Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Tự Tác Chủ Trương

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Tự Tác Chủ Trương


Thanh Minh nhìn đến thông báo thì có chút không hiểu m Mị Thể là gì??

Ngực to, mông cong, chỗ nào cũng tuyệt cả, không khỏi làm hắn nhớ đến mùi hương mà hắn ngửi được từ lần té trước.

Bước chân nhẹ nhàng nhưng vào tai hai người kia thì đều nặng nề.

“Âm Mị Thể??” Thanh Minh khẽ nói

“Ngươi biết âm Mị Thể??” Thanh Minh quay sang truy vấn, hệ thống chỉ cho hắn biết tên nhưng không giải thích cụ thể nên hắn không biết.

Mạc Kỳ hai người muốn lui lại phía sau, nhưng lại không được, vì vậy hai người chỉ có thể nhắm mắt chờ c·hết.

Thanh Minh nghe xong thì cũng lấy làm bình thường, nói trống không như này thì gặp hắn cũng không tin.

Bên cạnh Thanh Mạn đưa đến ánh mắt trách cứ.

“Nhưng mà không làm vậy thì chờ c·hết à??”

Xong lần này không chỉ tay hắn tự giác chủ chương mà một bộ phận khác cũng trở nên tự giác chủ chương.

Thanh Minh bị lời nói làm gián đoạn suy nghĩ hắn quay qua nhìn Thanh Mạn xem là có chuyện gì thì ánh mắt bỗng trố ra.

“Đừng nói nhiệm vụ này cũng là Hệ Thống thêm vào.” Thanh Minh nghi ngờ, trước đó được đền bù các thứ là đã nghi nghi rồi.

“Cái gì mà tuyệt thế?? Cái gì mà chỗ dựa?? Mong sao các ngươi đừng hố c·hết ta là được rồi.” Hắn thầm nói.

"Khụ!! Chào hai ngươi, ta là Thanh Minh." Thanh Minh thay đổi cách xưng hô, khác với ở Trái Đất bên này thì thiên về hướng cổ đại hơn nên hắn muốn nói sao cho người bên này hiểu.

Đắn đo thì đắn đo nhưng tay của hắn lại không hề thành thật chút nào.

「Giờ đây thì ký chủ xin tự do.」

Ôn nhu hương a~~

Giờ nhìn lại hắn mới phát hiện Thanh Mạn này không phải bình thường xinh đẹp mà là rất xinh đẹp, kèm theo đó là khuôn mặt có vài nét mị hoặc khó tả, nếu không nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện.

“…” Thanh Minh cảm giác bị nhục.

Mạc Kỳ hai người nhìn lấy, mồ hôi chảy đầy đầu, sợ hãi các thứ, khi nãy bọn hắn giao thủ với Thanh Minh biết rằng bản thân hiện tại không phải đối thủ của hắn, đồng thời chênh lệch của cả hai là rất lớn, không phải chỉ là một hai cảnh giới nhỏ.

Hai người cứ thế mà nghi ngờ không biết Thanh Minh đang nghĩ gì nữa.

Thanh Minh không ngại mà tiếp tục nói tiếp: "Này!! Nói chuyện một chút."

Ngược lại Thanh Mạn thì bất ngờ chưa kịp hồi thần, cho đến khi Thanh Minh sờ được một lát nàng mới tỉnh.

“Âm Mị Thể?”

“Cái gì?? Như vậy nói là ta còn 7 ngày?? Mà bảy ngày này thì kiếm đâu ra 40 năm tuổi thọ nữa??” Thanh Minh hoảng hốt nói

“Làm sao giờ?? Trở thành người tu luyện để kéo dài tuổi thọ. Nhưng mà…” Thanh Minh lại liếc Thanh Mạn, tưởng tượng đến cái gọi là song tu, nói: “song tu sao?? Được không?? Nhưng mà…”

Không nhìn mặt nàng nữa mà chuyển sang cảm nhận.

Không gian yên tỉnh này bị một giọng nói đánh vỡ, Thanh Minh cũng ý thức được rằng nơi đây còn có người, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn.

Thanh Minh nuốt một ngụm nước bọt.

Ưm~~

Thanh Minh thầm mắng chửi.

Nhưng như vậy lại càng khiến cho vẻ mị hoặc trên người nàng càng trở nên nhiều.

