Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 164: Chốn Khỏi Nơi Thị Phi, Tìm Về Nơi Yên Bình À!
Theo lời tên này vang lên, mấy người gần đó liền làm theo tên này.
Thái độ coi khinh hiện rõ ra mặt, tên này bước lại bên trong phòng, đóng cửa lại.
Đối với Nguyễn Anh, bất kể là thằng nào cũng vậy thôi, đừng động vào Nguyễn Anh.
Nghe vậy, tên nhân viên vội vàng lấy hơi, điều chỉnh lại trạng thái mà nói.
Nụ cười đầy ẩn ý, tên trưởng phòng không biết rằng, bản thân đã đối diện với một “quân tử” hàng thật giá thật.
“Khó hiểu”. Thái độ của Nguyễn Anh khiến Vũ Giang Tuân khó hiểu, cái méo gì mà gieo nhân nào gặp quả ấy, trong suy nghĩ của Vũ Giang Tuân, b·ị b·ắt nạt, là phải phản kháng lại ngay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, một tên nhân viên chạy vội đến chỗ hắn, khuôn mặt tràn đầy sự hoảng sợ.
Xắn lên tay áo, Vũ Giang Tuấn muốn tiến lên tranh luận đôi lời, nhưng lại bị Nguyễn Anh cản lại.
Tên vừa thông báo cho tên mập này vội nói, kéo theo tên mập theo mình.
“Được rồi, thả anh ra đi”. Vũ Giang Tuân bất đắc dĩ mà lên tiếng, chỉ mới giao tiếp trong một thời gian ngắn, nhưng cũng đủ để người này biết về tính cách của thằng em này. Đương nhiên, biết thế nào thì cũng chỉ là đánh giá không khách quan thôi nhớ, mới chưa được nửa ngày nữa à.
Có chút không hài lòng với biểu hiện của người nhân viên này, tên này cau mày lên tiếng.
Chương 164: Chốn Khỏi Nơi Thị Phi, Tìm Về Nơi Yên Bình À!
Mất hết bộ dạng cao cao tại thượng vừa rồi, tên này hoảng loảng vô cùng.
Bất ngờ này liên tiếp bất ngờ khác, vừa mất tiền lại mất tiền.
“Chuyện gì xảy ra vậy”. Vừa mới chê thái độ của người ta, giờ bản thân mình có khác gì đâu.
Nốc một hơi hết cốc nước, Vũ Giang Tuân tức giận mà nói.
“Đi thôi anh, em đang cảm thấy khá là khát nước, không phải ở đây có căng teen sao, dẫn em ra đấy đi”. Nguyễn Anh lên tiếng tiếp, rồi trực tiếp đi ra ngoài, khôn còn muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Nhẹ nhác cốc nước trên tay mà nhìn, Nguyễn Anh thầm nghĩ lấy, không biết khi tên này mất tiền thì bộ dáng là gì a.
“Anh ơi chỗ tiền anh đầu tư vào … bị lừa dồi anh ơi, thằng c·h·ó ấy nó cuỗm mất đi rồi”.
“Mất một nửa rồi mất một nửa rồi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hừ, khách quý là cái thá gì, gặp bố thì cũng biến thành con mà thôi”.
Hưởng thụ cảm giác chơi bẩn, đánh gục mọi kẻ thù luôn là tuyệt vời nhất, đánh cho kẻ đối địch mình không biết ai làm xoay vòng vòng.
“Anh ơi đi theo em nhanh lên”.
Khi đã được chứng kiến tài năng của Nguyễn Anh, Vũ Giang Tuân tự tin khẳng định, Nguyễn Anh mà gia nhập vào công ty, chắc chắn sẽ khiến cho tập đoàn này phát triển hơn nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một người khác lại từ vị trí của mình chạy vội đến chỗ của tên mập này nói.
Trong đây đang láo loạn, thì bên ngoài này Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân đang ngồi cùng nhau ở một cái bàn, trong căng teen của công ty.
Suy nghĩ thực chất nhất trong lòng Nguyễn Anh lúc này “Tao đếch quan tâm mày là ông gì bà gì, nhưng đã động đến tao, mày sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng”. Nguyễn Anh là kẻ nói được thì làm được, nói là phải làm, vậy nên chuyện tiếp sau đó thì ai cũng biết rồi đấy.
Bản thân Vũ Giang Tuân cực ghét cái gì mà, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, 10, 10 cái đếch gì, có thù là phải trả ngay, bỉ sỉ nhục là phải trả.
Trong phòng sáng tạo, phát triển game, tại sao lại có đầu tư tài chính ở đây, chẳng lẽ…
Sợ hãi sẽ bao trùm lên toàn bộ, cảm giác thật là sung sướng, điên loạn, tức giận, tất cả đều trút lên người kẻ thù.
Đợi cho hai người này biến mất, tên mập trưởng phòng mới đi vào, trên khuôn mặt hiện lên sự bố đời.
