Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 134: Tử Khí Đông Lai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 134: Tử Khí Đông Lai


“Yên Nhi!! Cản nó lại!! Đừng để nó chạy!!”

Theo đó, khí chất trên người hắn cũng thoáng chốc thay đổi.

An Dật thấy vậy cũng mặc kệ, hắn tiếp tục phần hắn luyện võ.

Trong chiến đấu, ba người vẫn chưa hiểu nhau nên vẫn cần thông qua lời nói để cùng nhau chiến đấu.

“Ừm!!” Vân Yên gật đầu.

Thế là thành công.

Âm khí và Dương khí hòa làm một sẽ tạo thành Âm Dương Khí, tốt cho việc tu luyện Tâm Nhãn.

Chương 134: Tử Khí Đông Lai

"Chào buổi sáng!!"

Sau cùng vẫn là chạy trở về phòng của mình để tự xử.

Cũng may là cái cảm giác đó đã biến mất, chứ không thì hắn sợ rằng cũng không thể nói được dù chỉ một câu.

Khi tia sáng mặt trời vừa mới xuất hiện, Thanh Minh liền dựa theo những gì hệ thống truyền tải nội dung Thái Ất Thần Kinh vào đầu hắn, mở mắt ra để tu luyện.

Thầy tướng cái nghề này không được ựa chuộng ở tu chân giới cho lắm.

Mỗi sáng sớm, khi ánh sáng mặt trời vừa ló dạng, sẽ có một lượng lớn âm khí bị giảm, âm khí lúc này đây sẽ là thời điểm tốt nhất để hấp thu.

Nghe được lời chào, Thanh Minh cũng dừng lại động tác, lâu trên người một vệt mồ hôi, đáp trả.

Quá trình lịch luyện của ba người đã bắt đầu từ hôm qua.

Chàng thư sinh với vóc dáng bốc lửa, đường cong cơ thể thoát ẩn thoát hiện dưới lớp áo quần ướt sũng, chỗ che đậy cũng bị hiện ra một chút ít. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Không-- Không cần đâu, tự thân trưởng thành vẫn là tốt nhất." Thanh Minh khéo léo từ chối.

An Dật bất ngờ nói, vẫn như trước đó đã nói.

"Ừm!!" Cao Nguyệt Cát gật đầu rồi nhanh chóng trở lại bên trong nhà.

Sáng ngày hôm sau.

Trong nhà mọi người cũng đã tỉnh lại.

————-

Tuy là mở mắt nhưng Tâm Nhãn của hắn là đang nhắm nên hắn cũng chả có gì thay đổi.

"Khô--- Không có gì!!" An Dật không thể bình tĩnh được, ấp úng nói.

Bên ngoài tường thành Giao Thành.

Tổ đội vẫn là không bằng ba người bọn hắn nhưng bàn về kinh nghiệm thì quả thật nhiều hơn bọn hắn.

Phạm vi bên trong 20m, kể cả người đang ở bên trong đó bị dính một loại cảm giác nhìn thấu, mọi thứ, mọi bí mật như bị moi móc ra.

Sao vậy nhỉ??

Có vẻ như điều kiện môi trường thay đổi, giúp con người trưởng thành nhanh hơn.

“Xin lỗi!!” An Dật cúi người 30 độ, xin lỗi Thanh Minh.

An Dật cũng phát hiện ra được Thanh Minh, hắn dừng lại luyện tập, nhìn Thanh Minh.

"Chúng ta??" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

An Dật cũng không đi đâu hết ngày hôm nay, mặc dù Cố Chính đã tới và rủ đi.

Hai ngày sau.

Nghĩ sao hắn lại đi mà để Cao Nguyệt Cát ở nhà một mình với những người này??

Hắn lòng vẫn mang nghi ngờ.

Thanh Minh nghe vậy thì thầm nghĩ.

Khoảng khắc này cứ như thế tiếp tục cho đến khi mặt trời hoàn toàn mọc, Thanh Minh mới dừng lại việc tu luyện.

Thanh Minh nói xong liền tìm kiếm chỗ mà khi mặt trời ló dạng và ánh nắng sẽ chiếu xuống chỗ đó đầu tiên ngồi xuống.

Mặc kệ Thanh Minh có đồng ý hay không, hắn hôm nay vẫn sẽ ở nhà.

Hắn đứng đậy, từ trong hòm trữ vật lấy ra thanh kiếm gỉ, rồi bắt đầu vung kiếm.

Thanh Minh dùng toàn bộ thời gian của mình để có thể luyện tập.

