Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 172: Rất Là Mất Thời Gian
Nhưng không đồng ý với lời nói của Vũ Giang Tuân, Hoàng Khánh Yến quyết định lên tiếng phản bác.
Nguyễn Anh đột nhiên từ trong túi lấy ra một chiếc đồng hồ, nhìn bên trên đã hơn 11 h, Nguyễn Anh nhìn về phía hai người lên tiếng.
Lời muốn nói ra, lại phải nuốt vào, Hoàng Khánh Yến hơi khó chịu, nhưng khi nghe Nguyễn Anh nói đến ăn, bụng nào vậy mà réo lên.
Để biết được nội dung là gì, hai người Vũ Giang Tuấn cùng Hoàng Khánh Yến cùng nhau mở ra trên tay tấm thiệp, mang theo tâm trạng tò mò, xem xem trong này cất chứa thứ gì.
Tại sao gọi là tấm thiệp không biết, vì ngoại trừ bên ngoài thiết kế theo một tấm thiệp, nó không cho biết đây là thiệp về cái gì, đám cưới đám hỏi, cỗ, giỗ, đủ các loại có thể sử dụng loại thiệp này.
“Hai người xem trên tay tấm thiệp chưa”. Nguyễn Anh nói vội, muốn hai người mở tấm thiệp ra, rồi đọc lấy nội dung bên trong.
Chương 172: Rất Là Mất Thời Gian (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Căng teen này được chia ra làm 3 khu, 1 khu của nhân viên công tác, 1 khu của quản lý riêng, cùng cuối cùng là khu của lãnh đạo các cấp cùng chủ tịch.
Nguyễn Anh nói, ngay lật tức khiến hai cái kia đang đừng đờ một chỗ tỉnh lại, vội vã xem trên tay mình tấm thiệp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liên hoàn 3 câu hỏi từ phía Hoàng Khánh Yến vang lên, Vũ Giang Tuân ngồi cạnh cùng gật đầu phụ họa.
Nghe lấy, Vũ Giang Tuân cũng ngầm hiểu, khuôn mặt ỉu xìu xuống.
Nhìn hai người, Nguyễn Anh lên tiếng.
Không ngờ, người lên tiếng lần này lại là Vũ Giang Tuân, ngay tức khắc khiến hai người nhin ổng chằm chằm.
Vì đây không phải là một cái thông thường sinh nhật, chắc chắn không phải một cái sinh nhật bình thường. Sinh nhật này được chính tay chủ tịch công ty tổ chức, sao mà kém cỏi cho được.
“Nếu hai người muốn thảo luận thêm gì, không bằng chúng ta cùng đi ăn đi, dù gì giờ là thời điểm thích hợp nhất để đi ăn a.
Nguyễn Anh lại bắt đầu nói chuyện kiểu bí hiểm rồi, không đầu không đuôi rất gây khó chịu cho người khác, cứ khơi gợi ra niềm thú vị, lại bắt đầu cắt đứt nó.
Vừa bước vào bên trong, đã nghe thấy âm thanh tràn ngập không gian, người người qua lại, người người ngồi ăn ngồi uống, trò chuyện với nhau.
May là mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách êm đềm và dễ dàng.
Hoàng Khánh Yến vội vàng ngăn cản Nguyễn Anh lại, mặc kệ có đúng có sai, nhưng nếu gọi điện cho Trọng Hải mọi chuyện sẽ khác, nàng nghĩ tốt hơn hết là không gội là tốt nhất.
“Chúng tôi cũng có thể tham giự sao” Vũ Giang Tuấn cũng nhìn sang Nguyễn Anh, ánh mắt mong đợi đáp án.
“Đừng đừng, thế là được rồi tôi tin cậu”. Hoàng Khánh Yến đáp lại ngay lật tức.
Nguyễn Anh nhẹ gật đầu, hai người cũng nhẹ thở ra một hơi.
“Đúng bật mí cho hai người một điều, nếu tham giự vào sự kiện lần này, đảm bảo tương lai sáng lạng đang chờ đợi hai người.
Đối với lời nói này của ông anh, Nguyễn Anh cũng chỉ biết im lặng, không phản bác vì nó đúng à.
Cảm giác chắc chắn ông anh sẽ không kêu nữa, Nguyễn Anh mới từ từ hạ tay ra.
“Thôi, thời gian còn khá dài, hai người có thể suy nghĩ cho kĩ, nếu có đáp án thì nói cho em, em luôn hoan nghênh”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiểu ý Nguyễn Anh, Vũ Giang Tuân gật đầu.
Ba người cứ vậy mà rời đi, bước chân không chùn rời khỏi tầng lầu thị phi này, ở tòa nhà này, sẽ luôn còn lại một kí ức khó quên về trò đùa nhớ đời.
“Cậu đã hỏi anh Trọng Hải chưa, đã đồng ý chưa, chúng tôi thực sự có thể đến dự sao?”. Hoàng Khánh Yến nói liên tục, nói không ngừng nghỉ, nói như một cái máy.
