Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Luyện Đan Sư

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Luyện Đan Sư


“Buồn nôn.” Thanh Mạn lười để ý.

“Kêu cái gì?? Ngươi có bị mù không??” Đáp lại hắn là lời mắng chửi lạnh lùng đến từ Thanh Mạn.

Thứ nhất là nàng có sư phụ, hắn đánh không lại, thứ hai là hắn cũng đánh không lại nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thanh Minh đang dọn dẹp thì bỗng nhiên nghe được có người gọi, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lấy xung quanh, xem thử ai đang gọi hắn.

“Thịnh Anh, chúng ta không thân nhau đến nỗi xưng hô nhau như thế.” Thanh Mạn âm thanh lạnh lùng nói.

"Hả? Ai gọi ta??"

Thế là Thanh Minh đã giành được việc của Thanh Mạn như Thịnh Anh nói.

Thời gian trôi qua, ngay kho Thanh Minh sắp hoàn thành nhiệm vụ thì lúc này bỗng có tiếng nói phát ra từ cửa nhà kho.

“Vậy nên, ta yêu cầu ngươi dừng lại việc dọn dẹp và để cho người khác làm!!”

Vậy nên phần lớn luyện đan sư ở Vĩnh Hằng Đại Lục tu vi thường rất thấp nhưng bù lại có tâm hoả trợ giúp.

"..." Thanh minh thật không biết phải nói như nào.

Thanh Mạn như quen thuộc, thay vì càng nói để hắn càng có chuyện thì lần này nàng quyết định ngó lơ hắn, tiếp tục dọn dẹp.

Hắn thật sự không hiểu, dù sao thì quen biết từ lâu nhưng không vì cái gì cả, tính cách của Thanh Mạn khi đối với hắn đều rất lạnh lùng.

"Mọe, đây chẳng phải là đem ta đến chỗ c·hết?? Hắn đây là cố tình, ta chỉ có Nhất Đoạn, D·M ngươi thằng simp lỏ" Thanh Minh nội tâm thầm mắng chửi Thịnh Anh.

Nghe đồn rằng tâm hoả có khả năng thiêu đốt tâm ma.

Thịnh Anh trông thấy Thanh Mạn như này cũng không cho là gì, tiếp tục tới gần, nói.

Tâm hoả, là một loại hoả diễm được sinh ra trong quá trình tu luyện, nhưng không phải ai cũng có, nhiều khi tu luyện cả một đời tâm hoả cũng không xuất hiện.

Thanh Mạn nghe được đến người gọi liền không khỏi châu mày.

"Ngươi!!! Tên đệ tử tạp dịch kia!!!"

"Gì đây? Đùa chút làm gì căng vậy?? Bị phũ nên tìm ta chuốc giận??" Thanh Minh thầm nói, nhưng bên ngoài vẫn phải là nghe lời.

“Thanh Mạn, ít nhiều hai ta cũng xem như là quen biết, ngươi có thể đừng đối xử với ta như vậy không??” Thịnh Anh nói, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mạn Nhi!!!”

Nàng để cái túi toàn phế đan xuống dưới đất, xong quay người nhìn về phía cửa nhà kho.

"Được!!" Nói xong, Thanh Minh ngay lập tức đi đến chỗ Thanh Mạn.

Thịnh Anh trầm giọng, giọng chả ra làm sao nên Thanh Minh có một chút không nhận ra, cho đến khi Thịnh Anh lần nữa gọi hắn thì hắn mới nhận ra.

Còn đối với Thanh Minh, hắn không có làm bất cứ thứ gì khác ngoài nói với Thanh Mạn rằng.

Nhưng nhìn xem Thanh Minh đến chỗ Thanh Mạn, trông thấy Thanh Minh đang nói nói cái gì đó với Thanh Mạn, Thanh Mạn không trả lời mà cứ thế suy nghĩ, như nghĩ ra được thứ gì đó hay ho, Thanh Mạn liền đưa lấy đồ cho Thanh Minh.

"Tên kia!! Chú ý thân phận của ngươi, ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch, ngươi thật xứng khi cùng xưng hô với ta là huynh đệ??"

