Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 38: Hố tiền Liếm C·h·ó

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Hố tiền Liếm C·h·ó


“Đây cũng không thể trách, dù sao thì cái đẹp ai mà chả thích.”

Thanh Mạn nói rất hợp lý, chỉ cần đủ điều kiện thì có thể nhận được bất cứ loại nhiệm vụ nào, nhưng sao sao cứ thấy bất hợp lý chỗ nào đó, tiếc là Thanh Mạn không cho Thịnh Anh thời gian suy nghĩ, nàng cứ thúc d·ụ·c.

Trở lại với Thịnh Anh, hắn nhìn xem kế hoạch của bản thân đã trở thành, nổi giận trước đó mà hắn phải nhẫn nhịn cũng theo đó mà biến mất, trở lại một khuôn mặt mỉm cười, hắn tiến đến chỗ Thanh Mạn, nói.

Thanh Mạn nhìn thấy thì không khỏi nhếch môi cười khinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thanh Mạn mà biết được Thịnh Anh đang nghĩ gì thì chắc bây giờ không ngại mà cầm kiếm xiên hắn.

Nhưng cái hố này quá nhỏ, đối với một luyện đan sư nhất giai như hắn thì không nhầm nhò, hắn còn cảm thấy Thanh Mạn đây là chơi tiểu tính tình, hay đúng hơn là đ·ánh g·hen.

“Đừng, đừng nói với ta những lời vô dụng đó, đi mà nói với những nữ nhân khác của ngươi ấy!!”

Đệ tử tạp dịch?? Nhiệm vụ tạp dịch??

-----------

Thịnh Anh còn không hiểu chuyện gì liền thấy Thanh Mạn đưa cho hắn tờ giấy, đến khi hắn nhận lấy tờ giấy thì mới nhận ra đây là tờ nhiệm vụ được treo trong Nhân Các, hắn nói: “Đây chẳng phải nhiệm vụ dành cho đệ tử tạp dịch sao? Sao ngươi lại nhận?”

Đan dược của Thịnh Anh tuy hấp dẫn nhưng nó vẫn chưa đủ để có thể khiến Thanh Mạn mở miệng, phải biết nàng nếu như thực sự muốn đan dược thì chắc bây giờ tu vi của nàng cũng đã vượt mặt Thịnh Anh.

“Sư đệ, tốt lắm, giờ thì đưa cái kia đây.” Thanh Mạn vui vẻ nói.

Thế là hắn dựa theo thù lao được ghi bên trong tờ nhiệm vụ đưa cho Thanh Mạn, không những vậy, hắn còn bỏ ra thêm chút ít nữa để có thể tạo ấn tượng.

"Hố tiền liếm c·h·ó, ta thích!!" Thanh Minh nội tâm cho Thanh Mạn 1 like.

nhưng hắn lại không làm gì được Thanh Mạn, mà nếu làm được thì hắn cũng không dám, đơn giản là vì sư phụ của nàng.

「Ẩn Nhẫn +2」

Hệ thống thông báo lên.

"Nhớ!! Ngươi nợ ta một yêu cầu." Thanh Mạn nhắc nhở.

“Nữ nhân thật sự khó hiểu.” Thanh Minh thầm nói

Nhìn xem thứ mình tự tin nhất lại không thể đánh động Thanh Mạn, Thịnh Anh không biết phải làm gì hơn nữa, dần dần ấm ức trong lòng chuyển sang tức giận, khó chịu.

“Ta đây không giống bọn hắn, ta đây là thật lòng!!” Thịnh Anh tiếp tục

“…” Thịnh Anh không nói gì.

Phần thưởng: +1 điểm thử nghiệm, +1 ẩn nhẫn.」

Thịnh Anh giật mình.

Thịnh Anh bị đe dọa có chút rén, dù sao thì cũng sợ.

....

“Hừ, cũng vậy, đám nam nhân các ngươi cũng chỉ vì vẻ ngoài.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thịnh Anh b·ị b·ắt chẹt, vội vang giải thích: “Không phải, là trước khi tới đây thì có một nữ đệ tử muốn đan dược nên trên thân ta mới có….”

Mốc nối các thứ liên quan lại với nhau, cuối cùng hắn cũng đã hiểu.

