Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Tập Kết
“Uhm, để chị xem nào, chị cùng Nguyệt Thanh ở ngay bên ngoài hội trường C3, đang đứng cạnh một gốc cây Lộc Vừng”.
Mặt Nguyễn Anh cứng đờ, có chút đen kịt lại, nếu bản thân là siêu nhân, thì giờ này đã không đứng đây, mà đang ở góc nào đó giải cứu nhân loại rồi.
“Alo, ai đây”.
“Được rồi, chúng tôi không còn câu hỏi nào nữa, phần thi của cậu đến đây là kết thúc”.
Nguyễn Anh cùng Hoàng minh tiến đến, Nguyễn Anh có chút bất đắc dĩ, tính nói gì đó, một hơi lạnh đã phả vào mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Alo chị, em Nguyễn Anh nè chị đang ở đâu đấy”.
Nguyễn Anh nhẹ lắc đầu từ tốn mà đáp.
“Không, tại em cảm thấy quen quen’.
Trầm mặc một lát, tiếng từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Cái gì tưởng hôm nay là hết rồi”. Nguyễn Anh bất tri bất giác thốt lên.
Hai cô bé liếc nhìn ông anh một chút, rồi cùng nhau chỉ tay vào quầy kem, ý tứ rất rõ ràng.
“Cậu em là siêu nhân a”. Một tay nắm eo của bản thân, một tay chỉ vào mặt Nguyễn Anh, hành động đỡ gái vừa rồi vừa ảo ma, vừa ảo diệu, thằng cu này được bán đồ cho hack sao, ảo thế chứ lị.
Nghe xong, cả hai cùng nhau gật đầu, Nguyệt Thanh bất ngờ có chút lo lắng.
Lúc này, 7 vị giám khảo, quay qua nhìn nhau, một lát sau, vẫn là ông lão này lên tiếng.
Nguyễn Anh cùng Hoàng Minh vội gật đầu, cảm giác điều này là vô cùng hợp lí, chỉ là bằng mắt thường thôi, hai anh em này cũng tháy được, ngoài kia số lượng người xếp hàng cực đông, điều này khá là dễ hiểu hợp tình hợp lí.
“Em không biết anh nghĩ cái gì nữa, thôi giờ tìm chị Hải Ninh cùng chị Nguyệt Thanh đi, không hai chị đấy không biết gì lại đợi”.
Thấy ở gần có gốc cây Lộc Vừng kia rồi, nhưng hai chị gái thì ở đâu không thấy, tính bắt máy gọi, Nguyễn Anh thấy thân ảnh của hai chị gái đang đứng trước một quầy kem.
“Vâng, cảm ơn các vị giám khảo”. Nguyễn Anh gật đầu, đáp tiếng.
Hải Ninh đưa một cây kem vào sát khuôn mặt của Nguyễn Anh, Nguyễn Anh thuận thế mà đỡ cây kem, Hải Ninh cười vui vẻ, vừa ăn vừa nói.
Ăn xong cái kem, đã mất đến 5 phút, Nguyễn Anh nhìn hai cô bé, bắt đầu giải thích mọi việc.
“Quen” Ông anh Hoàng Minh nghi ngờ hỏi, thằng cu em này, lại không biết tại đâu, làm quen với em gái xinh rồi.
Nguyễn Anh không phải là thánh nhân, nhưng cũng sẽ không ăn quá nhiều để bội thực, một người chơi bình thường, dù không nạp vẫn có thể chơi game một cách bình thường không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ khác là cảm giác khi có skin mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn thằng cu kia được như vậy đãi ngộ, ông anh cay cú thực sự, người với người làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy cơ chứ.
“Đúng vậy, đãng nhẽ, hôm này là kết thúc, nhưng vì quá đông người dự thi, dẫn đến phải lấn sang sáng mai, mong cậu hiểu và thông cảm cho ban tổ chức”.
“Kì cục thật”. Nguyễn Anh nhẹ phủi vốn không dính bụi quần áo, nhìn về phía cô gái kia đang chạy, cũng không mấy bận tâm, quay lại, tính gọi ông anh Hoàng Minh đi tiếp, thấy khuôn mặt của ông anh, Nguyễn Anh cảm thấy một đống dấu hỏi xuất hiện trong đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần nữa chào hỏi các vị giám khảo, Nguyễn Anh cùng Hoàng Minh bước ra bên ngoài. Khi đi Nguyễn Anh còn không quên quay lại, nhìn một chút cô gái trẻ tuổi kia, rồi lại quay về đi tiếp.
Nhưng như thế chưa xong, lại một cây kem khác đưa đến tay Nguyễn Anh, lần này là của Nguyệt Thanh, không nói nhiều lời như của Hải Ninh, Nguyệt Thanh chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm Nguyễn Anh, mãi đến khi cậu bé cầm cây kem, Nguyệt Thanh mới nở một nụ cười mãn nguyện, từ từ thưởng thức cây kem của mình.