“Hôm qua… đầu óc vô nước nên…”

--------

"Hửm?" Thanh Minh không biết tại sao Cao Nguyệt Cát lại làm như vậy nhưng kệ đi.

Với tu vi vượt trội, nàng ngay lập tức đuổi kịp yêu hùng đồng thời chăn được đầu nó.

“Thế nghề chính làm gì??”

Không hiểu là hắn đang bị hoa mắt hay gì, mà hắn lại có thể nhìn thấy trên đầu Thanh Minh là một con mắt trắng đen lớn, đang liên tục hút lấy xung quanh.

Tạo hình của ba người giờ tạo thành một hình tam giác, ngăn chặn đường lui của yêu hùng nếu như nó có ý định đổi phương hướng chạy.

"Ch--Chào buổ--i sáng!!" Nàng nhỏ giọng nói.

Hắn không thể dẫn theo Thôi Tư Phùng đi lịch luyện được, cần có người trông coi giùm và ngươi này không ai khác thích hợp hơn là Cao Nguyệt Cát.

Yêu hùng lao lên, bày ra bộ móng vuốt sắc nhọn của mình đồng thời sử dụng tất cả lực lượng bên trong cơ thể.

Thanh Minh tiến tới.

Dự cảm không lành chăng??

Đến tối thì vẫn là hoạt động về đêm mà thôi.

Chẳng qua như này vẫn chưa đủ, hắn rất nhanh lần nữa tiêu hao sạch lực lượng rồi lại ngồi xuống khôi phục.

Chỉ là, cả ngày hôm nay hắn luôn bị Cao Nguyệt Cát nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

"Chào buổi sáng!! Mẹ!!"

Theo công pháp, đôi mắt mù của Thanh Minh đang liên tục hấp thu lấy Tử Khí Đông Lai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Yêu hùng cũng thông minh, nó nhận ra bản thân đã bị bao vậy, không còn đường lui, nó chỉ còn nước tìm đường sống trong chỗ c·hết.

Đúng vậy, một thầy tướng, hắn vẫn còn nhiệm vụ Nghịch Thiên Cãi Mệnh, lấy loại nghề nghiệp là thầy tướng này vẫn là hợp lý nhất.

Nhưng ngay lúc Thanh Minh muốn đáp ứng.

Hắn cứ làm đi làm lại hành động đó liên tục, khiến cho An Dật đứng bên câm lặng, không hiểu sao Thanh Minh lại làm vậy.

Hắn rất nhanh liền nhập định.

“Không có gì!! Không có gì!! Ta hiểu, dù sao thì cũng không dễ dàng gì, cẩn thận là điều phải có.”

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Cao Nguyệt Cát càng thêm đỏ mặt, không được tự nhiên.

Cao Nguyệt Cát cũng đã dậy.

“Làm ma đầu.” Thanh Minh thầm nói, hắn sao có thể nói từ này ra khỏi miệng được.

Thanh Minh có ý định chào hỏi, nhưng An Dật đã…

Khi mặt trời còn chưa ló dạng.

Nhưng lại nhìn thấy An Dật đang nhìn hắn với một loại ánh mắt không thể tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả ba người hiện tại đang đuổi theo một con yêu hùng, yêu thú Thất Ngưng.

Tiếp theo đó, khoảng thời gian trong ngày.

Sức mạnh không phải là tất cả trong một trận chiến.

Có thể là hắn không sợ, nhưng nếu như những người này bắt mẹ hắn và đe dọa hắn thì sao??

Hắn không biết, chỉ là hắn sẽ tin vào bản năng của mình.

An Dật cảm thấy rất tốt khi Thanh Minh lại là người hiểu chuyện.

"Nếu đã vậy thì thôi!!"

“Thầy tướng?? Thật không biết ngươi nghĩ gì lại đi làm thầy tướng??”

Thanh Minh nhẹ cười, hắn cũng giống như An Dật, cũng đang dần thay đổi để có thể phù hợp hơn, và bản thân hắn đang cực kuf đề phòng. Kẻ thù của hắn còn nhiều hơn An Dật nhiều.

Nhưng là điều gì thì Thanh Minh lại không thể biết, hắn cũng không biết tại sao trái tim của mình lại nhảy một nhịp lệch.

"Lịch luyện?? Vậy ngươi có muốn cùng chúng ta đi săn không??" An Dật đến lúc này mới cảm thấy thanh niên trước mắt không hề tệ, bèn rủ Thanh Minh theo trong lần đi săn tới.

Nhưng có vẻ như mọi thứ đều rất ổn thỏa khi có sự xuất hiện hai nữ.

“Mạn Nhi, tác động bên trái!!”

