Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 155: Giác Ngộ
Chương 155: Giác Ngộ
Khắp cơ thể hắn toàn vết thương, đi đứng không được thoải mái, đảo qua đảo lại, mặt mũi đầy vết bầm tím, giống như vừa mới trải qua một trận ẩu đả đầy kinh khủng vậy.
Thanh Minh và năm người kia tách nhau ra, mỗi người một ngã, người nào về nhà người nấy.
Phải biết, đối phương là khí vận chi tử, chỉ cần có thể kết bạn và đi chung với hắn thì có thể hưởng lợi rất nhiều từ hắn, không nói đến việc đột phá nhưng nhận đến cơ duyên chắc chắn sẽ không hề ít.
Tuy vậy hai nàng vẫn cố tỏ ra mê mang nhất có thể vì đây cũng là một phần kế hoạch của Thanh Minh.
Người có thể giữ bí mật một cách an toàn nhất chỉ có người c·h·ế·t, vậy nên để giữ bí mật này những người này cần thiết phải c·h·ế·t.
Trơ mắt nhìn người kia đi, Hồ Ngọc Phụng lại lần nữa suy nghĩ.
“Cố Chính!!”
“Tất cả mọi thứ hắn làm từ đầu tới giờ đều có mục đích cả, hắn có đủ tự tin để thực hiện, đủ để chứng tỏ hắn thông minh đến cỡ nào. Đánh không lại thì ta dùng não để thiết kế, kể cả cường giả trong người An Dật cũng phải nhường!! Đáng khâm phục!! Chỉ là... những kẻ thông minh như này thường dễ c·h·ế·t sớm!!" Bình lão khen ngợi những cũng thầm đáng tiếc cho Thanh Minh, lại tiếp tục nói
Trước tiên là ly gián cho Cố Chính, bắt buộc người này phải luôn ở trong cái tâm thế là người bị hại, lo sợ bị bại lộ, để làm giảm khả năng suy đoán và tăng khả năng nghĩ nhiều.
Nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ mà thôi, đợi cho đến khi hắn có được bằng chứng thì hắn mới có thể đối với Cố Chính này nọ.
Người khác có thể không biết, nhưng ở vị trí của nàng thì không biết không thể được.
Lúc này, từ trong cánh rừng gần đó truyền tới tiếng bước chân.
"Vào đi!!"
Là Cố Chính từ bên trong bước ra.
Hồ Ngọc Phụng búng tay một cái, mùi máu tươi hoàn toàn biến mất, cả căn phòng trở lại như cũ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ừm!!”
Tsk!!
Mà Cố Chính sau khi nghe được lời nói của An Dật, hắn đại khái cũng có thể hiểu được chuyện gì xảy ra khi nãy rồi.
Túm cái quần lại thì cách xử sự ở hai phía đều giống nhau, chỉ vì hắn quá đa nghi cũng như cái cách mà tên tu sĩ Ngũ Phân kia xử lý đã khiến hắn suy nghĩ lệch hướng và phải tự đả thương mình.
Cho đến khi người này kể xong, Hồ Ngọc Phụng cố gắng kiềm nén hưng phấn, đối với người kìa nói.
Nghe xong hai nữ mới giả vờ thở dài nhẹ nhỏm rồi cũng An Dật, Cố Chính trở lại trong thành.
Với một người trong sạch thì dù cho có tách ra hay không thì chỉ cần hắn ổn hắn sẽ lập tức trở về, và thời gian sẽ chứng minh tất cả.
"Hửm??" Sau khi nghe được lời này, Hồ Ngọc Phụng lần này mới ngẩng đầu lên nhìn xem người kia, hứng thú, nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếp theo, tách cả hai người ra để lần nữa giảm khả năng suy đoán.
Vừa mới tiến vào, hắn đã thấy Hồ Ngọc Phụng hiện tại đang ngồi ở bàn làm việc nhìn xem sổ sách của Nhuận Tư Phường.
An Dật cũng nhận ra người tới là Cố Chính, hắn liền vội vội vàng vàng chạy tới đón đỡ.
Có thể nói, đây là một dạng thức thuộc tâm lý học tội phạm.
“Khụ!! Ta không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi!! Rất nhanh sẽ khôi phục. Chỉ là… tài nguyên ngươi đưa cho ta đã bị cướp đi mất!!”
"Báo cáo!!"
Người này có lẽ là Bính lão, thiếp thân bên cạnh Hồ Ngọc Phụng, và khả năng lẫn trốn của lão cực kỳ cao siêu, hoàn toàn hòa làm một với môi trường.
