Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Mất Tích, Lần Nữa Xuyên Không
Nguyễn Quỳnh Ngân trước hết ôm Nguyễn Mai Phương vào lòng, đôi tay nhẹ nhàng mà xoa lưng bé, nhằm ổn định cảm xúc của Nguyễn Mai Phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một giọng nói đột nhiên cắt ngang hành động của Nguyễn Quỳnh, giọng nói vô cùng quen thuộc của bé Phương vang lên.
“Anh ơi, aanh đâu rồi, đừng trốn em nữa mà?”.
Trong một ngóc ngách nào đó của một thành phố không biết tên.
Nhìn cô bé đang vui tươi trước mắt, trong lòng Nguyễn Anh hiện lên vui vẻ, tuy không còn phù hợp để chơi mấy trò này, nhưng để phục vụ bé yêu Nguyễn Mai Phương, thì Nguyễn Anh miễn cưỡng tạm chấp nhận.
“Đau đau đau, hệ thống, ngươi làm việc không thể báo trước sao. Bất ngờ như vậy thì sao được”. Nguyễn Anh rên rỉ mà hét lên, cực kì bất mãn với cách làm việc của hệ thống
Trong nhà bóng lúc này, vang lên âm thanh nô đùa của những đứa trẻ, Nguyễn Mai Phương đang vô cùng nhiệt tình chơi, cô bé đã quên mất sự tồn tại của Nguyễn Anh. Điều này dễ hiểu vô cùng, tuổi còn nhỏ, lấy chơi là chủ yếu mà đã đầu nhập vào chơi, thì khó mà thoát ra được, đến cả người lớn cũng có khả năng như vậy thôi, huống chi là một đứa bé cơ chứ.
“Mẹ à chắc chắn sẽ tìm được anh, mẹ mẹ đừng lo lắng”. Vừa nói đôi tay nhỏ bé vừa sờ sờ lên khuôn mặt của Nguyễn Quỳnh Ngân. Nhìn hình ảnh trước mắt, mẹ của Nguyễn Quỳnh Ngân không khỏi có hơi chút thở dài.
Trong căn nhà quen thuộc, người phụ nữ nhìn con gái như đang mất hồn của mình không khỏi có chút thở dài.
Không một lời đáp nào, Nguyễn Quỳnh hơi có chút tức giận, định tiến vào tìm ra thằng bé, đầu thì hung ác nghĩ, nếu mà bắt được phải cho thằng cu con này lo đòn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, thành phố bị lung sục khắp nơi, mọi con đường ra khỏi thành phố đều bị phong tỏa, mục đích vì tìm con trai cho Nguyễn Quỳnh Ngân.
“Đinh, giải đáp cho kí chủ, nếu chậm trể hơn chút nữa thế giới sẽ bị hủy diệt”. Hệ Thống đương nhiên mà đáp.
“Đinh, phát hiện vết nứt thời không, phát động “Nhiệm vụ ẩn: Khám phá – Phần thưởng không biết”.
“Đinh, thì kí chủ bị nhốt ở đây cả đời”.
“Hủy diệt ! vậy thì giải thích cho ta xem xem, nó hủy diệt chỗ nào”. Nguyễn Anh hơi tức điên lên mà hét.
“Nguyễn Anh, con đâu rồi, ra đâu cho cô”.
Hai người phụ nữ bên ngoài cũng nhận thấy điều gì đó sai sai, liền chạy vội về phía Nguyễn Mai Phương, thấy cô bé đang đỏ hoe đôi mắt, sắp sửa khóc.
“Hệ thống mở ra nhiệm vụ”
Đột nhiên hệ thống vang lên âm thanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bao trùm cả không gian căn nhà này, một không khí vô cùng âm u. Những người phụ nữ thì khóc, buồn những người đàn ông thì cảm thấy vô cùng sốt ruột và điên đầu.
Sự kiện mất tích của Nguyễn Anh lúc đấy, đã trở thành một trong những đề tài nóng nhất bấy giờ, nó còn kích thích đến cả tai của bí thư thành ủy.
“Cách” Tiếng mở cửa vang lên, một thân hình nhỏ bé tiến đến, nhìn Nguyễn Quỳnh Ngân trước mặt, cô bé nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hóa ra con bé đang tìm Nguyễn Anh, chứng tỏ chơi còn nhớ lấy chơi với ai, con bé này khá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mắt của Nguyễn Mai Phương bắt đầu đỏ hoe, giọng bắt đầu rưng rức nước mắt.
“Vãi cứt mi đùa ta à, nếu ta không hoàn thành thì sao?”.
“Đinh, đếm ngược thời gian truyền tống bắt đầu 10, 9, 8, 7,…..1”.
Nguyễn Quỳnh thì tiến thẳng vào nhà bóng, gọi vọng ra.
“Ok, tạm chấp nhận, nhưng mà khoan ta xuyên không đến đây, thì gia đình ta sẽ ra sao?”. Cơn giận ngay lật tức bị giảm xuống bằng không, Nguyễn Anh cố gắng lấy lại được bình tĩnh
Đang chơi, Nguyễn Mai Phương đột nhiên dừng lại, một cảm giác là lạ dâng lên trong trái tim bé nhỏ của cô, bóng trên tay cũng rơi xuống. Nguyễn Mai Phương ngơ ngác mà nhìn hoàn cảnh xung quanh, có vẻ cô bé đang muốn tìm kiếm một thứ gì đó.
