Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 151: Trả Biết Nói Gì Trong Trường Hợp Này
“Chị, em xin lỗi, tha cho em đi, chị hỏi gì em cũng đáp, đúng chị hỏi em có nhớ chị phải không? Nhớ, nhớ chị, không gặp chị em buồn lắm”. Hoàng Minh nói một lèo, nói như chưa bao giờ được nói, giống như kiểu chỉ sợ im lặng một tiếng là sẽ đi đời không bằng luôn.
Biết thừa thằng em chỉ muốn nói cho qua chuyện nhưng nàng vẫn vô cùng tình nguyện mà nghe thằng em khen.
“Không có tí tôn ti trật tự gì cả, các ngươi chỉ là ‘hậu bối’ mà thôi, bố mẹ các ngươi không dạy được các ngươi à”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Minh làm sao lại không hiểu chứ, đây rõ ràng là chị mình muốn tự mình giải quyết rồi.
“Chị, chị kiếm được những thứ này ở đâu vậy”.
Hoàng Minh vội vàng dò hỏi, làm sao mà chị mình lại có thứ quan trọng như thế này được chứ.
Nhận những lời nhục mạ của tên này, người đàn ông vẫn vô cùng bình tĩnh, ngăn cản không cho Hoàng Thiếu Tiền vượt qua.
Đã lần nào bị đối xử như thế, Hoàng Thiếu Tiền tức giận, tại chỗ chửi tục.
Không coi ai ra gì, hai chị em nhà này coi như bên trong đám người không tồn tại vậy, trò chuyện như chỗ không người.
Lần này, không chỉ Hoàng Tâm Linh tức giận, mà cả Hoàng Minh cũng vậy, động đến ai không động, lại dám động đến gia đình, Hoàng Minh muốn chạy lên đấm cho tên này một phát.
“Dừng lại”. Cả đám người tại chỗ đứng dậy, ai cũng vô cùng hoảng sợ, không ai cam đoan được bên trong đó có gì, nhưng cũng không ai dám manh động, Hoàng Thiếu Tiền là một minh chứng quá sắc nét rồi.
Nhẹ đặt tay lên môi, bộ dáng đáng yêu mà nói.
Hài lòng trước hành động của Hoàng Minh, Hoàng Tâm Linh quay mặt ra nhìn người đàn ông dám đụng chạm vào ba mẹ của mình mà nói.
Hoàng Tâm Linh ở kia, đã kết nối USB thành công truyền tải thông tin lên trên máy chiếu.
“Hai anh chị có biết đây là đâu không, ai cho anh chị cái quyền muốn nói gì thì nói ở đây”. Giọng quát nội lực, nghe vô cùng bố đời vang lên.
Đám người nhìn vào bên trong, ngay lật tức sợ mất mật, bên trong không có tài liệu, cũng chả có rượu vang, cũng hổng có tiền, mà nằm trong đó, chỉ có mấy chục cái USB thôi.
Cuối cùng, một người không thể chịu được nữa, đứng dậy quát to.
“Mọi người nhìn thấy thứ bên trong rồi phải không, ai cũng biết bên trong chứa gì mà, à chắc là sẽ có người không tin, lên là tôi thử dùng một cái cho người xem nhá”.
Tâm lí có chút gì đó sợ hãi, nhưng lại nhiều hơn là tức giận, chỉ là một đứa con gái có chút thành tựu, vậy mà dám nhìn một ‘ nguyên lão’ như mình bằng ánh mắt đó.
Đương nhiên chuyện này nàng không thể nói cho Hoàng Minh biết rồi, người thần bí đó đã nói với nàng không được tiết lộ gì, nàng cũng phải tuân theo mà thôi, đến cả những kẻ tai to mặt lớn trong gia tộc nàng, tên này có có hắc tài liệu, thì nói gì đến bản thân cùng gia đình chứ.
“Con ch* ca* kia, mày tính làm gì, dừng lại ngay cho b* mày ngay”.
Theo tiếng nói Vietsub của Hoàng Tâm Linh, Hoàng Thiếu Tiền từ bỏ, tại chỗ quỳ xuống ôm đầu, trong khi những người ở trong đây đang kinh ngạc mà nhìn.
Cả buổi sáng hôm nay, họ được chứng kiến uy lực của những thứ này rồi, sao mà không sợ hãi cho được cơ chứ.
Cười cười, Hoàng Tâm Linh không hề đáp trả mà quay về phía Hoàng Minh nhẹ giọng nói.
Đùa bà cô trẻ của tôi ơi, cô có biết cái đùa của cô có thể hại hết người không hả, nghĩ như thế nhưng không ai dám nói gì mà im lặng hết với nhau, đều mang chung một tâm lí sợ hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước măt mọi người nàng mở cặp ra, rồi xoay qua chỗ đám người.
Đợi cho bọn người này có thời gian hoàn hồn, Hoàng Tâm Linh quay qua một mặt đang kinh ngạc vô cùng Hoàng Minh, thích thú mà nói.
