Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Bóp Mềm Là Ngon

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Bóp Mềm Là Ngon


Thanh Minh bình tĩnh nói: "là bò kobe."

"Tại vì sợ người khác thấy rồi lại tìm ta phiền phức." đó là những gì hắn nghĩ, nhưng miệng nói: "Ta ngại."

"Tại chỉ mỗi ngươi biết nấu."

“…”

Thanh Mạn nghe được, lại nói: "Tại sao phải sao phải kín??"

Nhiều khi nàng tự hỏi, thường thì nàng không hề nói chuyện với ai nhiều hơn mười câu, nhưng khi nàng muốn nói chuyện với Thanh Minh thì Thanh Minh người này lại chả thèm nói với nàng hơn mười câu, giống như hắn đang muốn tránh né nàng tựa như.

"Chán, chả thèm nói với ngươi." Thanh Minh lười nói chuyện với cô nàng này, cãi nhau với nữ nhân là điều ngu nhất.

Nhưng nàng cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể trách cứ Thanh Minh: “Tại ngươi đấy, thay vì nói nói thì nhanh đi nấu gì đó đi, ta đói.”

"Vấn sư bá, chuyện của Thanh Minh thì cứ để ta lo cho, nên ta mang hắn đi luôn đây."

Thanh Minh không khỏi sờ lấy cằm, nói: "Không tệ, không tệ, rất đẹp, không những đẹp còn uy tín nữa."

Tuy Vấn Khiêm nói là vậy nhưng Thanh Minh bây giờ còn gì nữa đâu mà khóc với sầu, chả mấy chốc chuyện này sẽ bị nhiều người biết và cuộc sống yên yên ổn ổn của hắn sẽ bị khuấy đảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngươi không nấu ta kêu sư tôn lột da ngươi, vì ngươi dám chiếm ta..." Thanh Mạn to giọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đúng vậy sư phụ."

“Nếu có cơ hội ta sẽ tìm cho Vân trưởng lão.”

"Thế nào?? Đẹp chứ?? Đây là nơi ta và sư phụ ta ở." Thanh Mạn ưỡn ngực nói, xong để cho hai quả đồi của nàng nhấp nhô trước mắt Thanh Minh.

"Sư bá, ngươi còn gì cần nói nữa sao?? Nếu không thì ta muốn đưa Thanh Minh hắn đi....." Thanh Mạn có chút không kiên nhẫn, nàng đến là tìm Thanh Minh nhưng nãy giờ vẫn chưa thể dẫn hắn đi.

"Được chưa?? Ta nấu được chưa??" Thanh Minh bất đắc dĩ nói.

"Cả cái tông môn chỉ ta biết nấu??"

“Thì ra là đi ăn, nhưng mà….” Thanh Minh nói.

“Nhưng gì???”

Nhìn xem hai người, Thanh Minh nhanh chóng đuổi theo.

Câu hỏi của Thanh Mạn khiến Vấn Khiêm không khỏi nghi ngờ, cái gì mà thực lực của ngươi?? Hắn là Nhất Đoạn không phải sao??

Ngược lại Thanh Minh thì chỉ cười cười, nói: "Tạp dịch là được, tạp dịch là được, dù sao thì ta cũng chỉ Nhất Đoạn."

“Theo ta vào đây.” Thanh Mạn ra lệnh cho Thanh Minh và nàng dẫn đầu vào nhà, Vân Yên theo ngay sau đó.

Không đợi Vấn Khiêm trả lời, nàng đã lôi kéo lấy Thanh Minh đi, Thanh Minh cố gắng ra sức chống trả nhưng tiếc rằng thực lực hắn là không đủ, chỉ có thể tự ý Thanh Mạn kéo hắn đi.

Thanh Minh trông thấy Vân Yên xuất hiện, mặt lật nhanh như bánh tráng, nói: "Là bóp thịt, để biết thịt có mềm hay không thì chúng ta cần phải bóp nó, chỉ biết nó mềm thì ăn nó mới ngon."

"Hai đứa các ngươi đang nói bóp cái gì??" Lúc này một giọng nói mềm mại vang lên, là của Vân Yên.

Thanh Minh thấy vậy liền không khỏi trề môi, nói: "Bóp cũng bóp rồi, còn che gì nữa."

Ục!! Ục!!