Bên cạnh Thanh Mạn nghe được lời nói nhỏ của Thanh Minh liền giật mình, ánh mắt nhìn Thanh Mạn trở nên khó tin, nhưng ngay sau đó là đề phòng.

“Chính xác hơn là song tu, khi song tu với người có thể chất Âm Mị Thể thì tu vi sẽ được tăng cao, người không tu luyện cũng có thể trở thành người tu luyện.” Mạc Kỳ tiếp tục giải thích.

“Nhưng làm thế nào để tu luyện?”

Dù sao thì hai người giờ là n·ạn n·hân, ai mà biết khi nào bị g·iết, như này chỉ có khiến bọn hắn c·hết càng nhanh mà thôi.

“Ngươi nghĩ mắt ta mù??” Mạc Kỳ không thua kém trả lời.

Lần này thì Mạc Kỳ lên tiếng trả lời, sống sót mà, không hấp dẫn mới lạ.

Quá nhiều nhưng mà, Thanh Minh đang đắn đo trong việc lựa chọn của mình.

Chương 7: Tự Tác Chủ Trương

「Không biết!! Đó là nhiệm vụ bắt buộc nếu không hoàn thành thì sẽ bị - 50 năm tuổi thọ. Tính ra là ký chủ c·hết luôn đấy!!」

Thanh Minh bên này nhìn lấy hai người xong nở một nụ cười thân thiện làm quen.

"Ta cần công pháp tu luyện của các ngươi!!" Ngắn gọn, mục đích rõ ràng.

“Điểm thử nghiệm không đủ nên ta không thể quá trông cậy vào Tiểu Thọ Đan, chỉ có thể tu luyện sao??”

「Hệ thống không trực tiếp hỗ trợ ký chủ, chỉ tạo chỗ dựa cho ký chủ trong con đường tu chân mà thôi, có hệ thống ký chủ sẽ dễ dàng hơn trong việc trở thành tuyệt thế.」

Mạc Kỳ cũng phát hiện nhưng không dám hó hé, hắn cũng s·ợ c·hết mà.

「Thanh Mạn, luyện khí cảnh cửu đoạn, thể chất m Mị Thể!! 」

Cho đến khi Thanh Minh đến trước hai người Mạc Kỳ, thì hắn dừng lại, không hề nói gì, cứ thế nhìn lấy Mạc Kỳ hai người.

"Khó có thể tin."

Không biết từ khi nào tay hắn đã di chuyển tới trước ngực Thanh Mạn và liên tục sờ lấy.

Thanh Minh vẫn như vậy âm trầm, rồi hắn từ từ di chuyển, từ từ đi đến gần hai người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Và hắn cũng thấy Thanh Minh tươi cười.

Nhưng làm cách nào để cho hai người này tin tưởng và giao công pháp ra nhỉ.

Thanh Mạn lấy làm lạ, liền mắt nhắm mắt mở, từ từ mở mắt ra nhìn thì nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt tươi cười của Thanh Minh.

Mạc Kỳ hai người ánh mắt lần nữa trở nên khó hiểu.

Bên kia Mạc Kỳ trông thấy sắc mặt Thanh Minh bỗng biến kém đi thì hắn biết bản thân đã nói lố.

Chưa bao giờ thấy nhục như bây giờ, khuôn mặt hắn ngay tức khắc trở nên âm trầm.

Với lại hiện tại hắn đang là bàn bạc chuyện đại sự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Độ đàn hồi này… độ quá tay này… cảm giác này…” Thanh Minh nội tâm đánh giá, rồi lỡ tay bóp một phát.

Thì lần này hệ thống bỗng nhiên có thông báo.

Thanh Minh tiếp tục nói: "Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, tại sao một người mạnh như ta lại cần thứ công pháp thấp hèn chứ gì?"

"Nhưng rất tiếc là ta không thể trả lời cho hai ngươi."

Nhưng thời gian cứ thế trôi mà vẫn không có gì xảy ra.

Mạc Kỳ hai người không ai trả lời, bọn hắn muốn biết Thanh Minh muốn làm gì.

Thế là ba người cứ thế nhìn nhau một lát, xong Thanh Minh mới mở đầu cuộc trò chuyện.

Ực!!