"Đã rõ!!" Người kia run cả người, vội vàng đáp ứng, sau đó quay lưng đi ra khỏi phòng hợp.
“Có lẽ… ngay từ đầu, hắn không hề có ý định g·i·ế·t hai người này, hắn chỉ muốn gặp mặt sư phụ mà thôi. Nhưng… làm sao hắn lại biết nhiều như vậy??”
Cho đến khi kiểm tra xong thì hắn mới cảm thấy yên tâm được một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bình Lão, lão lại quên rồi, nếu như chính hắn có thể phát hiện ra được Hậu Thiên Khí Vận Chi Tử thì hãy đoán xem hắn còn có thể phát hiện ra được gì nữa?? Từ những hành động của hắn thì hắn giống như đang chăn nuôi An Dật vậy!! Chỉ là không biết bắn đang chăn nuôi để lấy gì mà thôi.”
Còn việc quan tâm thế này, tất nhiên là vì hắn không muốn cho Cố Chính nhìn ra bất cứ sự lạ thường nào từ hắn, chỉ có làm như vậy thì bằng chứng mới có thể nhanh chóng tìm tới.
Bính lão từ từ giản giải cho Hồ Ngọc Phụng nghe.
"Giàu thì nó ghét, đói rét thì nó khinh mà thông minh thì nó tìm cách tiêu diệt! Đừng khinh câu nói này, nó là sự thật!! Thà ngu một chút nhưng có thể sống chứ mà để bọn hắn biết thì dù cho có lên trời hay xuống biển bọn hắn cũng sẽ bầy kế muốn diệt!!"
Lời nói từ một phía vẫn chưa thể tin lắm, nhưng cho đến khi đó thì hắn vẫn sẽ đối với Cố Chính phòng bị.
"Vâng!!" Người này bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Hồ Ngọc Phụng nghe, từ kế hoạch mà Thanh Minh giao cho hắn, cho đến những thứ hắn nghe được từ chính miệng Thanh Minh.
Qua một vài phút, tiếng gió đó mới dứng lại, nhưng thay vào đó nó lại mang theo một chút mùi máu tươi quanh quẩn khắp căn phòng.
Hắn đưa tay lên gõ cửa.
Bên trong cũng lập tức truyền đến tiếng nói.
"Ta đã biết rồi, ngươi lui ra đi. Nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngươi không được phép tiết lộ cho bất cứ ai cả, nếu không thì..."
Không ai nói gì cả, nhưng một người trong đó lại từ từ đi lên phía trên tầng 11 gặp mặt Hồ Ngọc Phụng để báo cáo.
"Đúng vậy!! Nếu như hắn có thể vì ta mà sở thì thăng tiến chỉ là vấn đề thời gian!!"
———————
“Thanh Minh… Thanh Minh… hắn bí hiểm hơn những gì người ta nói nhiều!!”
Nếu lão mà là hắn thì có lẽ lão đã giấu đi bí mật này rồi.
Hiện tại cũng chỉ mới gần trưa một xíu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái cách mà Thanh Minh thực hiện kế hoạch rất hợp lý, dù cho hắn có làm gì An Dật đi chăng nữa thì kết quả dành cho Cố Chính vẫn là tự đả thương mình mà thôi.
Mất cái này, được lại cái kia.
Qua thêm một chút xíu thời gian, lần này hai nữ đã từ trong hôn mê tỉnh lại.
Hồ Ngọc Phụng nói, nhưng không biết nàng đang nói chuyện với ai nữa, tuy vậy căn phòng không có một cái cửa sổ nào bỗng truyền đến tiếng gió lùa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cần không sai thì không sợ, nhưng đã sai thì dù cho bên ngoài có tỏ ra thế nào thì bên trong vẫn không tránh khỏi lo sợ và tìm cách phòng bị.
"Nói đi, từ đầu tới cuối!!"
Tất cả mọi thứ xảy ra khi nãy chỉ tốn vỏn vẻn hơn một tiếng.
"Xin phép!!"
Là Hậu Thiên Khí Vận Chi Tử nhưng cách cục của hắn vận quá nhỏ, bị kiềm nén trong chính Giao Thành này, ngày ngày chỉ lặp đi lặp lại quá trình đi săn dẫn đến sự phát triển của hắn trở nên bị giới hạn.
An Dật tất nhiên là nghe hiểu, hắn cần thận gật đầu.
Không khoang nhượng, không đồng cảm.
An Dật trông thấy hai nữ như vậy cũng tận tình giải thích những gì đã xảy ra.
Một giọng nói già nua phát ra, đáp lại lời nói của Hồ Ngọc Phụng.
