Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 162: Lần Nữa Gặp Lại
Tùy tâm sở d·ụ·c.
Những người này, trong đó một phần là đến từ các tông môn lớn, một phần đến từ các gia tộc và mục tiêu của bọn hắn khi đến đây là để tìm và g·i·ế·t Thanh Minh.
"Minh Thanh! Thầy tướng!"
Vân Yên và Thanh Mạn cũng không muốn nhiều lời, thanh danh thứ này đối với các nàng đã không còn quan trọng nữa, người đời nói gì kệ hắn, ta làm việc kệ ta, giống như Thanh Minh bây giờ.
Chương 162: Lần Nữa Gặp Lại
Cảm giác rất kỳ quái.
"Không sao, ta đã phân phó cho nhóm đệ tử của mình rồi, nếu tìm thấy ma đầu sẽ không loạn động, mà bám theo hắn, đợi cho đến khi bí cảnh hoàn toàn kết thúc thì tiến hành vây g·i·ế·t!"
"Là của hắn!!" An Dật chỉ tay vào Thanh Minh, người đứng đằng sau hai nữ từ nãy tới giờ.
“Tống Minh huynh đệ, cũng không dối gạt gì ngươi, chúng ta cũng chì là lần thứ hai tham gia bí cảnh, hơn nữa bí cảnh mỗi một lần đều sẽ thay đổi, không ai biết trước được điều gì ngoài mang trong lòng sự phấn khích.” An Dật cũng bình thản trả lời, không biết được vấn đề bên trong.
「Bàn Nguyên, Luyện Khí Cửu Đoạn
Bên trong trà lâu, đám người lần lượt đứng lên thanh toán, rồi ồ ạt chạy ra khỏi trà lâu, hướng đến tường thành.
"Có, Nhuận Tư Phường vẫn rất uy tín, nên vẫn có thể tin tưởng được." Lão đầu bên cạnh trả lời.
An Dật nghe thấy vậy thì giật mình, nhìn xem năm người đối phương rồi lại nhìn xem bên mình.
"Đừng dùng mắt, dùng thần thức để cảm nhận hắn!!"
"Vị này, hai vị cô nương này là đạo lữ của ngươi sao?? Sao bọn hắn không ngồi xuống??"
Trong lúc hai bên đang bàn bạc một số việc thi bên ngoài bỗng truyền tới tiếng la hô.
Nhưng khi ánh mắt của hắn lướt qua thêm một chút nữa thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Nhưng như nghĩ đến một điều gì đó, Thanh Minh lại thầm cười và chờ mong.
Cũng may là hắn mù chứ không thì bị phát hiện rồi.
Thanh Minh đưa mắt nhìn về phía trước, nhìn xem nhóm người mà cảm thán, lần đầu tiên cảm nhận tình huống như này có chút mới lạ.
Do số lượng người quá nhiều, khiến cho đường đi bị ùn tắc, nhiều người không kiên nhẫn được nữa leo cửa sổ chạy, người thì leo lên nóc nhà chạy, nói chung là có đường là cứ đi.
"Minh Yên!"
"Hoặc có thể bọn hắn đang chuộc lợi từ việc này, hợp tác với ma đầu cũng là một phương án tốt, ai mà biết được trên thân ma đầu có gì!!"
"Người khác?? Vậy chẳng phải là đạo lữ của vị này sao??" Người kia nhìn Cố Chính.
Dù sao thì THanh Minh cũng tốt tính mà.... nhỉ?
Tiếng là hô lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có tu vi dưới Thủy Linh Khí Cảnh.
“Nhưng mà sư phụ, bên trong tất nhiên là có vấn đề, tại sao phải đồng ý??”
"Gì đây?? Ngũ Ngưng?? Sự tồn tại cảm của hắn sao thấp đến vậy?? Thiên sinh sát thủ sao??" Người kia trông thoáng chốc trở nên nghiêm túc, cẩn thận dò xét Thanh Minh.
"Nhanh. Nhanh!! Bí Cảnh mở ra, bí cảnh mở ra, nhanh chóng tiến vào cướp đoạt cơ duyên!!"
Đám người ồ ạt tiến vào bên trong cổng không gian, không những tu sĩ mà phía ngoài thành yêu thú cũng ồ ạt tiếng vào, nào là nhóm quần yêu các thứ.
“Vậy sao… nếu vậy thì An Dật huynh đệ có muốn lập tổ đội với chúng ta không?? Bên ngươi có năm người, bên ta có năm người, cơ duyên chia năm năm, ngươi thấy thế nào??” Tống Minh khi nay khẽ cười, đưa ra lời đề nghị.
