Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55: Game! Game! Game!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Game! Game! Game!


Mỗi lần xếp được kim cương theo hàng, anh hùng của bản sẽ ra một chiêu đánh thường, khi xếp được từ bốn viên trở lên, tùy theo hàng ngang hay dọc mà có những chiêu thức khác nhau.

“Dị giới không biết tên sinh vật theo một lỗ hỏng xuyên đến thế giới của nhân loại, chúng tàn sát người dân, và phá hủy cướp bóc lương thực”.

Không biết từ lúc nào Thảo Mai đã đứng sau Nguyễn Anh, cái kia cặp đồ chơi khá khủng đang đè lên vai Nguyễn Anh.

“Uhm, như mọi người đã biết chò trơi của em có sức hút lắm phải không?”.

Chương 55: Game! Game! Game!

Càng lối nhiều viên, càng mạnh, chơi càng lâu chiêu thức càng ảo.

Không chơi game mà đột nhiên mang ra một tấm màng trắng, Thảo Mai có chút nghi hoặc.

Nguyễn Anh có chút bất đắc dĩ, mở lên laptop của mình, rồi ấn vào trò chơi xếp hình kim cương, chỉ thấy đây là một phiên bản hoàn toàn khác.

“Rồi, mọi người đã uống xong chưa, em có một chuyện muốn nói”.

“Mọi người cảm giác trò kim cương vừa rồi hay đúng không, nhưng đó chỉ là phiên bản đầu tiên được em chưng ra mà thôi, trong máy em hiện tại đang có một phiên bản cực kì toàn diện của nó”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Máu anh hùng cũng theo đó mà tụt xuống 0, game over.

Là người chả biết đến rạp chiếu phim, mà cũng đúng thôi rạp chiếu phim mới được phổ biến, mới cập bến đất nước này, không biết là đúng.

“Oa” đây là lần đầu tiên Thảo Mai cảm thấy thích thú như vây, ai mà ngờ con game này lại thú vị vượt sức tưởng tượng như vậy.

Nếu như nói cái bản đâu tiên nàng chơi khá là bình thường, có thể thu hút bản thân chơi nhưng chỉ để vui, thì đến đây, một chế độ mới lạ như đánh thẳng vào tâm thức nàng, nàng thích thú lắm rồi, muống đứng dậy chơi thay Nguyễn Anh luôn.

“Chờ một chút a”.

Nguyễn Anh nhìn nhiều như vậy người cùng xúm vào một chỗ nhìn, biết như này là không mấy hợp lí.

“Đứng nói đây là màn hình laptop đấy nhá”.

Đặt tạm laptop xuống, rồi lôi từ dưới bàn khách ra một tấm màn trắng.

“Uh hay lắm”.

Hít một hơi sâu, Nguyệt Thanh lấy hơi, nói hết ra những gì mình biết về cái này món đồ hình chữ nhật.

“Vậy thì nó làm được gì a”.

Thấy được bản thân mình có lỗi, thì phải nhận lỗi. Đương nhiên có thể không nhận lỗi, nhưng thay vào đó phải sữa lỗi. Nếu không, không còn gì để nói nữa.

Mọi người cũng nghi hoặc theo, đúng a, chơi thì không chơi đi còn làm trò gì nữa.

Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh cũng có chút tò mò, thấy Hoàng Minh đứng dạy tiến đến xem, các nàng cũng đi theo xem. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mấy trò chơi xếp hình này còn có chế độ RPG là như nào vậy”.

Thảo Mai giờ trông rất ngoan ngoãn, có vẻ như đó là ảnh hưởng của tài nấu nướng của thằng bé, khiến cho Thảo Mai muốn lấy lòng. Bình thường có khi nàng còn không thèm nghe, chứ nói chi phản ứng lại như bây giờ chứ.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, có lẽ khá dễ hiểu, vì đến cả rạp chiếu phim còn có rất ít, mới vào giai đoạn phổ biến, ít người tiếp nhận lên biết ít là phải.

“Chiếu phim ?”.

Thảo Mai chắp tay lại, cũng vội vàng xin lỗi, tuy cũng chả cần lời xin lỗi của nàng, nhưng nàng nghĩ bản thân cần làm vậy.

Nhìn màn hình, mọi người có chút kinh ngạc.

“Cho em xin lỗi anh nhá”.

Nửa vế đầu nói nhìn Nguyệt Thanh, nửa vế sau nói nhìn Nguyễn Anh.

Thảo Mai vô tư đáp.

“Uầy, sao nhìn lắm chế độ thế”.

Hành động đáng yêu này của Thảo Mai đã khiến bầu không khí được xoa dịu, mọi người được một phen cười vui vẻ.

“Cái, cái này..”.

Nguyễn Anh thuần thục mà thao tác trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, tiếp tục mở ra con game.

Thảo Mai hơi không kiên nhẫn, bèn nói.

