Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Cô Bé Đáng Yêu Ngoại Quốc
Trước tình cảnh ấy, Hoàng Minh đột nhiên bật thốt lên cái gì đó không rõ nghĩa.
Cô gái nói.
Nếu Nguyễn Anh mà có khả năng nhìn thấy sợi dây đấy, sẽ thấy không chỉ là kết nối với cô bé trước mặt mà còn với cả sau lưng xa xa kia Hải Ninh, cùng Nguyệt Thanh. Những sợi dây ấy không chỉ ít mà có rất nhiều, phân tán ở mọi nơi.
Biết nếu không giải thích, ắt hẳn bản thân sẽ hình thành một hình tượng xấu trong lòng mọi người, Nguyễn Anh bắt đầu giải thích.
“Nguyễn Anh đâu a, em có thấy nó không”.
Khóe miệng Nguyễn Anh có giật, chắc tại vừa rồi tức quá, cứ mải băm vằm tên trộm mà khiến bản thân quên mất, ánh nhìn của người ngoài về phía mình.
Một lúc sau, mọi người không tìm được thân ảnh của Nguyễn Anh, tản ra, chỉ còn lại một số người đang nhìn cái kia giốn như sắp c·hết tên trộm.
Nhân lúc nàng lơ đãng bước đi, đôi tay xách túi sách để sau lưng, tên trộm c·ướp chạy lướt qua, vậy là mất thôi.
Mọi người không hiểu nhưng Nguyễn Anh hiểu a, đây chả là cái gì biểu diễn tình yêu tiết mục, mà là đang chửi a.
Từ đầu, họ nghe hơi kinh ngạc, ánh mắt còn thi thoáng nhìn về phía kia đáng yêu đến quá đáng Nguyễn Anh, rồi dần dần đoạn cuối, họ nhìn Nguyễn Anh với ánh mắt nghi ngờ, cảm giác thằng cu này lừa con bé trông cực kì đáng yêu ngây thơ kia.
Theo bản năng mách bảo của mình, Nguyễn Anh nhẹ nhàng đỡ được Hina trong một tư thế khó, hai người đứng cạnh như đang múa bale, gái ngã ngửa ra sau, một chân dựng thằng lên trời, may là có bộ váy dài che, không thì không biết như nào, nhưng chính nó giúp Nguyễn Anh đang ôm Hina như một cặp trai tài gái sắc vậy.
Hoàng Minh thở không ra hơi, nhưng miệng vẫn hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau một hồi giải thích, cô gái từ bất ngờ đến ngạc nhiên, hả dạ, rồi lo lắng, cuối cùng cô nhìn Nguyễn Anh ánh mắt vô cùng cảm kích.
Lúc này trên sàn đất đường phố, chỉ còn một cái giống c·h·ó c·hết người, có người đi đường thiện tâm, nhắn gọi bệnh viện cho.
“Đây là câu tôi học cùng mình trợ lí khi sang đây, không biết dùng thế này có ổn không?”. Cô nàng không hề phát hiện thái độ của Nguyễn Anh có chút khác thường, cứ nói.
Một lúc sau, Nguyệt Thanh cùng Hoàng Minh đến chỗ Hải Ninh.
Khi đi còn không quên nói, bảo nàng đứng đây đợi, vậy là có cảnh tượng lúc đầu, đang đợi trợ lí của mình, cô gái ngắm nghía xung quanh, không biết bản thân mình đã rơi vào tầm ngắm của một t·ên c·ướp.
“Xin chào, tôi tên là Nguyễn Anh, hân hạnh được gặp mặt”.
Suy tính một chút, hẳn cô bé này là thuộc diện du lịch sang đây rồi. Mà còn học tiếng mình để giới thiệu nữa, đúng là một cô bé đáng yêu quý mà.
Hai người không biết cái kĩ năng của Nguyễn Anh đã hình thành một sợi dây vô hình gắn kết hai người.
Vội vàng gật đầu,Nguyễn Anh từ trên tay t·ên c·ướp lấy lại cái túi sách.
Hoàng Minh có chút nghi hoặc nhìn sang, một cảm giác ảo lòi hiện lên trên khuôn mặt, nếu ông anh này mà biết tư thế này, Nguyễn Anh đã giữ được kha khá lâu rồi thì không biết càng như nào.
Nguyễn Anh nhìn nhìn mọi người, ánh mắt của họ làm sao có thể trốn tránh khỏi Nguyễn Anh.
Suy nghĩ chút, Hina giơ tay ra muốn nắm tay Nguyễn Anh, ai ngờ, đôi chân nàng có chút không vững, đột nhiên ngã nhào về phía Nguyễn ANh.
Trong lúc chờ đợi, Nguyễn Anh đột nhiên bị một giọng nói vang lên, như hét, may là tiếng ngoại quốc, mọi người không hiểu gì cả, chỉ là thấy một cô bé trông vô cùng quái dị tiến về phía một cậu bé.
Hải Ninh không trả lời, cánh tay chỉ đến đối diện vị trí.
Vì tên này bịt mặt, cô gái không biết mặt tên trộm, đang đứng đực một chỗ rất lâu không biết làm gì vì điện thoại với tiền để hết trong túi sách, nàng bất ngờ trông thấy Nguyễn Anh đang không phải cầm túi sách của mình sao.
