Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 72: Bắt Trộm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Bắt Trộm


Lại có người thì muốn đi lên ngăn cản, lại có người trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát.

Ba người Hoàng Minh, Nguyệt Thanh, Hải Ninh, biết giờ nếu càng tập trung đông người, mọi chuyện sẽ phức tạp lên, Hải Ninh trước nhất tiến lên khuyên nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ thấy t·ên c·ướp bị sức mạnh của đầu Nguyễn Anh đâm cho bay lộn mấy vòng, may là đây là con đường đi bộ, khá vắng người, chứ để trên đường phố, có khi chả còn cơ hội sống.

“Hừ” nhìn tên kia co quắt tên trộm, Nguyễn Anh chả có gì là tội lỗi, nhiều hơn là tức giận.

Biết hai nàng đang nghĩ gì, vì trên khuôn mặt hiện lên quá rõ, Nguyễn Anh đúng là không biết nói gì lên lời lúc này.

Hải Ninhh đứng cạnh, đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội vàng đuổi theo Nguyễn Anh giọng lo lắng nói.

“Đứng lại”. Nguyễn Anh vừa chạy theo vừa nói.

Đột nhiên, hai người tách ra, mỗi người đứng một bên đường, vì vừa rồi, khi cùng lúc quay ra một phía, cụ thể là đằng sau, Nguyễn Anh cùng Hải Ninh đã phát hiện ra phía xa kia Nguyệt Thanh và Hoàng Minh.

Một lúc sau, Hải Ninh cũng đuổi đến, nhin một mặt đứng yên tại chỗ Nguyễn Anh, Hải Ninh có chút vội vàng tiến lên, giọng lo lắng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng lần này có vẻ khác, con đường tuy vẫn có người đii đi lại lại, nhưng ít ra không trật chội, lúc nào cũng đông người đi lại như thứ Nguyễn Anh biết về Hà Thành thế giới cũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phải chăng vì quá lo lắng cho Nguyễn Anh, trên đường chạy của mình, Hải Ninh đã đi qua cái kia Coser, con người mà nàng hằng ao ước trở thành.

Trước mặt Nguyễn Anh đang xảy ra một vụ c·ướp, nhưng điểm nhấn không phải ở vụ c·ướp này mà ở người b·ị c·ướp.

Đóng cửa biệt thự, Nguyễn Anh nhìn về phía sau mình nói.

“Nguyễn Anh có sao không?”.

Đột nhiên bị ôm, Hải Ninh có chút không hiểu ra sao, muốn đẩy ra, nhưng lại nhìn Nguyễn Anh cứ vậy mà nhìn chằm chằm mình, Hải Ninh như mềm nhũn tấm lòng ra, mặc cho Nguyễn Anh ôm thỏa thích.

Bọn họ không biết được, Nguyễn Anh là kẻ mạnh nhất trái đất. Trong mắt bọn họ, Nguyễn Anh ngoại trừ khả năng là một thiên tài đầu óc ra, thì không thể nào là một thiên tài võ thuật cả.

Trời đang sáng mà Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh thấy Nguyễn Anh như vậy còn sợ hơn là tối ở nhà xem phim ma một mình.

Tên trộm thấy có người đuổi theo, không quay lại xem mà càng tăng tốc độ chạy.

Không biết có phải do hội chợ được tổ chức tại đây không mà từ con đường phía ngoài sân bay, cho đến con đường Nguyễn Anh đi, tràn ngập không khí hội chợ.

Đang định từ chối khi nghe Hải Ninh nói vế đầu, nhưng khi nghe vế sau, Nguyễn Anh như vô ý thức nhìn xung quanh.

Hải Ninh có chút khó tin nhìn người trước mắt, rồi lại nhìn về Nguyễn Anh.

“Đi thôi”.

Đây gọi là giúp người làm việc vui, hay chỉ đơn thuần lấy le với gái. Bất kể động cơ là gì, thì trước mắt, hành động của Nguyễn Anh là hướng đến cái tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phi với tốc độ cao thế, Nguyễn Anh lại không hề gì, t·ên c·ướp thì bay, Nguyễn Anh thì đứng tại chỗ.

“Đùng” một tiếng v·a c·hạm cực mạnh vang lên, Nguyễn Anh đầu húc thằng vào người t·ên c·ướp.

May thay một cảnh tưởng đã thu hút sự chú ý của Nguyễn Anh, và mọi người.

Lúc này Hải Ninh như quên đi cơn mệt vừa rồi, quên đi tất cả, giờ đây trong suy nghĩ của nàng, điều quan trọng nhất là Nguyễn Anh.

Đâu đâu cũng thấy treo tranh ảnh, ác phích, băng rôn trào mừng của hội chợ, thỉnh thoảng Nguyễn Anh còn thấy một người đã mặc quần áo hội chợ, khuôn mặt vui tươi hớn hở, mong đợi ngày mai.

Nghỉ ngơi một lúc, mọi người đi ra chỗ Nguyễn Anh đứng, chỉ thấy Nguyễn Anh đang sách đầu của tên trộm lên, một mặt hung dữ mà nói gì đó.