Người ngã ra luôn không phải là Nguyễn Anh mà là cô gái, cô gái bị ngã may thay được Nguyễn Anh đỡ kịp.
Hoàng Minh đứng cạnh, vội chỉ tay vào bản thân mình.
“Vậy, cái kia giải phim..”.
Nhìn lại bản thân mình, đến từng này tuổi còn không có một mảnh tình vắt vai, vậy mà lại bị một đứa bé, nhìn qua cùng lắm là cấp 3 hơn hẳn bản thân mình, gái bu đầy, nhìn mà cảm thấy tức á.
Đây là chuyện tương lai, ắt chắc sẽ xảy ra, dưới tay Nguyễn Anh, sẽ có một thời đại mới dành cho điện tử sinh ra, có khi còn biến nó huy hoàng hơn cả kiếp trước, khi phải chật vật lắm, mới dành được sự đồng tình của mọi người, được coi là một môn thể thao điện tử, nhưng vẫn có rất nhiều người kì thị lắm, nhất là mấy người cổ hủ.
Hoàng Minh thấy vậy, không thể làm gì khác hơn, ngoài tự mình tự đi mua kem cho mình, mua lần hẳn 3 cái, ăn cho bõ tức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mà thôi, anh không phải để tâm đâu, chắc là em …” Chưa nói dứt tiếng, Nguyễn Anh bị một cô gái đi qua, không cẩn thận va phải.
Vội vàng từ tay Nguyễn Anh thoát ra, như thể rất vội vàng chạy đi. Vì cô gái này bịt kín cả mặt, lên Nguyễn Anh không thấy rõ được gương mặt, chỉ cảm thấy một hương khí thoảng qua hơi quen.
Mặt ông anh này đờ ra như phỗng, bất ngờ run giọng hỏi.
Một lát sau, tiếng từ đầu bên kia dây chuyền đã được kết nối, giọng nói vô cùng quen thuộc của Hải Ninh vang lên.
“Phần thi của cậu đến đây là kết thúc, nội trong tối nay sẽ có kết quả, nếu đạt top 25, nhóm của các cậu sẽ được tham gia vào vòng trong được tổ chức vào sáng ngày mai”.
Nguyễn Anh còn tính đến việc áp dụng quảng cáo, thay vì chèn quảng cáo vào giữa game, hay khi c·hết, Nguyễn Anh chọn cách cho luôn vào phần mở đầu, với cách lồng ghép khéo léo, đảm bảo không gây khó chịu cho người chơi.
Hoàng Minh gật đầu, hai anh em cùng lên đường tìm kiếm hai cô gái.
“Cái này chị không cần lo lắng, cái kia sự kiện phim cũng bị lùi lại, để phù hợp với mọi người, ai cũng có thể thưởng thức trọn vẹn các sự kiện”.
Hai cô nàng trên tay, mỗi người hai cây kem, họ cũng nhìn thấy đứng ở phía đối diện Nguyễn Anh cùng Hoàng Minh, vẫy tay gọi hai người tới, cái tay vẫy vẫn cần que kem, trông thật buồn cười, lại đáng yêu vô cùng.
“Chị đợi tí nhá, tụi em ra liền”. Nguyễn Anh nhìn Hoàng Minh chút, ông anh này vô cùng hiểu ý, hai anh em lại từ hội trường bước ra bên ngoài, nhìn ngó xung quanh một chút.
Sau vài lút tít tít, ấn ấn, Nguyễn Anh kết nối máy với số của điện thoại Hải Ninh.
“Nè, thích con bé kia rồi à”. Ông anh Hoàng minh đang đi, đột ngột mở lời mà hỏi.
Ông lão ngồi đấy, không một chút nào ngoài ý muốn, từ tốn mà giải thích cho Nguyễn Anh hiểu.
“Ăn đi”.
Đi một lúc, cả hai đã đến với trung tâ·m h·ội trường C3, nơi mà ngày mai sẽ tổ chức vòng cuối cùng, nhìn quanh không thấy thân ảnh cần tìm, Nguyễn Anh lôi từ túi ra một con điện thoại.
Về vấn đề đồ họa, nếu muốn Nguyễn Anh thừa sức nâng cấp update nó lên nhiều, nhưng cậu lại không chọn như vậy, cậu lại muốn thực hiện các chiếc lược về skin, sự kiện, giống như các con game bây giờ.
Đặc biệt, còn thiết kế them một tính năng hiện này chưa hề xuất hiện, nhưng lại khá phổ biến ở thế giới của Nguyễn Anh kiếp trước. Đó là xem quảng cáo đổi lấy tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn anh, còn anh thì sao”.
Chương 89: Tập Kết
Càng về lâu về dài, sẽ update thêm càng nhiều tính năng, biến con game này thành một con game hút máu, mà ai cũng muốn bỏ tiền ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.