À, để tiện lợi cho việc hoạt động thì Thanh Minh đã thay cho mình một bộ bà ba nam rồi.

"Ngươi nhìn cái gì??" Thanh Minh nghi ngờ hỏi.

Tiếp tục luyện tập.

Mà An Dật đang luyện võ liền dính phải cảm giác đó, hắn không khỏi run cả người.

Nó xác định mọi thứ xung quanh, rồi quay đầu về phía Thanh Minh.

Thanh Minh thấy vậy cũng chỉ có thể nhún vai.

“Minh Thanh, một thầy tướng!!”

Tâm Nhãn là sự tiến hóa của Âm Dương Nhãn, hai khí Âm Dương sẽ là c·hất k·ích t·hích, bồi bổ cho Tâm Nhãn.

"Ừ, ta và Cố Chính, người mà hôm qua đi đằng sau ta đấy!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thì trái tim hắn bổng nhảy một nhịp lệch, giống như là đang cảnh báo hắn một điều gì đó.

Nó chỉ xuất hiện cùng lúc vào lúc sáng sớm mà thôi, thời khác này người ta gọi là Tử Khí Đông Lai.

Nếu như so sánh với trước đó thì Thanh Minh đang dần kiểm soát được lượng linh khí, lực lượng tiêu hao khi vung kiếm rồi, số lần vung kiếm cũng gia tăng lên một cách đáng kể.

Khi nàng ra khỏi cửa, thì bỗng thấy được một số hình ảnh tươi đẹp.

Thanh Minh cũng hiểu được lý do tại sao hắn lại làm vậy rồi, Thanh Minh cũng không ý kiến, chỉ cần vài ngày tiếp theo thì mọi thứ sẽ lắng xuống.

Để an toàn, nó muốn dùng hết sức đánh g·iết, chỉ có làm như vậy biến số mới ít xảy ra.

Chỉ là vung kiếm thôi mà, có cần phải cực khổ như vậy không??

Nhưng hắn làm gì hiểu được.

An Dật nghe vậy cũng không hề níu kéo, hắn khi đó cũng chỉ là thử thăm dò mà thôi.

「Cố Chính, Ngưng Linh Bát Ngưng, 22 tuổi.」

Ít nhiều gì trước đó hắn vẫn cho là An Dật đang trong thời kỳ nổi loạn nên không phân biệt được phải trái.

Hắn hôm nay không đi lịch luyện là có lý do.

Thanh Minh đã rời khỏi phòng, hắn muốn luyện tập vung kiếm.

Thanh Minh thì bị giật cả mình, không ngờ An Dật lại làm ra hành động như thế.

"Ừ!! Ngươi làm gì thì làm đi, ta tu luyện!!"

Nếu như đi chung với hai người này thì quả thật cơ hội rèn luyện cũng tăng một cách đáng kể dù sao thì...

“Chả làm gì!! Lần này đến đây là để lịch luyện và hướng tới bí cảnh." Thanh Minh cũng thành thật nói ra mục đích của mình.

Hắn vội quay đầu nhìn về phía nơi Thanh Minh đang ngồi.

Thanh Minh nhắm mắt, tỉnh lại khỏi tu luyện.

Thay vì sợ hãi, hắn thầm cười.

Mồ hôi chảy khắp người ướt sủng cả quần và áo.

Khi đêm đến, Âm Khí sẽ xuất hiện, khi sáng lên, Dương Khí sẽ xuất hiện và xua tan âm khí, đây là tuần hoàn, quy luật tự nhiên.

------------

Thanh Minh cũng nhanh chóng phát giác được yêu hùng hướng về mình.

Và có chút bất ngờ rằng khi ra ngoài sân thì đã thấy An Dật đang đứng đó, cũng luyện võ các thứ.

Âm Khí, Dương khí, linh khí là ba loại khí khác nhau, chỉ là Âm Khí và Dương khí có ít người biết.

Nhưng để làm được điều đó thì hắn cần phải xác định hai người này không phải là một mối nguy hại đã.

Quan hệ giữa ba nữ nhân ngày các tốt, việc nhờ vả cũng trở nên tốt hơn.

Xác định được Thanh Minh là kẻ yếu nhất trong ba người, chỉ cần nó nhanh chóng g·iết người này thì đường lui sẽ xuất hiện.

“Nghề tay trái mà thôi.”

“Giới thiệu lại lần nữa, ta là An Dật.”

Có lẽ sẽ học được gì đó.

Thanh Minh ra lệnh!!

Thanh Mạn và Thanh Minh cũng nhanh chóng bức tốc đuổi theo.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 134: Tử Khí Đông Lai