Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Đi Chơi Công Viên
Đang suy nghĩ phải nói thêm gì đây, thấy một thân hình gục vào người mình, Nguyễn Anh cúi đầu xuống.
“Vậy là tốt rồi chị hai, nếu có chuyện gì xảy ra, chị nhất định phải nói cho gia đình”. Nguyễn Quỳnh nói rồi ôm vai Nguyễn Quỳnh Ngân.
“Nghéo tay, trăm năm nhé, ai thất hứa sẽ là con lợn được không?”. Nguyễn Quỳnh Ngân ra hiệu móc nghéo với Nguyễn Mai Phương, cô bé cũng vui lòng làm theo.
“ Nè anh ơi, chúng mình chơi trò gì đi”. Nguyễn Mai Phương, nhìn Nguyễn Anh bên cạnh, vì chả có việc gì làm, bé Phương liền muốn tìm Nguyễn Anh chơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi về đến căn nhà của mình, trong vòng năm năm, kể cả đã có con, nàng vẫn là mục tiêu của rất nhiều tên đàn ông. Không chỉ do ngoại hình mà còn đó là quyền tài gia đình họ Nguyễn.
“Thật không ạ, mẹ hứa đi”. Đôi mắt của Nguyễn Mai Phương như phát sáng lên nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Ngân.
Theo đuổi kiểu mất dạy, thì ai mà chả ghét.
“Không, không bé Phương rất vui nhớ, chỉ là có chút nhớ mẹ thôi”. Nguyễn Mai Phương bi bô nói trông vô cùng đáng yêu.
Đối với Nguyễn Quỳnh Ngân, tên kia chưa đủ tuổi, nói một câu khó nghe, tên này chỉ là một thằng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga mà thôi
Nhìn vê phía chị mình, Nguyễn Quỳnh đột nhiên nghiêm túc nói.
“Được được, bé Phương xinh gái, đáng yêu của anh muốn chơi gì nào?”.
“Nếu mọi người đã tập hợp đông đủ, thì chúng ta xuất phát thôi, công viên trò chơi thẳng tiến”.
“Cô à cháu lớn rồi không cần thế đâu”.
Cái gọi mẹ con giữa hai người, đó là minh chứng tốt nhất cho sự yêu thích mà Nguyễn Quỳnh Ngân rành cho Nguyễn Mai Phương.
“Đi mà, đi mà”. Vừa nói, Nguyễn Mai Phương vừa mở đôi mắt to tròn xinh xắn, nhìn Nguyễn Anh.
Sau một quá trình chạy ton ton, Nguyễn Mai Phương đã đến trước mắt Nguyễn Quỳnh Ngân, hai người ôm lấy nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Tùng, thanh niên đứng bên cạnh lúc này lên tiếng.
“Vậy hả”. Mặc kệ sự phản đối của Nguyễn Anh, Nguyễn Quỳnh bế Nguyễn Anh vào trong lòng, đuổi theo cước bộ của Nguyễn Quỳnh Ngân phía trước.
“Vậy, để anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé”.
Nguyễn Quỳnh thì lấy tay dắt Nguyễn Anh đi theo sau. Nhìn cặp mẹ con đến không thể mẹ con hơn phía trước, Nguyễn Anh không khỏi cười khổ.
Đôi tay vọi rút ra bàn tay của Nguyễn Quỳnh, giọng nhẹ nhẹ nói.
Hóa ra là trong lúc đang được bé Phương hôn, Nguyễn Anh đã nhân cơ hội, định rón rén bỏ trốn, ai ngờ chưa đi được ba bước đã bị phát hiện.
“Đi thôi”. Vừa nói Nguyễn Quỳnh Ngân vừa ôm lên Nguyễn Mai Phương vào lòng tiến đến phía trước.
Trước hành động của Nguyễn Anh, Nguyễn Quỳnh chả có phản ứng gì lạ cả, đây chỉ là một hành động vô cùng bình thường, có vẻ như đã quá quen với gia đình họ rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em trở mọi người đến đây rồi nhá, bao giờ về thì gọi em qua đón, giờ em phải đi làm việc rồi”.
“uhm, để em nghĩ xem… hay là mình chơi trò, thôi anh nghĩ trò chơi đi”.
“Yê” Hưởng ứng lại lời kêu gọi của Nguyễn Tùng, là đôi bàn tay hưng phấn giơ lên của Nguyễn Mai Phương.
“ Kệ hắn đi, hắn cũng chỉ vì ham muốn quyền lực gia đình chúng ta mà tiếp cận chị, chị sẽ khiến hắn phải trả giá”.
“Không, anh mệt rồi, tí đến nơi thì chơi”. Nguyễn Anh trả lời một cách vô cùng rứt khoát, không có một chút do dự.
“Đến công viên rồi, đi chơi thôi”. Giọng nói vô cùng đáng yêu của Nguyễn Mai Phương, kích thích cho mọi người vui vẻ lên.
“Ôi con gái yêu của mẹ, sang nhà mẹ chơi mấy hôm mà mẹ không có thời gian chơi với con, hôm nay mẹ rành hẳn một 1 ngày chơi với con được không?” Nguyễn Quỳnh Ngân vừa nói, vừa có xúc động trước lời của bé Phương.
