Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 150: Vở Kịch Hay Sắp Sửa Được Vén Màn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 150: Vở Kịch Hay Sắp Sửa Được Vén Màn


“Xin mọi người đọc bản báo cáo này”. Trước mặt mỗi người lúc này, đều xuât hiện một bản báo cáo dày cộp, có vẻ ở bên trong có vô số thông tin.

Sau một lúc, nhìn mọi người có vẻ đã đọc xong, Hoàng Gia Tuấn lên tiếng.

“Mọi người đã đọc xong rồi chứ, công ty chúng ta đang trong một giai đoạn khủng hoảng, và việc này là do có người làm ra”. Hoàng Gia Tuấn nói ra lời kinh vi thiên nhân, lời nói đanh thép sắc lẹm, con mắt thì liếc nhìn về một con người nào đó.

“Có người gây ra sao, kẻ nào dám nhắm vào gia tộc chúng ta chứ, phải biết gia tộc chúng ta không phải thiên về tài lực, mà là chính trị, không sợ chúng ta dùng quyền lực đ·ánh c·hết tên đó sao”.

Một người, nhìn có vẻ có chức có quyền trong công ty, tại chỗ đứng dậy mà lên tiếng.

“Đúng, vì biết gia tộc chúng ta là một gia tộc chính trị, không kẻ nào từ bên ngoài dám động vào, nhưng bên trong thì khác”.

Hoàng Gia Tuấn nói, như có ẩn ý mà liếc qua bên cạnh Hoàng Minh.

Người vừa phát biểu lúc này lên tiếng, thái độ từ bất ngờ, chuyển sang tức giận.

“Cái gì cơ chứ, sao có thể như vậy được, chẳng lẽ có con sâu làm giàu nồi canh sao”. Một người nhanh chóng phụ họa đứng lên, kiểu như chỉ chờ có thế mà thôi.

“Đúng vậy, trong công ty, có kẻ không biết vì mục đích gì mà làm hại đến gia tộc, may thay qua một đoạn thời gian điều tra, đã biết được tên đó là ai”. Người kia vừa dừng, người khác đã đứng lên tiếp lời ngay lật tức, thật không khó để nhận ra đám này là một bọn, họ đang có âm mưu muốn am hại một người hay một nhóm người nào đó.

“Gì ai vậy”. Một người giả bộ thắc mắc, nhưng thực chất thì đang nhắm cụ thể vào một người.

Nguyễn Gia Tuấn chỉ chờ đợi thời khắc mà thôi, cánh tay nhẹ nhàng mà chỉ về một phía.

Đám người cũng theo cánh tay này mà nhìn sang, ngay lật tức có người đứng lên tại chỗ quát lớn.

“Hoàng Minh, không thể ngờ được, là một con cháu của gia tộc, ngươi lại làm vậy”.

Kẻ phụ người họa, diễn một màn kịch hoàn hảo cho Hoàng Minh xem, những tên này rõ ràng là muốn đưa Hoàng Minh vào con đường c·hết, một con đường hoàn toàn không có lối thoát.

Hoàng Gia Tuấn lúc này lên tiếng, như chặn đứng mọi cơ hội phản kích của Hoàng Minh mà nói.

“Tôi đã gọi cảnh sát rồi, và đương nhiên có đầy đủ bằng chứng chứng minh”.

Nói rồi lại mang ra một cái USB, cắm vào laptop của mình, bắt đầu trình chiếu cái gọi là chứng cứ.

Hoàng Minh nhìn trước mặt mà không thể nói gì lên lời, đám người này quá đầu tư, làm mọi cách, mọi việc để gán cái mác phản bội lên người mình.

Hoàng Minh có chút thê thảm mà cười, bản thân mình sao lại phải chịu cảnh như này cơ chứ, mẹ nó muốn đứng lên chửi bọn này vãi lờ.

Nhưng cuối cùng Hoàng Minh vẫn có nhịn được, không nói gì ra, vì Nguyễn Anh đã dặn mình phải im lặng. “Trời ơi, cu em đâu rồi, còn không ra cứu anh nữa, anh c·hết mất thôi”.

Đúng lúc này, từ bên ngoài chạy vội vào một người, người này chạy ngay đến chỗ Hoàng Gia Tuấn, nói vội cái gì đó, khiến khuôn mặt người này cau có vô cùng.

Nhẹ phẩy tay, ra hiệu cho người thông báo tin này ra ngoài, ánh mắt có chút tức giận nhìn về phía Hoàng Minh mà nói, nhưng thực ra trong tâm hồn lúc này đã nở hoa rồi.

“Hoàng Minh, bác không ngờ mày có thể làm như vậy, không chỉ làm thiệt hại cho gia tộc, còn dám từ hôn đánh mất cơ hội chấn hưng gia tộc”.

