệm, nhưng vì hệ thống rất khó để tin nên hắn để qua, dùng yêu hạch đổi công pháp thì hơn.

Nhìn Thấy hai người không một ai đáp lời, Thanh Minh cảm thấy như là bản thân chưa đủ thành ý, nên tiếp tục nói.

Giống như hắn vừa trải qua một trận chiến nào đó.

Khuôn mặt xanh xao, hóp vào, đau khổ, bước chân run run đi không vững, đi chàng hảng đảo qua đảo lại, một tay nắm lấy thứ gì đó chống hông, một tay ôm đít. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"CMN, đọc hiểu thôi mà tốn 50 điểm thử nghiệm? Không rẻ à nha." Thanh Minh lần nữa thầm mắng.

“Trước đó các ngươi nói yêu hạch, có phải cái này không?” Thanh Minh nói, rồi mở ra bàn tay.

Nghe Hệ Thống thông báo, nhìn sao thì đây cũng là một cuốn công pháp cùi, thế mà phải dùng hơn 5 năm thọ nguyên để học thì quá xá đắt.

“Ngươi—!! Bỏ tay ra!!” Thanh Mạn bực tức.

Bẹt!!

“Xin lỗi, xin lỗi.” Miệng ngoài thì xin lỗi nhưng động tác tay lại không ngừng.

Thanh Minh nhìn thấy động tác của Mạc Kỳ liền câm lặng, chỉ có thể nói: "Ta khuyên ngươi không nên liếm hay làm những thứ khác, nó rất là tởm."

"Thề! Ngươi hãy thề là trao đổi xong thì không được xuống tay với bọn ta."

Nói xong hắn đứng dậy, một tay ôm bụng, một tay bợ đít chạy về phía bụi cây cách đó không xa.

「Tinh!! Ký chủ nhận được hạ đẳng m Dương Quyết - tàn quyển」

Tuy vậy…

Thanh Mạn và Mạc Kỳ hai người nhìn nhau.

"Chỉ vậy thôi à?" Thanh Minh nghe xong thì cứ tưởng là cái gì to tác lắm, thề thì hắn thề hoài.

Vì là Thanh Minh ở trước mặt Thanh Mạn nên sự thay đổi của Thanh Minh cũng lọt vào mắt của Thanh Mạn.

Giờ bọn hắn mới biết người thanh niên trước mắt tên Thanh Minh này là một cái kỳ hoa.

Thứ ngôn ngữ được ghi trong này hắn chưa thấy bao giờ đừng nói chi là đọc.

Bộ phận này không cần nói hắn cũng có thể cảm nhận được.

“Ngươi tìm thấy nó ở đâu??”

"ĐÉO HIỂU GÌ...."

Thanh Minh nhận lấy công pháp, sau đó ném cho Mạc Kỳ viên yêu hạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

「Bố nói nghe hiểu là quà đi kèm, còn đọc phải mua trong cửa hàng điểm!」

"Chính là không biết đọc nên mới làm sao hiểu được công pháp mà tu luyện." Mạc Kỳ và Thanh Mạn thầm nói.

Mà Thanh Minh không suy nghĩ được nhiều như thế, hắn còn không biết nơi này là nơi nào nữa là nói chi phân tích, hắn chỉ biết là hai người này b·ị t·hương và cần đan dược trị thương mà thôi.

Mạc Kỳ nhận được viên yêu hạch liền vội cầm lên nhìn, nhìn tứ phía xong lại để lên mũi ngửi, ngửi xong thì há miệng ra.

"Tiểu 80. ta muốn dùng thọ nguyên để đổi đọc hiểu ngôn ngữ tu chân giới." Với hệ thống bây giờ là Gần Đất Xa Trời Hệ Thống thì hắn muốn thứ gì thì chỉ cần dùng thọ nguyên tới đổi, đổi gì cũng được nhưng vấn đề là phải có đủ thọ nguyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 8: Có Như Không

Thanh Minh nghe xong thì cạn lời, khuôn mặt nhăn nhăn.

“Khụ!! Quay trở lại chuyện chính.” Đón được ánh mắt của Thanh Mạn, Thanh Minh giả vờ như không có chuyện gì, nói.

"Chỉ vậy?" Mạc Kỳ khó hiểu nhìn Thanh Minh.

Hắn nhìn tay mình rồi nắm nắm hai cái, cảm giác vẫn còn!!

“Không kém sư muội là bao nhiêu, kỳ lạ, trên thân tên này không có khí tức ba động, nhưng khi giao thủ thì lại rất mạnh, không hề có khí tức rò rỉ, thật sự là người??”

Ba mươi phút sau, Thanh Mạn cũng từ bụi cây cách đó không xa xuất hiện.

Xong thì hắn cũng mở lên giao diện cửa hàng tìm kiếm.

「Vì ký chủ không đủ thọ nguyên để có thể tự động học, nên chúc ký chủ may mắn!!」

Vì vậy Mạc Kỳ mới đắn đo không biết nên nói hay không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“CMN!”

Nhìn thấy yêu hạch, Mạc Kỳ và Thanh Mạn trở nên vui mừng, nhưng sau đó là cảnh gí nhìn Thanh Minh, hỏi.

“Không biết, nhưng hiện giờ tình huống của chúng ta không hề tốt.”

Có ai lại muốn bị hạn chế bao giờ?

"Tự thân phấn đấu sao??" Thanh Minh cảm thấy nực cười, chưa bao giờ có hệ thống mà như không có như này.

“Cái mùi—-!! Hoẹ!!! Hoẹ!!” Mạc Kỳ trước tiên thống khổ.

Thanh Minh nghe đây thì nở nụ cười, nói: “Trao đổi thế nào? Ta đưa ngươi yêu hạch, ngươi đưa ta công pháp.”

…..

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Có Như Không