Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95: Khế Ước Cái Gì, Bỏ Nó Qua Một Bên Đi
Một luồng sức mạnh vô hình nhấc bổng hai người cô gái lên, trong ánh trăng rực rỡ của Hà thành cùng những ngôi sao tô điểm kia, như cùng lúc chiếu rọi vào hai người con gái, tạo nên một bức tranh toàn mĩ.
“Em nói rồi, giờ các chị là của em, có một chút phúc lợi em để lại cho các chị rồi đấy, về phòng mà từ từ tiêu hóa”. Nguyễn Anh nói với giọng điệu bá đạo như thường ngày.
“Em nhận được …”. Nguyệt Thanh tỉnh hồn, nghe lời Hải Ninh, bắt đầu chậm giãi giảng giải.
“Rõ”.
Ngước lên nhìn Nguyễn Anh, ông anh này lại cúi đầu xuống, từ từ rót cho mình cùng Nguyễn Anh một cốc nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hahaahah” Cả Nguyệt Thanh cùng Hải Ninh đang bị Nguyễn Anh, lấy từ đâu ra mấy cọng lông chim, phe phẩy vào lòng bàn chân, khiến hai cô bé đang ngủ ngon thức dậy cười khúc khích.
Về món quà này, thì nó chính là kí ức của Nguyễn Anh, đúng là kí ức của Nguyễn Anh, kí ức được cho hai cô gái là loại kí ức chứa kinh nghiệm của Nguyễn Anh nghiên cứu đúc kết về điện ảnh và Coser.
Chương 95: Khế Ước Cái Gì, Bỏ Nó Qua Một Bên Đi
“Kí, sợ gì, chẳng lẽ chị còn muốn yêu người khác sao”. Nguyệt Thanh đáp lại ngay lật tức, không có chút gì do dự.
“Từ từ” Ông anh Hoàng Minh đứng dậy, ngăn cản lại bước chân của Nguyễn Anh.
Ánh mắt bất khả tư nghị mà nhìn Nguyễn Anh, Nguyễn Anh cười cười mà nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không đến 10 s con mắt của Nguyễn Anh mở ra, lại lần nữa xông lên, hôn môi hai nàng, đang định phản kháng, cặp mắt của hai cô gái trừng lớn lên, không tin được.
“Kí hay không kí”. Cô nàng hỏi, mà trong lời hỏi lại chả nghe ra được chút gì lưỡng lự.
“Dậy đi, đánh răng rửa mặt còn ăn sáng rồi đi”.
Sau một hồi, mở mắt ra, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn hai cô gái, theo như dự kiện của Nguyễn Anh, hai cô gái này phải mất mấy hôm mới kí khế ước chứ, ai ngờ kí ngay luôn hôm qua, dẫn đến cũng nhận được món quà của Nguyễn Anh.
Nhưng lần này, hai cô bé này lại vẫn còn ngủ, nghĩ hoặc, bước vào, Nguyễn Anh nhìn hai cô gái một chút, nghĩ ra điều gì đó, nhắm mắt lại.
“1 2, 3 – Kí kết khế ước”. Cả hai cùng nhau lên tiếng, kí kết cái khế ước này.
“Không có gì đâu” Nguyễn Anh cười tươi chào đón hai cô bé xuống tới.
Sớm nhất vì nó là thói quen, muộn nhất vì bận trưng diện, biến bản thân hài long nhất mới ra ngoài đường được.
Cả hai cô bé cứ vậy mà trao đổi, không biết có bao nhiêu chuyện muốn nói, mà đến khi gà gáy trời sáng cũng không ngừng lại được, phải đến khi quá mệt lả, hai cô bé rúc đầu vào nhau, ngủ lúc nào không hay.
“Hai người đang làm gì vậy” Âm thanh từ phía cầu thang vang lên, Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh đã hoàn tất công tác chuẩn bị của bản thân, lần này không mất thời gian lắm, đã xuống tới nơi, thấy động tác của ông anh Hoàng Minh với Nguyễn Anh, nàng dò hỏi.
2,3 phút sau, thấy hai cô bé đã có vẻ mệt hết hơi, Nguyễn Anh mới dừng lại, co giò bỏ chạy xuống lầu, miệng thì hét.
Hít sâu một hơi cả hai đồng thanh hô, ai mà đứng đây chứng kiến, chắc sẽ nghĩ rằng, tụi này giữa đêm không ngủ hô hô cái gì, thực hiện khế ước gọi quỷ Satan à.
“Em nhận được gì nào”. Hải Ninh nhẹ nhàng mà nói.
“Đừng lo, về vấn đề game, anh còn thất bại nhiều hơn cả chú, nhưng giờ vẫn còn đứng đây, đam mê vẫn còn, với cả ông em đây còn vui tươi thì lo lắng gì. Không phải vẫn còn cơ hội sao, mà không được thì cũng chả sao cả, lại làm lại thôi, thứ anh đây thiếu chỉ là cơ hội thôi, chứ thời gian, đam mê anh đây có đầy”.
Gật gât đầu, Nguyễn Anh mở lời.