Nguyễn Tùng thấy vậy định đi theo, người đàn ông bất ngờ lên tiếng.
“Con à, đừng lo lắng quá, chắc chắn sẽ tìm được con trai của con thôi”. Bà cũng chỉ dám nói vậy, không dám kích thích gì hơn.
“Giờ nhà chúng ta cần nhất là sự ổn định, lão già ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, hãy ở nhà mà làm trụ cột thay cho lão gia ta và anh ngươi đi”.
Người đàn ông trung niên tiến về phía Nguyễn Quỳnh đang ngồi, khuôn mặt ánh mắt không khỏi ánh lên sự tức giận.
“Đinh, giải đáp cho kí chủ, vết nứt thời không gian sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thế giới, làm phá hủy mọi quy luật của thời gian và không gian, nó sẽ khiến thế giới đi vào diệt vong. Dễ hiểu là thúc đẩy quá trình tự phá hủy của trái đất”.
Người đàn bà thì ngồi lại, nhẹ nhàng ôn nhu, mà an ủi.
Chả có một lời đáp trả nào cả, cô bé tưởng Nguyễn Anh chỉ đanh trốn cô, cô đi tìm, tìm mọi ngoc ngách nhưng cũng chả thấy thân hình quen thuộc ấy đâu.
“Nhiệm vụ mô tả: Kí chủ vô tình trạm chán một vết nứt kì bí, yêu cầu kí chủ tiến nhập vết nứt, đây là nhiệm vụ bắt buộc phải thực hiện nếu không muốn thế giới sụp đổ. Đánh giá thế giới sau vết nứt: Kí chủ hoàn toàn đủ khả năng để sinh tồn”.
“Ai dám làm tổn thương gia đình ta”.
“Anh ơi, anh ở đâu rồi. Anh ơi”.
5 phút, 10 phút, nửa tiếng trôi qua, vẫn không thấy đâu thân ảnh của Nguyễn Anh, điều này khiến cả ba người không khỏi hoang mang, bé Phương thì không ngừng khóc.
Nghe vậy Nguyễn Anh không khỏi rùng mình, vỗ nhẹ nên khuôn mặt, quyết tâm sống sót thật tốt để trở về. Hi vọng người nhà đừng lo lắng cho bản thân quá.
“Đinh, chúc mừng kí chủ mở ra chuổi nhiệm vụ ẩn, nhiệm vụ đầu tiên đã được mở khóa”.
Bên cạnh một phòng khác, đang bị đóng sầm vào,trong đó đang có một thân hình xinh đẹp đang khóc, khóc hoa lên đái vũ, đó là Nguyễn Quỳnh. Giờ đây Nguyễn Quỳnh đã nhận rõ tình cảm của mình, nhưng đã không còn cơ hội nữa rồi.
Thấy vậy Nguyễn Quỳnh không khỏi có chút tức Nguyễn Anh, dám làm cho bé yêu của mình khóc, tìm được thì phải đánh cho nó một trận mới được.
Kéo theo thời gian kết thúc, Nguyễn Anh bị lôi kéo vào vết nứt, vết nứt cũng theo đó mà khép lại.
Người đàn ông lớn tuổi nhìn về phía Nguyễn Long, hơi chút thở dài, vẫy tay ý bảo muốn làm gì thì làm. Thấy vậy Nguyễn Long đứng phắt dậy, mặc vào trước áo vét bước ra ngoài.
“Nguyễn Anh à con đâu rồi”. Giọng của Nguyễn Quỳnh Ngân không khỏi có chút run run, thân thể không khỏi cứng ngắt, cơ thể của Nguyễn Quỳnh cũng không khá hơn là bao.
Ba người đột nhiên ôm nhau khóc, người qua đường thấy vậy không hiểu ra sao. Không biết qua bao lâu, 3 người đàn ông cùng một người phu nữ tiến đến.
Nói xong mặt kệ xem Nguyễn Tùng phản ứng như nào, người đàn ông cũng đi ra ngoài.
Chương 7: Mất Tích, Lần Nữa Xuyên Không (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đinh, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến gia đình kí chủ vì thời gian của hai nơi là giống nhau, nếu kí chủ có thể hoàn thành sớm nhiệm vụ sẽ sỡm ngày được quay về!”.
“Cô Quỳnh ơi, anh đi đâu rồi, bé không tìm thấy anh ở đâu cả huuhu”. Vừa nói, vừa khóc mếu máo, khuôn mặt giờ đây không khác nào một con mèo con cả.
Người phụ nữ thì nhẹ nhàng tiến lên phía Nguyễn Quỳnh, hỏi nhẹ.
“Bố, để con thực hiện nó đi” . Nói chuyện là Nguyễn Long, con trai cả của gia đình.
Sau khi biết cháu trai của mình Nguyễn anh bị mất tích, ngay lật tức nhìn về phía ông già nhà mình, người đàn ông vô cùng hiểu ý, lôi hai đứa con trai ra nói gì đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.