“Đúng là chuyện của ngươi nên không liên quan gì đến ta, nhưng đây là nhà kho Đan Các, chuyện của ngươi trong này có thể là thuộc quản lý của ta.”

“Mạn Nhi!!” Thịnh Anh lần nữa gọi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi thật phiền phức, chuyện của ta thì liên quan gì đến ngươi?? Cút đi!!” Thanh Mạn nói.

Thanh Minh nghe được, hắn cảm giác không ổn, vì vậy cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục làm việc, dù sao người được tìm cũng là Thanh Mạn, không phải hắn.

Quả thật là mất mặt.

Người mang trong mình tâm hoả có thể luyện đan, cũng vì nó là tâm hoả vậy nên việc tẩu hỏa nhập mà là không thể.

Hắn đây là nghĩ sai, Thanh Mạn đối với ai cũng vậy.

Thanh Mạn nhận ra người này.

"Ngươi!! Qua bên kia, giành lấy việc của nàng, nếu nàng không nghe theo, ngươi lập tức động thủ."

"D·M, thật được??" Thịnh Anh có chút khó tin, cứ tưởng là đang nhìn nhầm, hắn đưa tay lên xoa xoa đôi mắt, xác định là không nhìn nhầm sau mới kinh hoàng.

“Simp.” Này giờ Thanh Minh ở bên cạnh vừa dọn dẹp vừa nghe ngóng, thì hắn đại khái cũng hiểu được mối quan hệ của hai người này, đại khái là cùng nhập môn, thấy Thanh Mạn xinh đẹp gợi cảm nên theo đuổi, mặc dù bị từ chối nhiều lần vẫn mặt dày dí theo, đến nay đến trên địa bàn của hắn thì hắn bắt đầu lấy công làm tư.

Thanh Minh không thể làm gì ngoài cách ra hạ sách.

“Mạn Nhi, dù sao chúng ta cũng là chung kì chiêu mộ, không quá thân nhưng ít nhất cũng không quá xa cách.” Thịnh Anh cười nói.

"Ta gọi ngươi đấy!! Chính ngươi???" Thịnh Anh lần nữa trầm giọng nói.

"D·M, nữ nhân này khi nào dễ nói chuyện như vậy." Thịnh Anh thầm nghĩ.

Ít nhiều thì hắn cũng là nhất giai đan sư, trong tông môn cũng không có bao nhiêu người được, thêm nữa nơi đây là Đan Các, địa bàn của hắn, thế mà có người trên địa bàn hắn không xem hắn ra gì.

Nhiều khi ngó lơ mới là biện pháp tốt nhất dành cho những kẻ nói nhiều.

Nếu Thanh Mạn đã không để ý hắn, thì hắn đây cũng không dùng lời nói nữa, mà trực tiếp cưỡng ép nàng dừng lại.

"Tạp dịch?? Sao lại xuất hiện tạp dịch?? Mà thôi đi." Thinh Anh thầm nghĩ, xong đối với đệ tử tạp dịch kia trầm giọng nói.

"..."

Có lẽ là đã quen nên kho Thịnh Anh bị phũ cũng cực kỳ bình thường, không có một chút gì tỏ ra đau lòng, thay vào đó là tiếp tục bám dính.

Quả nhiên, lời nói của Thịnh Anh như gió thoảng qua tai, từ tai này nhảy ra tai khác, lời nói không có mấy phần trọng lượng, khiến Thịnh Anh giờ đây trước mặt các đệ tử khác liền cảm thấy mất mặt.

"Ừ nhỉ!!" Thanh Minh giật mình tỉnh giấc, rồi lại nói: "Vị huynh đệ này, ngươi gọi ta có chuyện gì??"

Thịnh Anh liếc nhìn một vòng khắp nhà kho Đan Các, ngay lập tức đập vào mắt hắn là một đệ tử tạp dịch.

Đan sư cấp bậc được chia làm cửu giai, khác với tông môn là thấp nhất là cửu giai, cao nhất là nhất giai, thì đối với đan sư thì cao nhất là cửu giai, thấp nhất là nhất giai, đồng thời nó đại biểu cho cấp bậc của toàn Vĩnh Hằng Đại Lục.