Nhận được thù lao, Thanh Mạn cũng không có bao nhiều là chân chừ hay níu kéo, một mạch đi ra khỏi nhà kho Đan Các, theo đó còn có Thanh Minh.

Thanh Minh thật không biết phải nói như nào, với câu hỏi của Thanh Mạn trước đó, bản thân hắn cũng chưa chắc có thể trả lời được nữa là, trả lời thế nào chắc chắn cũng bị phản bác, vậy nên thay vì trả lời thì dùng hành động chứng minh thì hơn, và đó cũng chỉ là phương pháp hắn tự nghĩ chứ hắn đã thích ai đâu mà suy nghĩ chi cho nhiều.

Phía Thanh Minh tuy để ý đến cuộc trò chuyện, nhưng công việc hắn làm cũng đã xong, đến khi Thanh Mạn hỏi thì: “Rồi!!”

Thanh Mạn sau khi nhận lấy tờ nhiệm vụ thì đưa nó cho Thịnh Anh, lạnh lùng nói: “Đây, đưa thù lao.”

Thanh Mạn cũng không ngại mà nhận lấy, đồ miễn phí ai không thích, đã vậy được cho còn nhiều hơn thù lao mà, không nhận mới là ngu.

"Đây, đây là Lưu Khí Đan, đan dược ta luyện chế cách đây không lâu, đan dược hỗ trợ người tu luyện, đây là tấm lòng của ta, ngươi hãy nhận đi."

“Ngươi nói không sai, ai cũng thích cái đẹp, nhưng không phải cứ thích là ưa tiếp xúc.”

Thanh Mạn lại ngó lơ.

"Ô!!."

"Lo chuyện bao đồng." Thanh Mạn vừa mới vui đây lại trở nên không vui, nói.

Cũng vì nghe được Thanh Minh nói như vậy Thanh Mạn mới suy nghĩ, nàng nghĩ gì thì không ai biết, nhưng sau khi nghĩ xong thì nàng đồng ý và đi ra chỗ khác đứng, để cho Thanh Minh tự làm.

"Để sau đi."

Đây là Thanh Mạn cố tình chơi hắn, nhiệm vụ đó trước tiên là của đệ tử tạp dịch, nhưng theo nàng xuất hiện thì nàng dành lấy nhiệm vụ, giả vờ như đó là nhiệm vụ của nàng, đợi đến khi đệ tử tạp dịch kia đòi lại thì nàng cũng giả vờ như là đưa cho hắn thật chất là trả lại, đến cuối cùng là nàng muốn hố hắn tiền thù lao mà thôi.

Nhưng hắn vẫn có chút không hiểu tại sao Thanh Mạn lại làm vậy, hắn thay đổi xưng hô là để tránh phiền phức, còn tại sao Thanh Mạn lại muốn tờ nhiệm vụ thì không biết.

Chương 38: Hố tiền Liếm C·h·ó

「Mỗi ngày nhận một nhiệm vụ quét dọn ở Nhân Các (Lặp lại)

Thịnh Anh bị hỏi đến không ngờ, hắn cũng không biết nên trả lời thế nào, tại vì câu sau của Thanh Mạn đã trả lời cho, nhưng nếu hắn chỉ trả lời như vậy thì cũng là không đủ.

Thanh Minh cũng không nhiều lời mà nhận lấy, dù sao thì đây cũng là hắn làm mà nhận được.

“Hừ.” Thanh Mạn càng tỏ ra khinh thường.

“Nhưng….”

"Thanh Mạn, ta đã nói là những chuyện này ngươi không nên làm mà, cứ để cho tên đệ tử tạp dịch này làm đi."

Nhưng nhìn đi nhìn lại cũng cảm thấy điểm ẩn nhẫn của hắn có chút ít, nếu bây giờ nhìn xem cửa hàng ẩn nhẫn mà nhìn thấy số như trên trời thì chả phải là sốc, vậy nên

“Chỉ giỏi biện minh!” Thanh Mạn chê cười, rồi không thèm để ý đến Thịnh Anh nữa, nhìn về phía Thanh Minh, nói: “Này… ngươi xong chưa??”

Tiến độ 1/1 (Hoàn Thành)

Nhìn xem thông báo, Thanh Minh nhìn lại một chút phần giới thiệu của mình.