Hai nữ chỉ ngất đi mà thôi, ngoài ra không có vết thương nào trí mạng.
Mặc dù hôm nay có rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng cũng không tính là hoàn toàn xấu.
"Ta hiểu, vậy nên có thể dùng thì dùng, nếu không thể dùng nữa thì chúng ta nên cùng hắn kết xuống thiện duyên, tương lai có khi chúng ta gặp nạn, hắn có thể sẽ xuất hiện!!"
An Dật sau khi lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể cũng nhanh chóng chạy đến chỗ hai nữa để kiểm tra xem hai nữ thế nào.
Đến khi này, Hồ Ngọc Phụng mới không kiềm chế được nổi hưng phấn nữa, khuôn mặt của nàng thoáng chốc trở nên hồng hào, nở một nụ cười bất tuyệt.
"Nhưng mà..." Bính Lão lần nữa lên tiếng, lão nói: "Khí Vận Chi Tử, không phải thứ mà bất kỳ ai cũng có thể nắm giữ, thành tựu của hắn từ khi sinh ra đã được định sẵn là đứng trên tất cả mọi người, tiểu thư chỉ có thể dùng hắn được một lúc nhưng lại không thể dùng hắn được mãi mãi!!”
Năm người kia sau khi chia tay Thanh Minh cũng trở lại Nhuận Tư Phường.
"Đúng vậy, thật không ngờ đến lúc này lại xuất hiện Hậu Thiên Khí Vận Chi Tử ở đây!!"
"Hậu Thiên Khí Vận Chi Tử!! Là Hậu Thiên Khí Vận Chi Tử đó Bính lão!!"
Đánh vào nó thì rất dễ dàng thực hiện được kế hoạch.
"Phường chủ!! Theo yêu cầu của ngài, thuộc hạ muốn báo chuyện của... Thanh Minh!"
Mà hắn càng kể, Hồ Ngọc Phụng càng nổi lên hứng thú, không chỉ vì mỗi kế hoạch mà trong câu chuyện này, có một vài thứ mà Thanh Minh nói với nàng đã lộ ra bên ngoài ánh sáng.
"Ừm!! Nhưng mà... gặp nạn sao?? Chỉ mong là hắn khi đó đã đủ mạnh để có thể giúp đỡ, còn không thì có lẽ hắn sẽ c·h·ế·t cùng chúng ta!!"
"Nói!!" Hồ Ngọc Phụng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm sổ sách, lên tiếng.
Còn với người lo lắng bị bại lộ như Cố Chính, nó khiến Cố Chính phải rơi vào tình huống bắt buộc phải tẩy trắng bản thân nhanh nhất vì thời gian hắn có không nhiều.
Cần thận cũng tốt đấy, nhưng không có thực lực thì ngươi chả là cái thá gì, nắm đấm của người nào mạnh thì người đó có quyền lên tiếng, và biện minh vì này nọ chỉ thể hiện bản thân người yếu đuối mà thôi.
"Nhưng đó là chuyện của hắn, không phải chuyện của chúng ta, hắn với chúng ta cũng chỉ là đồng bạn hợp tác mà thôi, đôi bên cùng có lợi."
“Nhưng mà… nói đi cũng phải nói lại, Thanh Minh, tên tiểu tử này, hắn vậy mà đối với Hậu Thiên Khí Vận Chi Tử không có một chút tiếc nuối nào khi nói ra sao??” Bình Lão bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú đối với Thanh Minh.
“Và thêm nữa, sẽ không hề dễ dàng gì để dùng khi trong người hắn lại có thêm một cường giả, Thái Vinh.”
Người này tiếng vào bên trong phòng họp.
"Bính lão!! G·i·ế·t bọn hắn!!"
Tiến lên tầng 11, trước cửa phòng họp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi nói gì vậy?? Tài nguyên mất thì vẫn có thể đi tìm, nhưng người c·h·ế·t rồi thì cũng chẳng đi tìm được, ngươi nên cảm thấy may mắn!! Mà… ngươi như này mà còn nói là rất nhanh sẽ khôi phục?? Không được, hiện tại túi trữ vật của ta cũng bị lấy mất rồi, chúng ta phải nhanh chóng trở lại bên trong thành để tìm đại phu thôi!!”
“Ừm!!” Cố Chính nhẹ ừm, sau đó dưới sự giúp đỡ của An Dật, cả hai trước tiên tiến đến vị trí hai nữ để đánh thức hai nàng.
Trở lại trong thành.
Hồ Ngọc Phụng cũng không phải là kẻ ngu, nàng tự hiểu được những điều đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.