Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147: Bữa Tiệc Chào Mừng Hay Là Sỉ Vả?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Bữa Tiệc Chào Mừng Hay Là Sỉ Vả?


Lại đi qua mấy khu vực, gia đình Hoàng Minh dừng lại trước một căn nhà to lớn.

Nhìn đứa con trai mình cứ vậy vô cảm, không để ý đến mình, người phụ nữ chỉ dám nhìn con với ánh mắt áy náy vô cùng.

Lát sau, khi đã cất đồ đạc xong, Hoàng Minh như không có gì xảy ra mà đi xuống, nhìn bố mẹ trước mắt, bình tĩnh mà nói.

Cất tệp tài liệu đi, một nụ cười hiện trên khuôn mặt.

Chưa kịp nói gì, Nguyễn Anh đã nghe được âm thanh hoảng loảng của Hoàng Minh truyền ra.

Hoàng Minh ngay khi nói mọi chuyện cho Nguyễn Anh, liền mua vé may bay về nhà ngay trong buổi chiều.

“Má, giờ em mới gọi cho anh, em có biết là anh sốt ruột thế nào không, anh đang bị dồn vào con đường c·hết rồi này”. Vừa mở máy, Nguyễn Anh liền bị ông anh Hoàng Minh bỗ bã liên tục vào đầu không ngừng, trông vô cùng buồn cười.

Dùng tốc độ lướt sách, chứ không còn là đọc sách nữa rồi, Nguyễn Anh đã thu hết tin tức một cách nhanh chóng.

Nói rồi, Hoàng Minh bước ra xe mà ngồi trước, đợi hai người đi theo đằng sau.

“Anh giải thích rõ hơn đi xem nào?”. Giải thích chả có đầu đuôi gì cả (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh vừa về đến nhà, đã bị dính một vố, khả năng bị đuổi khỏi nhà, c·ướp mất tất cả là rất cao”. Hoàng Minh tiếp tục nói, trong giọng nói không khó nghe ra sự khó coi trong ánh mắt cùng với đâu đó một chút nỗi buồn khó hiểu.

Sau một hồi giải thích, Hoàng Minh nghe như mà điên đầu hẳn lên.

“Đi thôi, bố mẹ còn chờ đợi gì nữa”.

“Được rồi, anh đừng quá lo lắng, không phải sáng mai anh có một cuộc họp sao, ngủ và nghỉ ngơi đi, ngày mai mọi chuyện sẽ tốt lên thôi”. Nguyễn Anh nhẹ nhàng an ủi ông anh Hoàng Minh rằng mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi không cần phải lo ngaị quá đâu, chuyện đâu còn có đó, chuyện khó có Nguyễn Anh lo.

Nhìn ra bên ngoài cảnh tưởng quen thuộc, Hoàng Minh chỉ biết trầm mặc mà nhìn.

“Anh có bị điên không, giờ nếu mà để nó đứng ra, thì có khác nào dồn nó vào chỗ c·hết”. Một giọng của người phụ nữ trung niên vang lên, nghe rõ ra sự gào thét nhưng nhiều hơn là sự bất lực xen lẫn đau khổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Theo bản năng, Hoàng Minh rụt lại cánh tay đang chuẩn bị mở cổng, Hoàng Minh có cảm giác, nếu mà giờ mình bước vào, chắc hẳn sẽ điên đầu lên mất thôi.

Chương 147: Bữa Tiệc Chào Mừng Hay Là Sỉ Vả?

Trên chiếc xe đi đến nhà tổ, không ai nói một lời, người phụ nữ cùng Hoàng Minh cùng ngồi ở vị trí sau xe.

Cuối cùng, vẫn là người phụ nữ nói lên tất cả.

“Bố xin lỗi, nhưng không còn cách nào khác, bố sẽ nghĩ cách cứu con ra”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có thể cho con biết tại sao không, không phải là người khác mà chính là bản thân con”.

Cầm ra cục gạch, kết nối điện thoại với ông anh, tiếng chuông còn chưa vang được 1 lần, bên đầu dây bên kia đã bắt máy, có vẻ như đang rất gấp gáp.

Trầm mặc một lát, Hoàng Minh không thể tin được vào tai của mình, ông bố từng rất yêu thương bản thân, giờ lại vì gia tộc mà sẵn sàng từ bỏ mình.

“Chuyện là thế này, anh nghĩ bản thân đã bị gài…”. Hoàng Minh bắt đầu kể lại mọi chuyện, không xót một chữ nào toàn trình kể rõ cho Nguyễn Anh nghe.

Lưỡng lự ở ngoài tầm 5 phút, Hoàng Minh vẫn quyết định tiến vào.

Kết quả điều tra về Hoàng Gia đã có trước mặt, Nguyễn Anh mở ra bắt đầu đọc.

Chiếc xe di chuyển đến một khu vực tách biệt, khu vực dành riêng cho quyền chức cấp cao, không phải nơi dân đen có thể sinh sống.

Sự xuất hiện của gia đình Hoàng Minh ngay lật tưc gây chú ý với mọi người, chỉ thấy từ một bàn ăn, một người đàn ông trung niên đứng dậy.