Trở lại với Thanh Mạn và Thanh Minh, sau khi ra khỏi Đan Các, Thanh Mạn đưa thù lao lấy được từ Thịnh Anh đưa cho Thanh Minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thật không biết Mạn Nhi nghĩ gì, biết ta ở với nữ nhân nên qua đây đ·ánh g·hen ấy mà, haizz, cần tiền thứ cứ nói."

“Đan Các đệ tử ít ra thì trên thân phải có mùi hương đặc thù của đan dược bám dính vào, nhưng ngươi… dù cách xa 10 mét ta cũng có thể ngửi được mùi nữ nhân, chắc mệt lắm.”

Thanh Minh đi đến chỗ Thanh Mạn: “sư tỷ, ta đã làm xong.” Thanh Minh thay đổi xưng hô.

Thịnh Anh nhìn xem Thanh Mạn và Thanh Minh đi, một hồi hắn lâm vào trong suy nghĩ.

“Người nào ta gặp cũng đều nói như vậy, nhưng bản chất của các ngươi không bao giờ thay đổi.” Thanh Mạn còn không thèm nhìn, nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nó giống như à cơ duyên hệ thống hơn là.

“Thanh Mạn, ngươi thật không hiểu tâm ý của ta sao?? Ba năm nay, lần nào ta cũng cố ý muốn tiếp cận ngươi thì ngươi lại đuổi ta đi, đến cả việc ta cố biểu hiện ra mặt tốt nhất cho ngươi thấy, ngươi cũng chả thèm để ý đến dù chỉ một mắt, ngươi muốn ta phải làm sao mới được đây??” Thịnh Anh không kiềm chế được nói ra tất cả ý trong lòng, nhưng…

"Đây, 10 viên hạ phẩm linh thạch, gấp đôi thù lao được ghi." Thịnh Anh nói.

"Được, miến là nó không quá đáng." Thanh Minh cũng không hề nuốt lời.

"Nhanh đưa thù lao, ngươi dám không đưa thì coi chừng ta."

“Vẫn là cách đó, vẫn là câu nói đó, không có bao nhiêu sự thay đổi, quả nhiên nam nhân các ngươi tên nào cũng như nhau, chỉ biết dỗ ngọt nữ nhân, nhưng tiếc rằng ta đây không phải nữ nhân khác, không bị các ngươi lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ.” Thanh Mạn khinh thường nói.

Đối với Thanh Mạn, Thanh Minh đối với nàng xưng hô gì cũng không quan trọng, nhiều hơn nó còn là chơi vui nữa là.

“Nhưng hai ta có thể bồi dưỡng tình cảm sau đó….”

“Đúng là vì ngươi xinh đẹp nên ta mới thích.” Thịnh Anh bí quá không biết nói sao nữa.

Thịnh Anh mặt dày không bỏ cuộc, hắn từ trong túi ngực, móc ra một viên đan dược màu đỏ đưa đến trước mắt Thanh Mạn, nói:

"Được rồi, đừng giận, dù sao thì việc của ngươi cũng đã có người làm, thôi thì ngươi đi với ta một chút thế nào??" Thịnh Anh rủ rê.

“Đừng nhưng nhị, đơn giản nhất, người nói thích ta?? Vậu ngươi thích ta ở điểm nào?? Vì vẻ ngoài ta đẹp sao??” Thanh Mạn đưa ra một câu hỏi.

Thật không biết là bằng một cách thần kỳ nào đó mà Thịnh Anh lại có thể suy nghĩ ra được như này, đến cả sự tồn tại của Thanh Minh cũng bị Thịnh Anh ngó lơ

“Ngươi hỏi quá nhiều, ai nói đệ tử khác không thể nhận nhiệm vụ của đệ tử tạp dịch, nhanh đưa thù lao.” Thanh Mạn không ưa dài dòng, nói.

"Điểm thử nghiệm 27, Điểm ẩn nhẫn 6, liệu có nên nhìn qua cửa hàng ẩn nhẫn??" Thanh Minh thầm nghĩ.

Giờ Thanh Minh cũng hiểu lý do Thanh Mạn lại muốn tờ nhiệm vụ, thì ra là muốn hố Thịnh Anh một cú, tuy ít nhưng đó vẫn là hố. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Hố tiền Liếm C·h·ó