Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 163: Đây Chính Là Trong Truyền Thuyết Mắt C·h·ó Coi Thường Người Khác Sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Đây Chính Là Trong Truyền Thuyết Mắt C·h·ó Coi Thường Người Khác Sao?


“Không anh ơi, không phải là về tiền lương đâu”. Nguyễn Anh vội vã mà đáp lại, cậu hơi gượng cười rồi, ông anh này cũng quá nhiệt tình đi. Nếu nói, khi cậu đối diện với những kẻ lạnh lùng và khó chịu với mình, cậu sẽ đối xử y như vậy. Thì đối với những người, đối xử tốt với mình, lại nhờ mình giúp đỡ, khiến cho bản thân dễ rơi vào tình huống ngặt nghèo và trớ trêu.

Mẹ nó chứ, ừ thì lúc bình thường thì khá bình thường, còn đâu những lúc khác, bất thường kh·iếp. Bất thường đến khiến cho Nguyễn Anh cảm giác, bản thân mình cũng sắp bất thường theo.

Người này đến, điều đầu tiên làm lại là nhìn hai người chằm chằm, quan sát từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt hiện lên suy nghĩ nào đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thái độ kệnh cỡm, không coi ai ra gì, cũng chả để ý Nguyễn Anh, tên này quá hống hách rồi.

Người đàn ông này có vẻ trái ngược hoàn toàn với Hoàng Đức Hiếu, hai ông này như kiểu hai thái cực vậy.

Không gian rộng, kéo theo đồ đạc và người cũng nhiều lên, nhìn cả phòng kín đặc máy tính, cùng vô số người đi đi lại lại.

Hoàng Đức Hiếu có chút không hiểu sao Nguyễn Anh không đồng ý với lời mời của mình, rồi lại nghĩ ra gì đó, ánh mắt trở lên sáng rực.

Điều này là vô cùng dễ hiểu, nhưng kiêu căng cũng phải có cái hạn độ, đừng ảnh hưởng đến người khác là được.

Không gian căn phòng rộng rãi, nhìn qua phải bằng hai phòng trước cộng lại.

Để rồi khi có cơ hội tự phát triển, thì họ có thể tách ra, cộng thêm kinh nghiệm sẵn có, con đường của họ bước đi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Em xin lỗi, nhưng em không có ý định gia nhập vào đội, hay công ty này”. Nguyễn Anh khẽ mỉm cười lên tiếng mà nói, cậu lên tiếng từ chối lời mời của Hoàng Đức Hiếu. Đối với những người đáng tôn trọng, mặt cho là ai, cũng sẽ được Nguyễn Anh dành cho sự tôn trọng nhất định. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Anh vô cùng hiểu những lời Vũ Giang Tuân, một khi đã thành công, con người ta thường dễ dàng mà trở nên kiêu căng hơn.

Tính cách, suy nghĩ, cách nói chuyện nào chưa biết, nhưng từ hình thể, cùng trang phục, đã khác nhau thấy rõ.

Từ chối ông anh này xong, Nguyễn Anh cảm thấy bản thân mình cần đi chỗ khác, chứ không cứ ở lại đây, với cái ông này, chắc là c·hết mất thôi.

Gật đầu, cả hai người bước đi, nhưng làm sao Hoàng Đức Hiếu có thể cho họ rời đi một cách dễ dàng như vậy chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Anh muốn thành lập cho mình một đế chế, vậy làm việc cho một người khác rồi lại bắt đầu có sao không.

Vội vàng xua tay, vấn đề ở đây không phải là tiền.

Lần này có vẻ khác với lần trước, Vũ Giang Tuân chưa bước vào bên trong đã nói với Nguyễn Anh.

Hoàng Đức Hiếu thân hình bình thường, ăn mặc khá chỉn chu, trong khi đó, người đàn ông này có chút thừa cân nặng, quần áo ăn mặc khá thoải mái, như kiểu đang ở nhà vậy.

Ngay lật tức bắt được tín hiệu, ông anh này cũng cảm thấy bản thân mình cũng lên ra khỏi đây ngay bây giờ rồi, thế là vô cùng tình nguyện mà phối hợp với Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh chưa tức giận, mà Vũ Giang Tuân đã tức giận rồi.

Nguyễn Anh nghĩ gì không ai biết, cũng chả ai có thể biết cả.

Nhưng Nguyễn Anh không muốn làm thế, và tại sao phải làm thế cơ chứ.

Thấy được Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân bước vào, một người đàn ông đi ra đón tiếp.

Chưa kịp nói hết lời, đã bị người này chặn họng, thái độ vẫn rất khinh thường.