Hải Ninh luôn là người biết mở đầu câu chuyện, nhìn cô bé Nguyệt Thanh đang ngơ ngác.
Hai cô nàng nhìn nghi hoặc, không hiểu Nguyễn Anh đang muốn làm gì, nhắm mắt bày trò gì à.
Nguyễn Anh nghe ông anh nói một tràng dài, nội tâm không khỏi xao đông, có vẻ như càng ngày càng thích ông anh này rồi đây( Không phải thích yêu).
Đợi cho đến khi Nguyễn Anh dừng hẳn động tác, đặt cốc nước xuống, ông anh mới mở lời.
Hải Ninh nhìn Nguyệt Thanh nói.
Nguyễn Anh lúc này vẫn không biết, sắp có một tai họa ập xuống đầu, gương mặt vẫn vô cùng vui vẻ.
“Được rồi, nếu người đã đầy đủ, chúng ta hãy đi hội chợ”.
Cứ đi, vừa qua đến cửa phòng hai cô gái, thấy nó đang được mở, có chút tò mò ngó vào, thấy hai cô vé này vẫn còn đang ngủ. Bình thường hai cô bé này thường là người dậy sớm nhất, cũng là người ra khỏi phòng muộn nhất.
Nụ hôn vừa rồi, không đơn giản chỉ là một nụ hôn, mà nó còn là một khế ước đặc biệt. Khế ước kết nối giữa hai con người lại với nhau. Một khi đã kí khế ước, đồng nghĩa với việc, mãi mãi không xa rời, mãi mãi không phản bội, đồng sinh cộng tử, chia sẻ cho nhau. Người đã kí khế ước, mà phản bội lại, sẽ bị bên còn lại biết được ngay tức khắc, và có quyền quyết định với cuộc sống của người còn lại.
“OK”. Hải Ninh điều khiển ngón tay của mình, tạo thành hình dáng của chữ Ok, miệng thuận thế nói.
Biết sai là có phần trách nhiêm của bản thân, vậy nên cũng phải có trách nhiệm gọi hai cô bé này dây, gương mặt của Nguyễn Anh nở một nụ cười Anya Forger, từ từ tiến lại phía giường hai cô gái đang nằm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được, ông anh có việc, cứ đi, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau nữa là em cho anh nghỉ luôn”. Khuôn mặt của Nguyễn Anh nghiêm trang mà nói.
Vì lẽ đó, rất dễ hiểu, khi hai cô gái này kí kết khế ước chắc hẳn đã hưng phấn không ngủ được, hai cô nàng có vẻ đã trò chuyện với nhau, dẫn đến giờ còn chưa dậy.
Nhìn hai cô nàng đã mệt lả, Nguyễn Anh vẫn còn sung sức, tự hào mà mỉm cười. Nghĩ ra điều gì đó, mắt nhắm lại.
Ông anh Hoàng Minh cũng vô cùng phối hợp, thái độ vô cùng nghiêm túc, tay còn làm động tác tiêu chuẩn chào cờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong, Nguyễn ANh đưa tiễn hai khuôn mặt ngơ ngác cô gái về phòng, bản thân mình thì về nằm ngủ.
Nguyễn Anh từ từ tiến lại, nhẹ giọng hỏi.
Hơi kinh ngạc, Nguyễn Anh còn tưởng ông anh này lo lắng về vấn đề game, ai ngờ không phải vậy.
“Sau đợt này, nhà anh có chút chuyện, anh sẽ không thể tham gia được với các em, phải đợi đến mấy ngày hội chợ Sài Thành tổ chức, anh mới có thể quay lại được”.
Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh bị Nguyễn Anh làm cho thành hơi thở dốc, gương mặt ửng hồng vì cười quá nhiều, hai cô nàng nhìn nhau, ánh mắt như thống nhất muốn làm một điều gì đó.
Hiểu ý, Nguyễn Anh ngồi xuống đối diện ông anh này, nhấc cốc nước lên uống.
Một lúc sau, hai người mới từ từ hạ xuống, cảm thụ trong đầu khế ước, cùng món quà được Nguyễn Anh nói, hai nàng vẫn có chút cảm giác khó tin.
“Vậy, thì đếm từ 1 đến 3, cả hai cùng kí”. Nguyệt Thanh gật đầu, nói tiếp.
“Sao vậy”.
Sáng hôm sau, một ngày sau biến cố, thái độ của Nguyễn Anh vẫn vậy, đánh răng rửa mặt, tính đi thẳng xuống lầu.
Một lát sau, âm thanh trong trẻo như chuông bạc vang ra từ trong phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như thể biết được suy nghĩ của Nguyễn Anh, ông anh Hoàng Minh nói.
Vừa bước xuống lầu, Nguyễn Anh đã thấy ông anh Hoàng Minh, ngồi tại phòng khách đăm chiêu suy nghĩ.
Hai cô gái đứng trong phòng, ngơ ngác mà nhìn nhau, bởi vừa rồi, họ đã được thể nghiệm một thứ gì đó quá đỗi siêu việt nhận thức con người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.