"Đạo hữu, tại sao ngươi phải cố gắng đến vậy??"
"Chào các ngươi, ta là Tống Minh, kia là Vũ Khánh, Bình Ân, Tuyết Liên và Lạc Dao, năm người bọn ta đến từ Tam Giai Tông Môn, Bách Linh Tông. Lần này đến đây là để tham gia bí cảnh!!" Tống Minh giới thiệu.
Câu hỏi cực kỳ vô duyên, mà Thanh Minh đằng sau nghe được thì âm trầm không nói gì.
Mà số lượng người như này cũng là lần đầu tiên Thanh Minh nhìn thấy.
Chỉ là... bị thần thức dò xét thì sẽ bị bại lộ.
Bí cảnh thay đổi liên tục, ngươi trông mong gì người bản địa có thể biết được gì bên trong .
“Cứ đồng ý đi, nghe ta, ngươi sẽ không bị thua thiệt!!”
Mà ở đây, người kia thần thức chỉ nhắm vào vị trí của Thanh Minh nên không hề bị sao cả.
Phía bên trên tường thành cũng tụ họp một đám vài chục, trăm người. những người này chỉ nhìn xem đám người bên dưới bước vào cánh cổng chứ không hề có ý định tham gia, như này đủ biết được đám người này tu vi vượt quá Thủy Linh Khí Cảnh.
Ở giữa cổng thành, nơi ra vào cũng như là ngăn cách giữa Yêu Tộc và Yêu Tộc xuất hiện một cánh cổng không gian cực kỳ rộng lớn.
Không nói, với tu vi của Vân Yên hiện tại thì khi tiến vào bên trong bí cảnh đã được xem là cực kỳ cao, đối với những người này đưa ra lời dèm pha thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
An Dật thấy vậy cũng ngồi xuống, lần lượt, Cố Chính cũng ngồi xuống, chỉ là hai nữ không hề ngồi xuống, để chừa lại một khoảng trống.
Dưới sự khuyên bảo không dài của Thái Vinh, An Dật quyết định hợp tác với Tống Minh.
"Đông ghê!! Thật không biết bên trong bí cảnh quan cảnh thế nào..."
Như muốn nói gì đó thì Thái Vinh lúc này lên tiếng.
Thế là hắn mau chóng từ chối.
"Nếu sư phụ đã nói vậy thì..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lão huynh, ngươi có nghĩ ma đầu Thanh Minh tham gia không??" Một người trong đó, ánh mắt liên tục chú ý bên dưới, miệng thì hỏi lão đầu bên cạnh.
"Nhưng mà.. với số lượng như này thì, để tìm kiếm một người trong chục ngàn người thì có chút khó khăn!!"
Như này đủ để biết người này có vấn đề rồi.
“Đồng ý đi!”
"Không phải là còn một người.... nữa sao?? Hở?? Đâu rồi??"
An Dật nghe được câu hỏi liền giật cả mình.
"Đó là... Bàn Nguyên??"
Mà đám người Thanh Minh cũng đứng lên, nhanh chóng di chuyển.
Thanh Minh nhìn thấy Bàn Nguyên đang ở phía trước chen lấn, nhưng vì tu vi thấp kém nên hắn càng lúc càng bị đẩy lui về phía sau, cho đến khí thành người chóp cuối.
Một người khác lại lên tiếng trả lời.
Không hiểu vì một lý do nào đó mà từ đầu cuộc nói chuyện tới giờ, mục đích của Tống Minh đều hướng tới hai nữ.
Người kia thấy vậy liền khó hiểu, hắn quay sang bên phía An Dật hỏi.
Nhưng Vân Yên tai điếc làm ngơ.
Đếm sơ qua thôi thì số lượng của cả hai bên đã lên đến hơn chục ngàn người, đông thì thôi rồi.
Bọn hắn nói chuyện rất nhiều, nhưng ánh mắt lại liên tục đảo, thần thức tràn ra bên ngoài để tìm kiếm.
“Đừng nói lần dầu lịch luyện, ta không tin chưởng bối các ngươi không giới thiệu cho các ngươi về tình hình bên trong bí cảnh.”