“Những người bên trong, vì họ là đội ngũ đem lại nhiều lợi ích cho công ty, nên họ khá là kiêu căng và tự mãn, nếu họ có vô tình đắc tội, hay làm em khó chịu thì cho anh xin lỗi trước”. Vũ Giang Tuân bắt đầu tiếp tục giới thiệu về công ty cho Nguyễn Anh nghe, đồng thời còn thông báo trước, tránh cho những xung đột không cần thiết, nếu có xảy ra sắp tới, để có thể giải quyết.

“Em cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà em thực sự phải đi rồi”. Nguyễn Anh cũng vội vã mà đáp lại, lên tiếng mà nói ra ý quyết tâm của mình. Cậu biết được rồi, nếu còn ở lại thêm chút nữa, không biết chuyện gì sẽ xảy ra à.

Nói lời này xong, Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân kéo nhau chạy ra ngoài, bỏ mặc Hoàng Đức Hiếu bên trong kia.

Đương nhiên là không sao rồi, là người bình thường chắc chắn khi nhận được lời mời từ một công ty lớn như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý.

Chương 163: Đây Chính Là Trong Truyền Thuyết Mắt C·h·ó Coi Thường Người Khác Sao?

Mang theo như thế suy nghĩ, Nguyễn Anh theo chân Vũ Giang Tuân bước vào nơi này.

“Tuân quản lý a, anh không biết là trong công ty của ta, nhất là khu vực làm việc của chúng tôi không cho người lạ bước vào mà, thằng này là thằng nào, không phận sự thì cút ra ngoài đi”. Vênh váo đắc ý, lời nói tràn ngập bố đời từ miệng tên này xuất hiện, chỉ nghe thôi cũng cảm giác cay đỏ d, tức méo chịu được.

“Tại sao, à đúng rồi có phải anh quên báo cho em phúc lợi, với tiền lương nhân viên đúng không, chúng ta có thể thương lượng, để cho đôi bên một cái giá hợp lí nhất mà”. Hoàng Đức Hiếu hơi kích động mà lên tiếng, làm một người có chức ở bộ phận quản lí này, Hoàng Đức Hiếu không chỉ là một người quản lí game khá được, mà còn là một con ma săn thiên tài, thấy được người nào hợp lí và vừa mắt, là y như rằng sẽ tiến đến bắt chuyện, được thì hốt về luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không sao đâu, dù gì thì ai thành công cũng vậy thôi mà, chỉ cần không quá đáng quá là được”. Nguyễn Anh nhẹ nhàng đáp lại.

“Đây là khách của chúng ta được..”. Vũ Giang Tuân sao có thể nhịn, cũng gầm lên đối đầu, người anh này cảm giác bản thân đã bị vả vào mặt một cú đau điếng.

Căn phòng này, từ cái nhìn đầu tiên, đã cho Nguyễn Anh cảm giác khác bọt.

Họ di chuyển nhanh chóng, đã thành công cắt đuôi được Hoàng Đức Hiếu, hiện tại, Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân đang ở trong một căn phòng.

Nghĩ là làm, Nguyễn Anh kêu gọi Vũ Giang Tuân, cười trừ mà nói.

Theo lời của Vũ Giang Tuân giới thiệu, thì đây là khu vực của thê đội số 1, cũng là đội mạnh nhất đem lại nhiều lợi ích nhất cho công ty.

“Anh Tuân à, không phải là chúng ta còn đang trong một chuyến tham quan à, không thể dừng tại một địa điểm thế này được, phải đến nơi khác nữa chứ”. Nguyễn Anh muốn thoát khỏi đây ngay lật tức, mới gặp còn tưởng ông anh Hoàng Đức Hiếu này khá bình thường, nhưng giờ thì Nguyễn Anh, phải thay đổi suy nghĩ của bản thân rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vội đứng ra ngăn cản trước mặt hai người.

Nói Nguyễn Anh còn nháy mắt ra hiệu cho Vũ Giang Tuân.

“Đừng đi a, ở lại đây đi còn nhiều thứ tôi muốn cho cậu thấy lắm Nguyễn Anh à”. Hoàng Đức Hiếu nói to, vẫn chưa hề từ bỏ ý định của bản thân mình, như kiểu nếu không bắt Nguyễn Anh gia nhập vào đoàn đội của mình, thì hắn sẽ quyết không dừng lại.

“Uh, chúng ta lên đi thôi, dù gì anh cũng có trách nhiệm làm hướng dẫn viên cho em, mà lại không thể giúp em thăm quan được hết công ty này, thì anh cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm á”. Vũ Giang Tuân có vẻ cũng hiểu được lời cầu cứu của Nguyễn Anh, với trách nhiệm của mình, ông anh này quyết định giúp đỡ cậu, giúp cậu thoát ra khỏi tình huống khó khăn này, vừa là trách nhiệm, vừa là tấm lòng của một người dẫn đường, đúng không nào.

Lát sau, ánh mắt thay đổi, mở miệng mà nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 163: Đây Chính Là Trong Truyền Thuyết Mắt C·h·ó Coi Thường Người Khác Sao?