Hoàng Thiếu Tiền tính chạy đến chỗ Hoàng Tâm Linh ngăn cản hành động của nàng, ai ngờ đi chưa được hai bước đã bị cản lại, người đi cùng Hoàng Tâm Linh lúc đầu vậy mà đứng ra ngăn cản hành động của Hoàng Thiếu Tiền.
“Ngạc nhiên không”.
Những thứ nhìn nhỏ bằng ngon tay cái của người trưởng thành, nhưng đủ sức khiến những người ngồi trong đây vãi đãi ra quần.
Hoàng Tâm Linh nhìn đứa em, không biết phải nói gì a. Nàng lúc nhận được những này bí mật tài liệu, cũng là từ tay một người bí ẩn, thì đó không phải là từ trên trời rơi xuống hay sao a.
“M** M** con ranh con, mày nói cái gì cơ, mày có cái quyền thá gì mà đòi đuổi tao đi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị à đừng đùa, mà thôi em biết chị cũng chả nói đâu”. Rốt cuộc Hoàng Minh vẫn cứ là hiểu rõ chị mình, biết thừa nàng sẽ không nói ra khi được hỏi, chỉ có khi nào nàng mong muốn nói, thì Hoàng Minh mới biết được thôi.
“Cho chị mượn máy tính chút”.
Nếu ban đầu, nàng tạo cho người ta cảm giác một thiếu nữ thời thượng, có tình yêu quý trọng gia đình, thì giờ Hoàng Tâm Linh không khác nào một hung thần, có thể diệt sát bất cứ kẻ nào.
“Hoàng Thiếu Tiền đúng không, tôi không biết ông suy nghĩ gì vậy mà dám lôi ba mẹ của tôi ra, tôi nghĩ ông nên tự rút ra khỏi công ty đi trước khi mọi chuyện quá muộn”.
Gật gật đầu, vội vàng ngồi xuống chỗ của mình, Hoàng Minh biết mỗi lần nàng có ánh mắt như vậy, là y như rằng một chuyện tồi tệ xảy ra.
Tóm lại cứ tuân thủ cho nó lành, dù gì cũng không gây hại cho bản thân mình, nàng sẽ tận dụng hết chỗ tư liệu người kia đưa, để chấn chỉnh lại gia tộc này, Hoàng Tâm Linh dâng lên quyết tâm mãnh liệt.
“Không biết nữa, chắc là từ trên trời rơi xuống”.
Hoàng Minh biết chị mình tức thật rồi, vội vã cúi đầu xin lỗi, ngoan ngoãn mà đáp.
Thứ mà nàng chiếu lại là thông tin phạm tội của Hoàng Thiếu Tiền, hối lộ, t·ham n·hũng công quỹ, không nộp thuế, đủ các loại tội trạng, tính sơ sơ cái này mà lộ ra Hoàng Thiếu Tiền phải đi tu mọt gông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gật đầu, Hoàng Minh vội vã rời sang một chỗ khác, để chỗ cho Hoàng Tâm Linh ngồi.
Nàng chỉ có thể mỉm cười mà thôi, lại chờ thêm phút chốc, Hoàng Tâm Linh mở lời.
“Thôi được rồi, thôi đi, đừng có mà nói phét nữa, anh nhớ tôi thì đã gọi cho tôi rồi, không phải chờ đến hôm nọ tôi gọi cho anh”. Hoàng Linh Tâm bĩu môi lên tiếng, nhưng trong lòng thì khá là vui, ít ra thằng cu em của mình còn biết mình là ai.
Hoàng Thiếu Tiền nhìn hành động của nàng, trong tâm dâng lên cảm giác không ổn, vội vàng mà nói, từ ngữ mất kiểm soát, không hề có bộ dáng của người có học.
“Mọi người bình tĩnh lại đi, làm sao tôi có thể làm vậy được chỉ là đùa thôi mà”.
Hoàng Tâm Linh đột nhiên quay mặt ra nhìn người đứng lên này, khí chất ngay lật tức thay đổi.
Chỉ một ánh mắt thôi, đã đủ khiến người kia nuốt nước bọt ừng ực.
Biểu hiện khinh thường đến tột độ, vừa nói nàng vừa nhin vào bộ móng tay của mình.
Hoàng Tâm Linh dừng lại hành động của Hoàng Minh, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Hoàng Tâm Linh ưu nhã mà ngồi xuống, cầm ra một chiếc USB, cắm vào.
“Mọi người cảm thấy thế nào a, kinh hỉ hay không kinh hỉ, bất ngờ hay không bất ngờ”.
“Chị à, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, tại mấy hôm em bận”. Hoàng Minh cười trừ, hai tay xoa vào nhau, bộ dáng vô cùng hèn mọn, giống mấy thằng liếm c·h·ó của main trong mấy bộ kịch của trung nào đó gia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 151: Trả Biết Nói Gì Trong Trường Hợp Này
“Má, mày là thằng ch* nào cút ngay cho tao”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.