Nhóm người của hắn đi ở hàng sau cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy sao?? Thế thì tốt quá!! Nói thật với các ngươi thì đây cũng là lần đầu tiên nhóm chúng ta tham gia bí cảnh để lịch luyện, trước đó thời gian đều lịch luyện bên ngoài nên… các ngươi biết đó, nếu các ngươi đã là dân bản địa thì chắc cũng tham gia bí cảnh một hai lần rồi nhỉ??” Nói đến câu này, Tống Minh liếc mắt nhìn sang Vân Yên, chờ mong Vân Yên đáp lời.
"Không phải!! Vị sư huynh này, xin ngươi đừng gán ghép lung tung, khẻo tự rước họa vào thân!"
"Ta là An Dật, hắn là Cố Chính!" An Dật cũng lễ phép giới thiệu.
Đạo lữ?? Hắn làm gì có phúc phận đó!!
Còn Cố Chính, với tư cách là một người đoạt xá, hắn biết đám người này đang nghĩ gì nên cũng chỉ thầm cười và bỏ qua, không thèm nhắc nhở An Dật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi hắn lại tiếp tục đứng dậy, hướng về phía cánh cổng.
Người kia đưa mắt nhìn xem nhưng lại không hề thấy gì.
Nam nữ người nào cũng đẹp, không hổ danh là tu chân giới, xấu đẹp đều có thể tùy chỉnh.
"Minh Mạn!"
An Dật nói nữa chừng, hắn muốn giới thiệu Thanh Minh nhưng lại không thể tìm thấy, cho đến khi hắn dùng thần thức để cảm nhận thì mới tìm ra được.
Thời gian cứ thế trôi qua.
“Không dám, tại hạ làm sao dám nhận, hai vị cô nương này là đạo lữ của người khác!!”
Nhân vật phụ mà, dù có c·h·ế·t đi chăng nữa cũng không ai để ý, có bị nhìn thấy đi nữa cũng ngay lập tức bị quên đi, sự tồn tại cảm thấp đến đáng thương, nhưng nó lại là phương pháp tốt nhất cho việc ẩn giấu, trốn tránh.
Một lúc sau, đám người đến trước tường thành.
Một cái cơ duyên di động, không thèm mới lạ.
Bàn Nguyên đưa mắt nhìn xem hàng người đang ồ ạt bước vào bên trong bí cảnh, thở dài.
Đặc biệt còn tốt nữa, Thanh Minh nhìn xem hai bộ ngực của Tuyết Liên và Lạc Dao thầm chắc chắn.
Ba người lần lượt giới thiệu.
Đặc biệt là đừng nhìn Vân Yên không nói gì, một khi lời nói nói ra mang tính đụng chạm đến ai đó thì nàng không ngại mà khô máu với hắn.
"Hắn?? Đâu??"
"Thần thức??" Người kia nghe vậy thì thử dùng thần thức để cảm nhận, và quả nhiên, hắn thật sự cảm nhận được có người đang đứng ở đó, đẩy mạnh thần thức lên một chút nữa, Thanh Minh mới hoàn toàn xuất hiện trước mặt hắn.
Còn Thanh Minh thì từ lúc ra khỏi nhà đến giờ đều sử dụng những gì học được thông qua cẩm nang nhân vật phụ và 36 tuyệt kỹ nhân vật phụ để hạ thấp sự tồn tại cảm của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bằng vào khả năng quan sát nhạy bén, Thanh Minh liếc mắt một vòng, tiếp thu hết tất cả biểu cảm của mọi người vào trong mắt, rồi trong lòng không khỏi tỏ ra khinh thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến cả Vân Yên cũng phát giác được, không ưa.
Hai bên đạt thành hợp tác, hai bên đều vui vẻ, chỉ là mỗi bên đều có một ý nghĩ mà không ai biết được.
Nhìn sao nhìn thì cũng thấy bên mình vẫn được lợi nhiều hơn.
"Không phải?? Ở đây còn ai nữa mà không phải??" Người kia ngó nghiên tìm kiếm.
Khí vận: 1」
Tuy vậy, việc sử dụng thần thức để dò xét một người nào đó không liên quan là một chuyện cực kỳ bất lịch sự. Vậy nên cần cẩn thận trước khi dùng.
"Vị huynh đệ này, không biết tính danh của ngươi là gì??" Người kia đối với Thanh Minh chào hỏi.
Mà cũng phải, ở đây Vân Yên có tu vi cao nhất nên trông chờ vào người như vậy cũng là hiển nhiên.
“Rất vui khi được gặp các ngươi, chúng ta là dân bản địa.”
An Dật tự nhiên cảm thấy có chút sai lầm khi đến đây.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.