Nhưng mà đừng nhìn bọn hắn chỉ nhất giai mà khinh thường, vì điều kiện để có thể trở thành đan sư rất khó.

「Thịnh Anh, Ngưng Linh Nhị Ngưng」

Lời nói của Thanh Minh vẫn không thể khiến Thịnh Anh hài lòng, nhưng hiện tại không phải là lúc hắn quan tâm đến vấn đề xưng hô này, Thịnh Anh nói.

Nhưng mà người có tâm hoả lại rất khó đột phá, điều kiện để có thể đột phá lại phải phụ thuộc vào tâm hoả, chỉ cần tâm hoả đột phá thì người tu luyện mới có thể đột phá.

Thịnh Anh đứng đó không nói gì, thay vào đó là hắn suy nghĩ, như nghĩ ra được gì, hắn lại ngay lập tức đối với Thanh Mạn, nói.

Đó là bọn hắn cần có tâm hoả.

Cửa nhà kho lúc này đứng lấy là một thanh niên với khuôn mặt tuấn tú có thần, dáng người không cao nhưng gầy, mặc lấy đồng phục nội môn, đồng thời trước ngực còn có tiêu chí của Đan Các.

Nhìn xem Thanh Minh hấp tấp đi đến chỗ Thanh Mạn, Thịnh Anh không khỏi choáng váng: "Gì đây? Hắn là bị ngu sao?? Thế mà cũng nghe lời??"

“Dọn dẹp?? Tại sao ngươi phải dọn dẹp?? Đây cũng đâu phải công việc của ngươi, ai lại để ngươi đi làm công việc như vậy??”

"Vậy không biết, vị ....... cần gì??"

Lần này nàng dùng từ mạnh hơn thay cho biến là cút.

Thanh Minh không tốt nói, Thanh Mạn cũng không cho là gì, cứ như thế cả hai tiếp tục làm việc dưới con mắt của đám đệ tử trực thuộc Đan Các.

Thịnh Anh nghe được Thanh Minh nói liền không khỏi đứng hình, nhưng sau đó hắn nổi giận đùng đùng, nói.

Chương 37: Luyện Đan Sư

“Mạn nhi, ngươi đang làm gì??” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi gọi ta??" Thanh Minh giả ngu, tay chỉ lấy mình xong nhìn xung quanh.

Nếu hắn không nghe theo Thịnh Anh thì hắn chẳng mấy chốc sẽ không được yên lành, nhưng để có thể khuyên được cô nàng cứng đầu này thì rất khó, hắn cũng không thể lớn giọng kêu nàng, vì có quá nhiều rủi ro xảy ra nếu như hắn làm vậy.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, như này cũng không có quá nhiều sai lầm xảy ra, thế là hắn nói.

"Mọe ngươi, có mỗi ngươi là tạp dịch chứ còn ai trong này nữa??"

Thịnh Anh giờ đây đã không còn giữ được bình tĩnh, muốn nổi khùng.

“Haizzz, Thanh Mạn.” Thịnh Anh chỉ có thể thở dài nói, nhưng… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thanh niên tên Thịnh Anh, tu vi Ngưng Linh Nhị Ngưng, nhất giai đan sư.

Thanh Mạn không trả lời mà tiếp tục bê lấy cái túi phế đan, đi xung đến những nơi mà Thanh Minh đã quét gọn lại phế đan trước đó để hốt vào.

Thứ ba là hắn yếu nhược, hệ thống hiện tại hắn đang dùng chỉ là Ẩn Nhẫn Hệ Thống, không giống như Gần Đất Xa Trời Hệ Thống, hắn có thể dùng thọ nguyên để trao đổi sức mạnh, thì Ẩn Nhẫn Hệ Thống lại như một tầng ngăn cản, ngăn cản hắn tu luyện, thành ra hệ thống này cũng không có khả năng trợ hắn đánh nhau.

“Vì là quen biết nên ta mới đứng đây để ngươi hỏi, chứ không quen biết thì ta đã cầm kiếm xiên ngươi, giờ còn không mau biến để ta còn dọn dẹp.” Thanh Manh không ưa, nói cực phũ.

Thạnh Mạn ngó lơ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Luyện Đan Sư