Đang đắm chìm trong ảo ma cảm xúc, Nguyễn Anh không biết bản thân mình bị Hải Ninh nhìn thấy.
Nguyễn Anh hơi suy nghĩ một chút, cảm giác thật không biết nói gì lên lời, ai ngờ tình cảnh vừa rồi đều bị bọn này thấy hết, Nguyễn Anh chỉ muốn đâm đầu vào cột giống mấy bộ phim cổ trang thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“1,2,3” Vừa mới đếm đến 3, Nguyễn Anh lật tức bật dậy trước sự ngỡ ngàng của mọi người, chưa kịp cho ai lấy phản ứng, Nguyễn Anh đã chạy mất tiêu.
Nàng đương nhiên ngạc nhiên rồi, vì nàng sang đây là có kèm theo một trợ lí, chuyên dịch thuật giúp đỡ nàng, nhưng vì có việc gấp, người này vội vàng rời đi,
Nguyễn Anh nhìn về phía Hải Ninh, rồi lại nhìn về phía Hoàng Minh cùng Nguyệt Thanh, ra dấu.
Nguyễn Anh đưa tay ra, giao tiếp bằng tiếng mẹ đẻ của Hina.
Hai người không biết là từ hơi gần đó khoảng cách, Hải Ninh có chút kinh ngạc mà nhìn.
Trên đây là một đống những lời yêu thương mà cô bé không quen này dành cho Nguyễn Anh, cô bé này có vẻ đặc biệt có năng lực làm người tạo không khí a, vì nàng từ lẫy đến giơ nói quá nhiều.
Khi mọi người nhìn ra xung quanh, ba người bên cạnh Nguyễn Anh lúc này cũng hòa lẫn vào đám người, hướng về chỗ cũ thẳng tiến.
Cô gái vừa đi, vừa mắng Nguyễn Anh.
Vừa cách tên nhóc con này có lúc, vậy mà khi gặp lại đã như thế này rồi, ai nhìn vào mà không nghĩ đây là một cặp đôi chứ, cái hành động đã chứng minh tất cả.
“Đây chẳng lẽ là lễ nghi bên đây sao”.
Hina cũng từ động thái của Nguyễn Anh mà thoát ra khỏi sự ngơ ngác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi tay xinh đẹp, trắng muốt chỉ vào hai người đang ở tư thế quái di, nàng không biết bản thân mình phải làm gì trong trường hợp này.
Nguyễn Anh gât gật đầu, hợp lí phết, biết cảm ơn với giới thiệu bản thân là Ok rồi.
Nguyễn Anh đúng là không biết nói gì với cô gái trước mắt, mặt học sinh thân hình phụ huynh, nhưng miệng còn ác hơn cả bà thím bên nhà Nguyễn Anh kiếp trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 73: Cô Bé Đáng Yêu Ngoại Quốc
Cô gái có chút ngẩn người, không nghĩ đến tại đây lại gặp người có thể hiểu tiếng mình nói.
Một giọng nói lớ lớ vang lên, Nguyễn Anh kinh ngạc mà nhìn về phía Hina.
“Hô” Nguyễn Anh nhẹ thở ra một hơi, giờ đây Nguyễn Anh đã về chỗ cũ, Nguyễn Anh đang đợi mọi người.
Nàng gật đầu, lại nhìn một mặt đưa tay ra Nguyễn Anh, nàng có chút không hiểu lắm.
Lúc này, Hoàng Mình cùng mọi người đã tiến đến bên phía Nguyễn Anh.
Không nghĩ nhiều, nàng bắt đầu xúc phạm Nguyễn Anh, may thay khi nghe thấy Nguyễn Anh nói được tiếng mẹ đẻ của bản thân, cô gái sững sờ dừng lại, chứ không biết còn phải sỉ nhục Nguyễn Anh bao lâu.
“Xin chào, tôi là Nguyễn Anh, không phải là tên trộm vừa rồi”. Nguyễn Anh từ tốn nói, đối với lời nói của cô gái dành cho mình, Nguyễn Anh chỉ coi như gió thoảng qua ngoài tai, không mấy bận tâm lắm
Có người nghĩ, chắc là hai đứa dở yêu nhau lên mới vậy, thật là thú vị, thật là tuổi trẻ, các ngươi thật biết chơi a, đủ mọi loại suy nghĩ hiện lên trong đầu người xung quanh.
Đi đến trước mặt Nguyễn Anh, đang định nói gì nữa, lại nghe Nguyễn Anh nói.
May thay tại đây, có Nguyễn Anh sở hữu một cái xịn xò thân thể, bị tiếng chửi của ông anh, Nguyễn Anh tỉnh lại, vội vội vàng vàng đỡ cô bé Hina xuống.
“Cảm ơn bạn, tôi tên là Hina, đây là tên tiếng Việt của tôi”. Giọng nói có chút chập chùng, âm thanh lơ lớ không rõ, nhưng đại khái, Nguyễn Anh vẫn hiểu được cô gái, muốn diễn đạt điều gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tên trộm, ta XXXXX,***”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.