Thanh Minh đã suy nghĩ rất kỹ, nếu đã không có công pháp thì chỉ cần tìm là được, mà dễ tìm nhất chính là từ hai người đang nằm ở đây.

Tiểu 80 không nói.

Người nói là Mạc Kỳ.

Sau Thanh Mạn là Mạc Kỳ mở mắt.

40 năm tuổi thọ, đối với người tu luyện thì đây chỉ là một con số lẻ, nhưng đối với người bình thường như hắn thì đây đã là nửa năm cuộc đời.

Thanh Minh không nói mà suy nghĩ.

“Âm Mị Thể, một loại thể chất hiếm gặp ở nữ nhân, nữ nhân nào sở hữu thể chất này có thể nói là tuyệt đỉnh lô đỉnh.” Mạc Kỳ giải thích, dù sao thì đây không phải gì quá bí ẩn, mọi người tu luyện đều biết, trừ một số người lạc hậu…

"Muốn c·hết rồi sao?" Hai người có cùng ý nghĩ.

Thanh Minh suy nghĩ, suy nghĩ, nhưng đến cuối vẫn không thể nào tìm ra một giải pháp phù hợp, cái nào cũng khó làm.

Nói xong, Tiểu 80 biến mất.

Khi này Thanh Minh lần nữa di động, hắn ngồi xuống, đưa tay lên trước.

“Không phải thứ gì tốt.”

Hai người kia không nói nhưng ánh mắt thì lại muốn biết Thanh Minh muốn nói gì.

Mỗi bước chân như dẫm trên tim bọn hắn chứ không phải là trên mặt đất.

“Trở thành người tu luyện sao??” Thanh Minh suy nghĩ đồng thời ánh mắt không khỏi nhìn Thanh Mạn mấy lần.

“Lô đỉnh?? Là cái mà âm dương giao hợp á hả?” Thanh Minh lần nữa hỏi.

“Sư muội, chịu khó chút, khi nào sống được ta đòi cả vốn lẫn lãi cho muội.”

Không nói đồng nghĩa cho ngầm đồng ý.

Người khác không thể nhìn thấy hệ thống nên khi nhìn đến hắn thì giống như hắn đang đứng đó múa may quay cuồng rồi nói chuyện một mình tự kỷ.

“Minh ơi!! Ngươi không được làm như vậy, dù sao thì ngươi cũng là thanh niên năm tốt, không nên làm những chuyện tổn thương phụ nữ được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tên kia!! Nãy giờ ngươi cứ đứng đó mua may quay cuồng, nói chuyện một mình làm gì đó?? Bị điên à??”

“Ngươi thấy??” Thanh Minh hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn thấy tay hắn đây là đang tự giác chủ trương, liên tục sờ lấy ngực Thanh Mạn.

"Như vậy thế nào, chỉ cần đưa công pháp ta sẽ để cho hai ngươi được sống. Thế nào? Công bằng chứ?" Thanh Minh đưa ra trao đổi hấp dẫn.

Ngước lên chút xíu nữa là khuôn mặt Thanh Mạn, mặt nàng giờ đây đầy vẻ xấu hổ và đỏ rực.

Bịch!! Bịch!! ...

「Việc còn lại là thuộc về ký chủ, trong khoảng thời gian sử dụng Gần Đất Xa trời Hệ Thống những yêu cầu như vào cửa hàng, bản giới thiệu các thứ, ký chủ có quyền tự do, sự tồn tại của trí tuệ bọn ta là đánh giá, thông báo, đưa ra nhiệm vụ và trò chuyện mà thôi.」

Thanh Minh nghe xong thì có chút cứng tai.

「Tinh!! Phát hiện thể chất đặc thù!!」 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếp đó một khoảng thời gian ngắn Thanh Minh đứng đó trầm tư suy nghĩ làm cách nào để có được 40 năm tuổi thọ, hắn cũng không muốn xuyên không xong c·hết chỉ vì chơi ngu hệ thống.

Khuôn mặt nàng lập tức đỏ lên, giọng nói run run, đối với Thanh Minh nói: “Ngươi đang làm cái gì vậy hả??”

Ngược lại với Thanh Mạn, bên cạnh Mạc Kỳ nghe xong thì không khỏi hốt hoảng, nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Tự Tác Chủ Trương