Ông trời rất công bằng, người này có cái này, cũng sẽ mất cái kia. Bọn họ đều hiểu đạo lí như vậy.

“Anh chị chờ em một chút đi”. Có vẻ như cu cậu, định can thiệp vào việc này rồi.

Hai con người này đang không coi ai ra gì mà nhìn, Nguyễn Anh như đang mê đang say vẻ đẹp của Hải Ninh, Hải Ninh như đang thẹn thùng trước mặt cái này đậm đặc ánh mắt nam tử.

Nguyễn Anh đi lên phía trước, mọi người cũng theo sát phía sau.

Lát lát, Hoàng Minh cùng Nguyệt Thanh đã đến.

Nguyễn Anh vội vàng sửa đổi, cánh tay từ đấm chiêu thức, chuyển sang ôm chiêu thức.

Cô gái lúc này như được buff thêm chỉ số trí lực, trong nháy mắt suy nghĩ ra việc Nguyễn Anh muốn làm.

Ánh mắt của các nàng sao có thể thoát khỏi cảm nhận của Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh hơi tức rồi, tốc độ càng nhanh hơn, khoảng cách giữa hai người càng gần.

Nguyễn Anh vừa đi, vừa cười ngây ngô, rồi đột nhiên buồn râu.

Dẫn đầu, Nguyễn Anh bước ra đường, quang cảnh Hà thành trong nhận thức đầu tiên của Nguyễn Anh là quá đông đúc, đâu đâu cũng là người và xe cộ đi lại.

Một người phụ nữ trẻ, trông có vẻ trạc tuổi Thảo Mai, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cùng đôi tất chân cuốn hút người nhìn. Nhưng hơn cả đó lại là trang phục mặc trên người của cô gái.

Hoàng Minh nằm tựa vào góc tường thở hồng hộc, Nguyệt Thanh cũng không kém bao nhiêu, nhưng ít ra nàng còn tựa được vào với Hải Ninh, còn Hoàng Minh thì cho chịu bẩn vậy.

Hoàng Minh cùng Nguyệt Thanh cũng gặp trường hợp tương tự như vậy, vì hai người kia cứ chạy, họ không thể làm gì khác hơn là dùng sức đuổi theo.

“Nguyễn Anh dừng tay, chỉ cần lấy lại đồ đã mất của cô gái kia là được, còn tên này, thì kệ hắn đi, giờ chúng ta phải rời đi a”.

Mọi người nghe Nguyễn Anh nói, ánh mắt sáng lên, lật tức đồng ý.

Nhưng mà bọn họ không biết một điều rằng, cái định lí ấy, hoàn toàn vô tác dụng trên người thằng cu Nguyễn Anh này.

Mọi người hơi sững sờ, không biết Nguyễn Anh muốn làm gì.

Đến một ngã rẽ, tên trộm giảm tốc, Nguyễn Anh thấy đây chính là cơ hội của bản thân, dùng sức.

Điều này là vô cùng bình thường đối với con người a, khi mày đi c·ướp giữa ban ngày, đang chạy trốn thì đằng sau có người đuổi theo kêu đứng lại, mày có đứng lại không, hay giống như tên trộm, chạy hết sức để cắt đuôi người đuổi theo sau lưng.

Vì khoảng cách khá xa, Nguyễn Anh phải tăng tốc đuổi theo, không chú ý được tiếng gọi đằng sau.

Nguyễn Anh gật đầu, rồi chạy đi, miệng nói.

Chương 72: Bắt Trộm

Hải Ninh chạy một lúc, dừng lại, nàng cảm thấy đã hết hơi rồi, nhưng nhìn Nguyễn Anh đang càng ngày càng xa, nàng cắn răng chạy theo.

Nguyễn Anh không biết lên thích thú hay lên sợ. Thích vì càng nhiều người, không khí càng vui, thành công của bản thân sẽ càng rực rỡ, buồn vì có vẻ cuộc sống yên bình nơi xóm nhỏ sắp bị mất đi vì bản thân sắp nổi tiếng.

Nguyễn Anh đang đứng, bị một giọng nói phía sau làm giật mình, theo bản năng muốn đưa tay lên đấm bay tên này người, nhưng may thay kịp nhận ra người phía sau là ai.

Nhìn khuôn mặt có vẻ tức điên cùng hành động vừa rồi, ai cũng nghĩ Nguyễn Anh là tên đầu đường xó chợ, bắt nạt, hay đi thu nợ gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không kịp suy nghĩ nhiều, hai người nhẩy ra hai phía, sức bật tanh tách như một con tôm khỏe mạnh.

Mọi người xung quanh, mỗi người một suy nghĩ, người thì sợ phiền phức, sợ liên lụy bản thân sợ nhiều thứ, chỉ dám đứng xa xa mà nhìn, người thì đóng cửa như muốn nói, không biết, không liên quan, không hiểu.

Hoàng Minh cùng Nguyệt Thanh nghe lấy, ánh mắt biến sắc, nhanh chân nhanh tay đuổi theo mọi người.

Giận này chưa chắc là đối với hành động của tên này, có khi giận vì tên này chạy không cho thằng bé đuổi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 72: Bắt Trộm