Nguyễn Anh mỉm cười không nói, đối với người vừa rồi, Nguyễn Anh nghĩ tên này đã nhận được h·ình p·hạt thích đáng rồi.
Nguyễn Anh đột nhiên bùng phát một loại nào đó kinh khủng sức mạnh, dễ dàng mà kéo theo ông anh Hoàng Giang Tuân đi theo.
“Cái gì” lần này đến lượt tên này không giữ được bình tĩnh, hai tay bắt vào hai vai của người trước mắt mà nói.
15 phút sau, có vẻ như đã thoát khỏi cơn khủng hoảng, tên mập ngồi bệt xuống đất, cả người ướt đẫm mồ hôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên báo tin thấy tên mập như vậy, muốn đi qua đỡ, nhưng lại bị tay của tên mập gạt ra.
Nguyễn Anh từ từ hạ cốc nước trên tay mình xuống bàn, mỉm cười thần bí với Vũ Giang Tuân.
Nguyễn Anh đối với lời nói của Vũ Giang Tuân, chỉ nhẹ nhàng mà cười cười.
“Nhưng mà..”. Vũ Giang Tuân lưỡng lự khi trong lòng ông anh này còn tức giận, đồng thời còn có sự bất bình đối với việc đối xử bất công của người trước mặt với khách quý, của công ty này.
Từ đây, ta biết được thủ phảm của mọi chuyện là Nguyễn Anh.
Nếu vừa rồi, Nguyễn Anh không ngăn cản lại Vũ Giang Tuân, có khi hai người đã ngoại giao kiểu vật lí rồi.
Nụ cười này có chút đáng sợ, Vũ Giang Tuân nhìn mà không khỏi rùng mình, ngay lật tức sự tức giận b·ị đ·ánh bay hoàn toàn, vội vã theo sau Nguyễn Anh.
Tên mập sụp đổ, b·ất t·ỉnh tại chỗ, đám nhân viên vội vàng xúm lại.
Là một chính nhân quân tư, Nguyễn Anh sẽ không chính diện đối mặt, mà sẽ ở đằng sau giở trò, giở mọi thủ đoạn ra, chơi c·hết những người đối địch với mình.
Cảm giác như điều khiển một con rối vậy, tha hồ mà di chuyển theo ý muốn.
Là một “chính nhân quân tử” Nguyễn Anh luôn đề cao chiến thuật đánh trong bóng tội, địch ngoài sáng bị mình hành.
Đưa đôi tay mình ra, Nguyễn Anh chặn trước mặt hai người, Nguyễn Anh nhìn về phía Hoàng Giang Tuân mà mở lời.
“Không có gì đâu anh à, anh từng nghe câu, gieo nhân nào gặt quả ấy chưa”.
“Anh ơi, số tiền của anh trong thị trường chứng khoán đang tụt dốc không phanh hạ”.
Một lúc sau, hai tên này xuất hiện trước mặt một màn hình trong phòng, nhìn số tiền đang lấy tốc độ bằng mắt thường tụt giảm liên tục, tên này hoàng hốt nói.
Đột nhiên nụ cười im bặt lại, cả người im lặng.
Mang theo tâm lí đó, Nguyễn Anh tạm kìn nén cơn giận, chuẩn bị cho một kế hoạch trả thù.
Đang trong cơn mất tiền quằn quại, tên này tiếp tục nhận thêm một vố nữa.
“Tôi không quan tâm cái gì khách quý, hay không quý, tóm lại chỗ này là do tôi đứng đầu, kêu không cho là không cho, mong hai vị hiểu cho mà rời đi”. Vũ Giang Tuần trầm giọng nói, lời vừa ra miệng đã bị vả cho cái đốp vào mặt, nói không cay là không thể nào a.
Là người trực tiếp bị sỉ nhục, Nguyễn Anh còn cay hơn ông anh Vũ Giang Tuân này nhiều, nhưng đành phải kiềm chế lại.
“Đi thôi”. Nguyễn Anh cười cười lên tiếng.
“Nếu ở đây không chào đón, vậy chúng ta đi chỗ khác thôi”. Nguyễn Anh nhẹ nhàng như gió thoảng qua tai, giống như đối với cậu, những lời nói của người vừa rồi rất là vô tác dụng, không làm được gì.
Nguyễn Anh cười cười, từ từ thả tay ra khỏi người Vũ Giang Tuân, nhẹ phủi trên người ông anh không tồn tại bụi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Điều chỉnh lại bộ dáng hiện tại của mình đi, rồi hẵng nói”.
“Sao em lại cản anh lại a, tên đó quá đáng ghét, đến cả anh làm đã lâu, là nhân viên cũ trong công ty còn bị tên này đối xử như vậy, cậy mình có chút thành tựu ra mặt ta đây”.
Vũ Giang Tuân tức điên lên rồi, một phần là thái độ của tên này, một phần là để lại ấn tượng xấu cho Nguyễn Anh về công ty.
“Bán tháo nhanh, bán tháo nhanh”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.