“Chuyện á, kể đi kể đi anh ơi, em nghe nè”. Nguyễn Mai Phương bé yêu khuôn mặt hưng phấn lên, nhìn về phía Nguyễn Anh với khuôn mặt mong đợi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước hành động của Nguyễn Quỳnh Ngân, Nguyễn Tùng cũng chỉ cười trừ, có vẻ như đã quen với hành động ấy, lên ga xe phóng đi xa.
Nguyễn Quỳnh nhìn thân hình nhỏ bẻ trước mặt, không nói gì cả, cu cậu Nguyễn Anh thấy vậy vô cùng hiểu ý, tiến đến phía của Nguyễn Quỳnh, hai bàn tay nhỏ nhắn chắp vào với nhau mà xoa nắn.
Cứ vậy Nguyễn Anh vận dụng hết bú sữa mẹ khí lực, đọc hết từ chuyện này đến chuyện khác, trọc cho Nguyễn Mai Phương cười khúc khích không ngừng.
“Ngoan, lần sau đừng làm vậy nữa nhá” Vừa nói Nguyễn Quỳnh vừa nhìn về phía Nguyễn Anh, với một nụ cười khiến Nguyễn Anh không khỏi gật đầu lia lịa.
Nhìn đứa em gái, Nguyễn Quỳnh Ngân không khỏi hơi chút thở dài.
“Đi đi”. Nguyễn Quỳnh Ngân ra hiệu cho Nguyễn Tùng đi đi, làm vẻ giống như đang đuổi đi một ông xe ôm nào đó.
Cả một buổi sáng, Nguyễn Mai Phương được chơi tẹt gà, chơi đủ mọi loại trò chơi, nhìn cô bé đang quảy trong nhà bóng cùng Nguyễn Anh, hai người phụ nữ bên ngoài không khỏi nở một nụ cười tươi.
Nguyễn Quỳnh vẫn không có phản hồi nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Anh. Nguyễn Anh nhìn vậy, hơi chút thở dài một hơi, nhắm chặt mắt lại, tiến đến hôn môi Nguyễn Quỳnh.
Nguyễn Anh chuẩn bị gọi Nguyễn Mai Phương dậy, nhưng có vẻ do không khí vui vẻ của công viện, bé Nguyễn Mai Phương đã tự thức dậy. Xoa, xoa đôi mắt của mình, nhìn về phía trước, cô bé vui vẻ lên.
Cứ vậy, xe di chuyển được gần thêm 1 tiếng đồng hồ. Gia đình đã đến với khu công viên trò chơi.
Kể ra mối quan hệ thân thiết như này, thì không thể nhớ vào thời điểm 2 năm trước, khi biết tin con trai của mình đã thành lập hôn ước với một con bé cùng tuổi, Nguyễn Quỳnh Ngân đã vô cùng tức giận, nhưng được người nhà can ngăn, khuyên nhủ cô ấy tạm lắm giận xuống.
“Bé Phương của mẹ dạo này có ngoan không, cu Anh có bắt nạt con không nè nói mẹ nghe?”.
Xuống xe, chú Tùng của Nguyễn Anh không đi vào cùng, mà nói.
Có vẻ như Nguyễn Mai Phương chỉ thích chơi chứ không thích nghĩ, cô bé ném vấn đề về phía Nguyễn Anh.
Nguyễn Quỳnh Ngân, đã phải đối phó rất nhiều kẻ, và tên mà hai chị em nói đến đây là kẻ dai dẳng, kiên trì nhất.
Có vẻ như bé Nguyễn Mai Phương đã hơi mệt rồi, nàng ghé đầu vào lòng Nguyễn Anh mà ngủ ngon lành, ngủ nhưng vẫn không quên nắm chặt tay Nguyễn Anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ara,ara Nguyễn Anh của cô có muốn được như bé Phương không nhỉ?”. Nguyễn Quỳnh bất ngờ nói một câu, khiến cho Nguyễn Anh không khỏi có chút không nói lên lời.
Ý định lúc đầu là đợi đến khi nhà kia đến, cô sẽ thay mặt con trai mình từ hôn, ai ngờ gặp lần đầu cô đã rất thích bé gái này rồi, mặc kệ suy nghĩ trước đó như nào, mặc kệ suy nghĩ của Nguyễn Anh, cô chốt đơn luôn.
Chẳng ai lại muốn đập chậu c·ướp hoa (Thằng main không biết gì đâu) trừ khi nó xứng đáng, tên kia cũng vậy, biểu hiện vô cùng bình thường nhưng hành động lại khiến người ta khó chịu vô cùng.
“Uhm hừ, Ngày xửa ngày xưa…”.
Chương 6: Đi Chơi Công Viên
Nhìn Nguyễn Mai Phương, với khuôn mặt vô cùng đáng yêu đang tiến về phía Nguyễn Quỳnh Ngân, Nguyễn Quỳnh không khỏi nở một nụ cười. Đột nhiên nụ cười đó vụt tay, con mắt sắc lẹm của Nguyễn Quỳnh nhìn về phía một thân ảnh. Thân ảnh đó không phải ai khác ngoài cu cậu Nguyễn Anh, thằng cu khiến người ta vừa yêu vừa ghét này.
Nguyễn Anh định từ chối, một ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía bản thân, ngay lật tức, thái độ của Nguyễn Anh thay đổi 180 độ.
“Chị à, tên khốn đó còn làm phiền chị không”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.