"Bò kobe, nó được lấy tên từ nơi chăn nuôi nó, bò này được con người nuôi dưỡng một cách kỹ lưỡng, đến cả việc cho nó ăn, cho nó ngủ các thứ phải theo đúng thời gian và quy trình, bò tuổi không được quá già cũng như là quá trẻ, nếu không thì thịt của nó sẽ thay đổi."

Có lẽ là do quen biết.

Thanh Minh lòng tỏ ra bất mãn: "Tại sao ta phải nấu??" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nói biến thái là biến thái, có đẹp trai đi nữa cũng biến thái, đó là bản chất không đổi."

"Đây là..."

Nhìn Thanh Minh như không có ý định nói chuyện với nàng nữa, Thanh Mạn cũng cảm thấy chán.

“Lại tại ta??” Thanh Minh bất lực vô cùng, cái gì cũng bị đổ thành lỗi tại hắn.

"Tạp dịch?? Với thực lực của ngươi mà lại là tạp dịch??"

"Ừm, nhưng thật không ngờ rằng là ngươi lại quen biết Vân Yên đấy!!" Lúc đầu cứ không biết tại sao Lăng Phong lại chiêu mộ Thanh Minh, lần này thì hắn thật sự biết.

“Ngươi có thể thả ta ra không?? Người khác đang nhìn.” Nãy giờ Thanh Mạn nắm lấy hắn kéo hắn đi khắp cả một đoạn đường và cả một đoạn đường này ai ai cũng nhìn lấy bọn hắn.

Thanh Mạn khi nhìn thấy lệnh bài liền không khỏi nghi ngờ hỏi.

Qua một lúc chạy xuyên qua tông môn, cuối cùng cả hai đến trước khu nhà đôi, nói là nhà tại vì nhìn sao thì nó không khác gì những ngôi nhà sàn gỗ kiểu Trung, khá đơn sơ và mĩ miều, nhưng tuyệt rằng bên ngoài được trồng rất nhiều hoa và một cây đào nằm giữa hai nhà làm nên vẻ đẹp của khu nhà.

"Ngươi nhìn chỗ nào vậy hả??" Thanh Mạn nhận ra ánh mắt của Thanh Minh, vội đưa tay che lấy.

“Này, ngươi lôi ta đi đâu vậy??” Thanh Minh không còn xưng hô Thanh Mạn là sư tỷ nữa, khi này chỉ là hắn bất đắc dĩ mới hô vậy thôi.

Vấn Khiêm cũng không thể nói rằng hắn nghĩ đến chuyện kia, nên bây giờ hắn chỉ có thể im lặng không trả lời. ai đời sư bá lại bị đệ tử chơi đùa bao giờ.

"Là do trùng hợp nên được gặp Vân trưởng lão một lần." Thanh Minh từ từ nói.

———————— (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đi đâu?? Tất nhiên là đi ăn rồi.” Thanh Mạn cũng không để ý đến chuyện xưng hô, nên bình thường đáp trả.

"Vậy sao, nếu đã....."

Nhưng chỉ có thể nghe theo, hắn đây là bị buộc bất đắc dĩ, bị uy h·iếp.

“Ăn gì??” Thanh Minh hỏi.

"Được, không thèm nói thì thôi, nhưng ngươi cần phải nấu ăn, cả sáng giờ ta còn chưa ăn gì, sư phụ cũng vậy, ngươi nhanh đến chỗ của ta." Thanh Mạn nói.

Thanh Minh nghĩ nghĩ, xong nói: "Mềm!! Có thể nói là ngon cực hạn."

Nhưng Thanh Mạn lại trưng ra bộ mặt đơn thuần, hỏi ngược: "Sư bá hiểu nhầm về chuyện gì??"

"Đúng nhỉ, lệnh bài của ngươi đâu? Đưa đây ta xem.."

Còn chuyện của Thanh Minh, hắn sẽ trực tiếp đi tìm Lăng Phong để hỏi.

"Ô, món gì mà ngươi lại nói nó ngon cực hạn??" Vân Yên hiếu kỳ hỏi, kể từ lúc được ăn ngon, nàng lại muốn nếm thử những món ăn ngon, cảm giác được ăn không hiểu sao nó lại tới.

"Nếu như ngươi nói là thật thì ta muốn một lần được ăn thử." Nghe Thanh Minh nói Vân Yên lại cảm thấy thèm, không chỉ nàng mà Thanh Mạn cũng vậy.