Cả Hoàng Minh cùng Thảo Mai khi thảo luận về phương diện này đều vô cùng phấn khích, không kịp chờ đợi mà hỏi.

“Đâu, đâu cho chị( anh) xem thử nào”.

Sau một màn ảnh giới thiệu, con game này được chia ra làm đôi, nửa trên màn hình là hoạt ánh đáng nhau, nửa dưới mà màn kim cương, bản thân cứ ấn như nào là phía trên sẽ hoạt động như vậy. Nếu phải tốn hai lần mới kết nối được 3 viên kim cương, sẽ phải nhận gấp đôi sát thương. Đây là một thể thức vô cùng quen thuộc ở thế giới cũ của Nguyễn Anh.

Hiện ra trước mặt là bảng chỉ số ghi tiền, danh vọng, cùng một bảng ghi dấu mua hàng.

Thảo Mai lại thấy có đồ ngon, cầm lên uống luôn. Nguyệt Thanh ngồi bên cạnh mà không khỏi nâng tay lên trán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Anh có chút kinh ngạc nhìn nàng, cô gái này cũng thấy Nguyễn Anh nhìn, không khỏi có chút thẹn thùng, có vẻ dư vang của tình huống lúc trước không khỏi khiến nàng đỏ mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng Minh thấy vậy, vội vàng xua tay, Hoàng Minh cũng cảm giác mình có lỗi.

“Em biết a, đây có phải là máy chiếu không”.

Nguyễn Anh nghiêm túc nói.

“Mà, mà không sao rồi thì thôi đi, mọi người uống cái này giải khát đi”. Nguyễn Anh vô cùng có ý tứ, biết cách hòa hoãn quan hệ của mọi người.

Nói lại mang ra một cái hộp chữ nhật, trên cái hộp có một cái lắp tròn.

“Chị à, chị chờ em chút, em mang ra thêm cái này cực hay luôn”.

“Nói chuyện hẳn hoi lên xem nào a, bình thường có vậy đâu, sao hôm nay bị gì vậy em gái”.

Nguyễn Anh cười không nói, mang tấm bạt căng ra bức tường gần đó, rồi làm một loạt các thao tác, màn hình chiếu bắt đầu hiện lên.

“Cái này máy chiếu, theo lần đó em quan sát, là thứ để chiếu phim”.

“Xin lỗi, là do anh quá khích rồi”. Bộ dáng kia, có khác nào một chú hề không cơ chứ, nhưng cũng đáng nhận được sự tôn trọng.

“Chuẩn rồi chị yêu( nói nhỏ) ơi”.

“Cần có người đứng lên để chống lại chúng”.

“Làm gì a cu em, mang cái này ra để làm gì”.

“Vậy thì có liên quan gì a”.

“RPG” đang lưỡng lự nên có đứng lên tiến đến chỗ Nguyễn Anh không, Hoàng Minh nghe thấy 3 chữ này.

Không còn gì phải nghĩ, đứng dậy luôn, Hoàng Minh tiến đến sau lưng của Hoàng Minh.

Mọi người cùng xem, con mắt sáng lên, ai mà nghĩ cái này trò chơi như vậy cuốn hút người nhìn chứ.

Nguyễn Anh có chút cười cười.

Máu anh hùng dù có thể tăng, Nguyễn Anh cũng có thể để không mất máu nữa, nhưng vẫn quyết định dừng lại, để quái vật bắn nhát cưới.

Để hòa hoãn bầu không khí, Nguyễn Anh mang từ đâu ra mấy chén nước chanh, chia cho mỗi người một cốc.

“Sau bao ngày nghiên cứu, nhân loại đã tìm ra nhưng người anh hùng để giải cứu thế giới. Và bạn chính là một trong những người dũng sĩ đó. Thế giới đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, hãy chấp nhận lời kêu gọi của nhân loại đứng lên chống lại quái vật, giải cứu người dân, đêm lại hòa bình cho thế giới”.

“Đây là cái gì a?”.

Nguyệt Thanh đột nhiên nói.

Màn hình ghi chế độ đào khoáng, chế độ giải cứu, chế độ bài bạc, cùng điển hình nhất cách chơi lại ghe RPG.

“Chị nhớ chứ, hôm nọ mới có một rạp chiếu phim được mở ở thành phố mình, nhà ta được người ta mời đi, nhưng ai đều bận, chị thì chắc chắn sẽ không đi rồi, thành ra em phải đại diện ra đình đi”.

“Được à, nói đi chị nghe”. Thảo Mai ngay lật tức đáp lại ngay lật tức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thảo Mai nghi hoặc.

Là một người của thời đại tương lai, không dám nhận mình là một người quá linh hoạt, nhưng cũng không kém.

Nguyễn Anh đợi chén nước trong tay mọi người hao gần hết, lên tiếng.

Nguyễn Anh mở ra chế độ RPG, một âm thanh lanh lảnh vang lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Game! Game! Game!