Hoàng Khánh Yến liếc nhìn về phía Vũ Giang Tuấn, thấy ông anh có vẻ không nghe thấy, Hoàng Khánh Yến lại chuyển ánh mắt về phía Nguyễn Anh, thì thấy thằng này đang nhìn nàng, với ánh mắt có chút vi diệu.
Nguyễn Anh nhanh hơn một bước, trước khi câu nói nào đi ra, đã bịt miệng ông này lại, làm động tác “Suỵt” quen thuộc, để ông anh giữ im lăng.
Tờ giấy bên trong là một tờ giấy mời sinh nhật, nêu rõ, mong người nhận được thiệp, 3 tuần sau sẽ đến dự sinh nhật của Trâm.
Âm thanh không lớn không nhỏ, chỉ đủ cho bản thân nghe.
“Chúng ta có thể đi một chút cũng được a, dù gì có chuyện thì cứ đổ lên đầu Nguyễn Anh là được”. Vũ Giang Tuân nói, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Anh như kiểu, đúng mà Nguyễn Anh.
Người quá nhiều, nhìn mãi mà không thấy chỗ, không biết đường nào mà lần.
“Không được a, kể cả đổ lên đầu Nguyễn Anh, cũng không thể thay đổi sự thực bản thân cũng đã đi tham ra rồi.
Cuối cùng, vẫn là Nguyễn Anh dùng hết tiệu chiêu, thành công khiến hài người đồng ý đi theo mình đến căng teen.
Vừa rồi nghe cuộc đối thoại của Nguyễn Anh cùng Trọng Hải hăng say quá, quên bén đi mất trên tay mình còn có một tấm thiệp không biết.
“Được”. Một giọng nói hào sảng đáp lại, thái độ hoàn toàn không có chút e rè nào.
Thấy được ánh mắt kiên định, không cho từ chối của nàng, Nguyễn Anh nhẹ buông đôi tay ra khỏi chiếc máy trong túi, nhẹ giọng nói.
Chỉ thấy, Nguyễn Anh lôi kéo vẻ mặt ngơ ngác hai người đến trường một gian phòng, cứ thế mà vào.
Ài, không biết ông anh Trọng Hải nếu mà biết được suy nghĩ của Hoàng Khánh Yến, có biến đùa thành thật không ấy nhỉ, đuổi việc thật luôn ấy ha. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chuyện này anh chị không cần lo, còn nếu lo lắng không tin, để em gọi lại cho anh Trọng Hải”. Nguyễn Anh vô cùng tự tin mà đáp lại.
Đi thẳng đến thang máy, 3 người di chuyển nhanh chóng mà đến căng teen.
Với thân phận của bản thân mình, người tham giự sinh nhật này, ắt hẳn không phú thì quý, kể cả có tổ chức kiểu bí ẩn theo quy mô gia đình, cũng đảm bảo người trong gia đình ấy cũng không kém chút nào.
Giả bộ kho khan một chút, Vũ Giang Tuân lên tiếng.
Hai người này dò hỏi, bởi không nghĩ ra rằng, mình lại được mời đi sinh nhật, phải biết lấy thân phận của hai người muốn đi sao, khó như lên trời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ thấy, bên trong tấm thiệp lúc này là một tờ giấy, hai người cầm lên, nhìn một lúc, Vũ Giang Tuân định hét lên gì đó.
Nói Nguyễn Anh như nhớ ra điều gì đó, chẫng lấy một nhịp lại mở lời tiếp tục.
“Vậy anh chị có đồng ý không”. Nguyễn Anh cười cười hỏi lại, đây hoàn toàn không phải là một câu hỏi khách khí, mà thực sự muốn hai người này cùng đến tham giự. Dù mới quen biết chả được bao lâu đi, nhưng từ bề ngoài và nhân cách, Nguyễn Anh cảm thấy hai người này có thể giao lưu. Huống chi nó cũng chỉ là một bữa tiệc mà thôi, không có vấn đề gì lớn cả, Nguyễn Anh quyết định được.
Nguyễn Anh nhìn mà cảm tưởng khu này có khác gì mấy cái cang teen của mấy ông chủ tư bản, bóc lột lao động đâu.
Thử hỏi mà xem con trai cùng con gái đều là những người vừa giàu có, cùng quyền lực, vậy thì người thân gia đình họ có thể kém được sao.
Bên cạnh Nguyễn Anh có hai vị quản lí, vậy thì đương nhiên phải vào khu giành cho chủ tịch rồi.
Bị nhìn chằm chằm, khuôn mặt của Hoàng Khánh Yến ngay lật tức có chút đỏ.
Đối diện với câu hỏi của Hoàng Khánh Yến vừa rồi, Nguyễn Anh chỉ đơn giản là gật đầu mà thôi. Có gì đâu đơn giản là thêm một người thêm một niềm vui mà thôi.
Đương nhiên, mọi chuyện chỉ có thể xảy ra trong tưởng tượng được thôi, trở lại truyện chính, sau khi cúp điện thoại Nguyễn Anh chuyển ánh mắt sang phía hai người, cười cười nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.