Vấn đề hiện tại cần giải quyết nhất, đó là về ông anh Hoàng Minh, như đã hứa, khi về đến nơi, chắc chắn Nguyễn Anh sẽ giúp đỡ ông anh này rồi.

Người phụ nữ đã quá tuổi trung niên, nhưng chắc do biết giữ gìn, nhìn qua trông chỉ như 1 người phụ nữ trung niên mà thôi.

Người này đi đến trước mặt gia đình Hoàng Minh, không biết là đùa hay là thật mà nói.

Thời gian quay ngược, trở về trước khi mọi chuyện trở lên tồi tệ hơn.

Trầm mặc, không còn một âm thanh vang lên, có vẻ như câu hỏi của Hoàng Minh quá khó để trả lời chăng.

“Vậy là hoàn cảnh hiện tại của gia tộc đang lâm vào bế tắc, cần có người đứng ra gánh vác, cuối cùng sau hồi lựa chọn, người đó lại là con”.

Hoàng Minh vội vàng tiến vào, âm thanh vừa rồi quá quen thuộc, là âm thanh của bố, mẹ của bản thân.

Quen thuộc mà mở cổng, đi vào nhà, bước chưa đến bên trong, Hoàng Minh đã nghe được âm thanh xung đột bên trong.

“Được rồi, con đồng ý, chốc nữa không phải chúng ta có sẽ phải đến nhà tổ sao, bây giờ lên đi thôi chứ”.

Về đến Hải Thành đã là 7 giờ tối, kéo theo vali, Hoàng Minh một đường chạy băng băng về nhà.

Bên trong lúc này đang có mấy mâm cơm, người người đã ngồi sẵn vào vị trí của mình.

Nguyễn Anh nói rồi, cúp điện thoại, thuận thế mang ra một tệp tài liệu từ tay Nguyễn Tùng đưa cho minh.

Hai người ở bên dưới, người phụ nữ thì khóc không thành tiếng, người đàn ông thỉ thở dài nặng nề.

Chưa vào đến nơi, Hoàng Minh đã cảm thụ được một bầu không khí nặng nền bên trong căn nhà này.

“Là sao?”. Mới có hơn 2 ngày không gặp mà thôi, chả lẽ có chuyện gì kinh khủng xảy ra với ông anh.

Hoàng Minh đột nhiên trở lên vô cảm, nói những lời như chấp nhận số phận của bản thân, lên lầu cất đồ.

Thấy bên ngoài là Hoàng Minh, hai người co chút sững sờ, nhưng vẫn là người phụ nữ phản ứng nhanh chút, chạy đến trước mặt Hoàng Minh.

“Ồ, chào anh chị nha, em còn tưởng gia đình nhà anh không thích mấy cái buổi tiếc a”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đẩy cửa mà vào, âm thanh này làm bên trong người dừng cuộc cãi vã lại, cùng nhau mà nhìn về phía tiếng động phát ra.

“Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị hơn rồi”. Nguyễn Anh khẽ mỉm cười, có vẻ như cậu nhóc này từ chỗ hồ sơ tài liệu tìm ra được thứ gì đó thú vị chăng, không biết nữa.

Nhìn vào tập tài liệu, rốt cuộc Nguyễn Anh nhận ra được tại sao lại quen thuộc thế rồi, hóa ra đây là thứ mà Nguyễn Anh đã nhờ ông Tùng điều tra.

Đầu dây bên kia, Hoàng Minh cắn răng, này là gì giúp đỡ a, trong khi người ta đang lo sốt vó lên, lại kêu người ta đi ngủ một giấc, rồi mọi chuyện sẽ qua, nghe có khác nào là đang rỗ ràng trẻ con không cơ chứ.

“Bố mẹ, xin đừng dấu con chuyện gì nữa, làm ơn nói mọi chuyện ra đi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chắc giờ ông anh lại cũng đang mong ngóng Nguyễn Anh lắm rồi đây.

Bước xuống xe, cả gia đình bước vào bên trong căn nhà này.

“Nhưng không làm vậy, không chỉ thằng nhóc, còn tất cả chúng ta đều sẽ c·hết”. Giọng nói đối lấy là từ phía một người đàn ông trung niên, nghe ra cũng vô cùng bất đắc dĩ,

“A, tôi tôi..”. Người phụ nữ muốn nói gì, lại như nghẹn bứ lại trong cổ họng mà không phát ra được âm thanh nào cả.

“Con trai à, sao lại về nhà rồi”.

Mọi chuyện có vẻ vượt quá tưởng tượng của Hoàng Minh, lúc đầu còn chỉ nghĩ là cần có người đứng ra đại diện tạm thời thôi, nhưng xem ra tại thời điểm hiện tại, kẻ nào dám đứng lên, sẽ bị coi là con dê thế tội.

Người đàn ông trầm mặc từ đầu đến cuối, giờ mới chịu mở lời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Bữa Tiệc Chào Mừng Hay Là Sỉ Vả?