Đám người ở bên dưới xì xào bàn tán, ai cũng biết được rằng Hoàng Minh có một mối hôn sự với người của Phan gia Hà thành, hôn sự này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, liên quan đến xem gia tộc họ Hoàng này có phát triển cùng thoát khỏi vùng lầy kinh tế không.

“Tên này thật độc ác a, đã rút gốc gia tộc, còn dám đi từ hôn để gia tộc muối mặt, cũng mất đi sự tương trợ”.

“Đúng a, tên này thật là ác mà, muốn cho gia tộc này sụp đổ hay gì”.

“Đúng là nuôi ong tay áo mà”.

Lúc này, như đã chuẩn bị sẵn một tên thanh niên trẻ tuổi đứng dậy, người này là con trai của Hoàng Gia Tuấn, Hoàng Bình An.

Cái tên Bình An, nhưng hành động chả bình an tí gì, người này đứng lên vậy mà nói đỡ cho Hoàng Minh.

“Mọi người, đừng trách em ấy, cũng chỉ là vì bị lợi ích che mờ mắt mà thôi, với cả mọi người nghĩ xem, em ấy từ hôn thực chất lại là lợi thế cho chúng ta”.

“Lợi thế” Đám người không hiểu lắm, tại sao từ hôn lại là một lợi thế cơ chứ.

Hoàng Bình An bắt đầu giải thích.

“Theo tôi được biết, khi Hoàng Minh kí kết giấy từ hôn, đã nhận được 1 nửa số tài sản của Phan gia công chúa, mà số tiền này bằng 1 nửa tiền tài của gia tộc chúng ta, thiết nghĩ giờ mọi chuyện đã vỡ nở, Hoàng Minh em họ chắc là sẽ không giữ chỗ tiền này đâu nhỉ, phải biết chia sẻ cho gia tộc, cứu nguy phải không”.

“Biết đâu biểu hiện tốt còn được giảm án nữa à”.

“Mà lại cái kia hôn ước, chỉ là đối với hai người có hiệu lực mà thôi, chúng ta có thể một lần nữa làm lại mà, chỉ cần thay thế một người khác cho Hoàng Minh là được phải không”.

Mọi người nghe vậy, như bừng tỉnh, hóa ra là vậy a, ngay lật tức có người đứng ra phụ họa.

“Đúng à, Bình An nói rất đúng, Hoàng Minh mày khôn hồn thì biết điều đi, nộp ra số tiền mày đang nắm giữ đi”.

Cả đám người xúm vào, vây công Hoàng Minh.

Cả một cuộc họp như thành một trò điều, Hoàng Minh chỉ có thể im lặng không nói gì cả.

Lúc này, lại có người bước vào, nói gì đó với Hoàng Gia Tuấn.

Gật gật đầu, Hoàng Gia Tuấn lần nữa lên tiếng.

“Mọi người tạm ngừng đi, cảnh sát đã đến rồi, họ sẽ vào đây ngay lật tức”.

Nghe thấy có cảnh sát, những cái kia đang đứng lên chỉ trích Hoàng Minh vội vã ngừng lại, ngồi về chỗ của mình, một bộ không liên quan đến ta, đừng để ý đến ta.

Lát sau, mười mấy người cảnh sát đi vào, quái lạ thay theo bên họ còn có một thiếu niên.

Người thiếu niên này, đứng trước nhất sánh vai với vị cảnh sát có vẻ là cầm đầu.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, khiến những người trong phòng họp có chút bất ngờ, đến cả Hoàng Gia Tuấn cũng vậy.

Người thanh niên kia không biết là ai, nhưng người cảnh sát công an đứng bên cạnh thì bản thân không thể nào quen thuộc hơn được.

Người cảnh sát này là đội trưởng của đội cảnh sát h·ình s·ự thành phố, đồng thời còn có một thân phận vô cùng hiển hách khác, nghe nói là cháu trai của Bộ trưởng bộ công an.

Ngươi này vậy mà đang nói chuyện với một thằng nhóc, làm sao mà khiến bản thân không kinh ngạc được cơ chứ.

Nghĩ là như vậy, Hoàng Gia Tuấn vẫn là vội vã từ chỗ đứng dậy, tiến đến trước mặt các anh cảnh sát, lên tiếng nói.

“Xin chào đồng chí Vũ à, sao ngài lại đến đây vậy, không phải là đội trưởng Hà sao”.

Hoàng Gia Tuấn lúc này mới ý thức được gì đó sai sai, rõ ràng bản thân đã chuẩn bị trước cho mọi việc, đến cả cảnh sát bản thân mình cũng đã thông đồng từ trước, vậy mà hôm nay lại là tên này, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

“Hà đội trưởng sao, hôm nay anh ấy có việc, tôi thay anh ấy công tác có vấn đề gì không”. Người đội trưởng họ Vũ này có vẻ không để Hoàng Gia Tuấn vào mắt, thái độ khinh thường rõ ra mặt

“Không không có gì”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 150: Vở Kịch Hay Sắp Sửa Được Vén Màn