"Sư tỷ, ngươi không thể nói vậy, ta chỉ mới nhận lệnh bài thân phận, còn phải theo Vấn trưởng lão đến ký túc dành cho đệ tử..." Thanh Minh hắn không muốn bị Thanh Mạn lôi đi khắp nơi, nên cố gắng nghĩ ra thứ gì đó để từ chối.

Mà Thanh Minh khi này lại nói nhỏ: “Thì ít nhất cũng phải kín kín chút, ai lại công khai như này bao giờ.”

"Không có gì Vấn trưởng lão, mọi chuyện đã được làm rõ ràng đã là chuyện tốt." Thanh Minh thở dài nói.

"Bò kobe?? Đó là bò gì??"

“Được rồi, tiếp tục đi.”

"Mạn nhi, lần sau ngươi hãy chú ý lấy lời nói của mình, ngươi nói như này rất dễ khiến người khác hiểu nhầm." Vấn Khiêm ngượng ngùng dặn dò Thanh Mạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngược lại Thanh Mạn nghe đến đó càng trở nên đỏ mặt, dù sao thì lời nói của Thanh Minh dựa vào người nghe thì nó có thể biến đổi.

“Thế nào?? Lúc trước chiếm tiện nghi ta không phải thích lắm sao?? Sao giờ ta cho mà ngươi lại không dám??”

Chương 30: Bóp Mềm Là Ngon

Thanh Mạn nghe xong thì đắc ý nói: "Như vậy có phải nhanh hơn không? Cứ bắt ta phải nói."

Nhìn Thanh Minh như không có chuyện gì, Thanh Mạn cũng không thèm để ý đến nữa, mà chuyển sang nói với Vấn Khiêm.

Trở lại với Thanh Minh.

Tránh né thì hắn tránh, nhưng tiện nghi là hắn chắc chắn phải chiếm, thật không biết người nay như nào.

"Ồ là vậy sao??" Vân Yên hoàn toàn không biết nấu ăn nên nghe Thanh Minh nói như vậy cũng có tám phần tin. hai phần còn lại là hỏi Thanh Mạn.

"Biến thái?? Mặt ta vậy mà biến thái?? Đó là anh tuấn đẹp trai bố đời đó hiểu không?? Như ta mà còn biến thái thì không biết thế giới này có không người đẹp trai." Thanh Minh mặt không đỏ, giọng đường đường chính chính nói.

Thanh Mạn bản thân nàng bỗng trở nên đỏ mặt, không có cách nào, ai bảo Thanh Minh giới thiệu món ăn chi, tuy chỉ là quy trình nuôi dưỡng nhưng từ quy trình thôi cũng đủ biết loại bò đó ngon như nào.

Không để ý đến Thanh Mạn nữa, Vấn Khiêm quay qua đối với Thanh Minh, hỏi: "Thanh Minh, là ta hiểu lầm ngươi."

Nghe xong Thanh Minh nói, Thanh Mạn không khỏi bật cười: "Ngại?? Ngươi mà ngại?? Nếu đã ngại thì mặt đã không biến thái như này."

Thanh Mạn nghe xong thì trở nên đỏ mặt, nhưng cũng chỉ là là đỏ mặt, tay nàng không hề bỏ ra.

Thanh Mạn nghe đến đó thì không khỏi đỏ mặt: "Ngươi---."

"Hừ." Thanh Minh chỉ có thể hừ chứ không làm gì khác được.

Nhưng bây giờ cả hai cũng không ở đây, cũng không tiện để hỏi, vậy nên hắn chỉ có thể để cho Tạ Quân tiếp tục báo danh, rồi sau đó hắn sẽ đưa những đệ tử này đến ký túc.

Thanh Minh nghe vậy liền đưa lệnh bài cho Thanh Mạn.

Vấn Khiêm nhìn xem Thanh Mạn hai người đi xa liền không khỏi thắc mắc: "Hai đưa nó đi vội thế làm gì??"

Thanh Minh giật mình, vội chạy lên đưa tay che miệng nàng, cần phải khóa miệng nàng lại trước khi nàng lại nói ra những chuyện gây hiểu lầm, dù sao đây càng là nơi công cộng.

"Vậy nó có mềm không??" Vân Yên hỏi Thanh Minh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Bóp Mềm Là Ngon