Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 145: Một Bữa Cơm Gia Đình Nhưng Lại Thiếu Chút Gì Đó
Nguyễn Tùng không biết từ đâu lấy ra một tệp giấy, đáp cho Nguyễn Anh rồi nói.
Nguyễn Anh hiểu được tâm trạng của bà chứ, nhưng còn có nhiều chuyện phải giải quyết, nếu không phải hôm nay phải đến trao đổi với ông, thì chắc cũng trả biết có thời gian đâu mà đến nữa.
“Em không biết chị phật lòng em ở đâu, nhưng mong chị hãy bỏ qua cho, vì dù gì tương lai chúng ta còn phải làm việc với nhau lâu dài”.
Nửa tiếng sau, nấu nướng xong xuôi, bà lão gọi mọi người ăn cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà để ý đến nó làm gì nữa, nếu thực sự là chuyện quan trọng Nguyễn Long đã nói luôn rồi, chứ không nhìn Nguyễn Anh với một cách đầy ẩn ý như vậy được.
Nghe được ông lão hỏi thăm đến hai đứa con gái của mình, thở dài mà nói.
Ngơ ngơ ngác ngác, Nguyễn Tú Linh tiến vào căn nhà Nguyễn Anh ở, ngồi vào phòng khách, ánh mắt vẫn còn sự đờ đẫn khó tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi đến trước một con đường, Nguyễn Anh bắt một chiếc xe, cùng nàng ngồi lên xe, đi thẳng về nhà Nguyễn Anh.
“Tuy không biết năng lực cô gái này ra sao, nhưng thái độ như này là đủ ăn đứt khối người, là người mà bản thân đang tìm kiếm”.
Nhìn người phụ nữ trước mắt, Nguyễn Anh lên tiếng.
Cảm giác êm dịu, ngọt lịm tràn ngập khắp cơ thể, nàng từ từ tỉnh giấc.
Hai bà cháu ôm nhau, chia tay trong yên bình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng có chút cầm không vững mấy tờ giấy này rồi, có cảm giác bản thân minh đang nắm trong tay hướng đi của cả thế giới vậy.
Ăn uống xong xuôi, Nguyễn Anh xin phép ra về trước, mọi người cùng nhau ra bên ngoài tiễn Nguyễn Anh.
Cô gái Nguyễn Tú Linh này có vẻ như đáp ứng khá đầy đủ yêu cầu của Nguyễn Anh, không nói đến sự trung thành, khi người con gái này đã được ông lão chọn, Nguyễn Anh hoàn toàn tin tưởng được nhân phẩm của cô gái, giờ nhìn thái độ của cô, Nguyễn Anh thấy chỉ cần thêm một chút thời gian quan sát nữa, là đủ để khẳng định xem cô này có diễn không.
“Bà nó, hai đứa con gái đâu rồi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao rồi, chị cảm nhận bản báo cáo này ra sao”.
Nguyễn Quỳnh cùng Nguyễn Quỳnh Ngân hai con bé này, đi đâu rồi rất ít khi về ăn ở nhà khiến cho ông không khỏi không được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh gật đầu, đợi cho Nguyễn Long đi, Nguyễn Anh mới bắt đầu suy nghĩ.
“Ăn cơm đi thôi”. Ông lão nhìn về phía mọi người, khẽ nâng bát lên.
Đọc tài liệu Nguyễn Anh đưa cho, hô hấp của Nguyễn Tú Linh có chút dồn dập, nàng không biết được những thông tin trong đây là thật không, nhưng nếu nó là thật, thì quá điên rồ rồi.
Đối với tiêu chí về người sẽ đồng hành với mình, Nguyễn Anh không cần người quá xuất sắc, quá có tài năng, mà chỉ cần những người chăm chỉ quyết tâm với việc mình làm không bỏ dở, và quan trọng nhất là trung thành.
“Ngồi chơi ở đấy nhá, bác còn có việc?”. Ông bác trò chuyện với Nguyễn Anh một lát, rồi nhìn vào đồng hồ trên tay, như chợt nhớ ra chuyện gì mà mở miệng nói.
“Nhớ về mở ra xem nhá”. Gật đầu tuy không biết ông cậu này làm trò gì, nhưng cứ nhận cái đã.
Nhìn thấy thức uống mình có hiệu quả khá ổn, Nguyễn Anh tạm hài lòng.
Tư thế đọc chuyên chú của Nguyễn Tú Linh khiến Nguyễn Anh khá là ấn tượng, miệng thì thầm.
Nguyễn Anh nhìn về phía ông lão, cùng người bác Nguyễn Long, thấy hai người gật đầu, Nguyễn Anh nhẹ nhàng mà đáp lại, lại quay qua phía ông cậu của mình.
“Chẳng lẽ mình làm gì quá quắt lắm à, sao cổ có vẻ không được thích mình lắm nhỉ”.
Lên tiếng, ông lão bắt đầu động đũa, mọi người cũng bắt đầu ăn bữa cơm.
“Bà à cho cháu xin lỗi, thực sự là dạo này cháu bận quá, bao giờ có thời gian cháu hứa sẽ đến chơi với bà”. Nguyễn Anh chỉ có thể cười khổ mà nói, đúng là dạo này cậu bật thật, ngoại trừ giờ đi học trên lớp ra, thời gian rảnh của cậu hoàn toàn bị đắm chìm vào công việc.
Ông nhìn xung quanh một lượt, nhìn về phía vợ mình nói.
Nghĩ ngợi gì đó, Nguyễn Anh quyết định mang ra một tệp tài liệu, nếu có người quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện rằng đây không phải là tập giấy Nguyễn Anh đã đưa cho ông lão sao, chỉ khác là có vẻ tệp giấy này dày cộm hơn mà thôi.
Nguyễn Anh ngồi ở phòng khách, mang ra chiếc laptop, thao tác tay liên tục, đối diện Nguyễn Anh, ông lão đang chăm chú đọc, trong khi Nguyễn Tú Linh đứng đằng sau không biết làm gì.
“Đây là một chút kế hoạch về tương lai của em, mong chị nhận và đọc, rồi đưa ra ý kiến của chị giúp em”.
Tài liệu này, là một bản khái quát kế hoạch tương lai của Nguyễn Anh, nhưng nhiêu đó thôi đã đủ khiến một con người như Nguyễn Tú Linh phát cuồng, chứ chưa nói đến lúc bắt đầu thực hành chi tiết nữa.
Khuôn mặt chăm chú, cẩn thận và tỉ mỉ, người ta thường nói khi đàn ông chăm chú vào một việc thường rất có mị lực, Nguyễn Anh cảm thấy câu nói này không sai, nhưng nó không chỉ áp dụng được với đàn ông, mà cả phụ nữ cũng vậy.
Không khí trong xe có chút trầm mặc, Nguyễn Anh thi thoảng lại ngó sang cô gái ngồi bên cạnh, tron đầu không khỏi dâng lên sự nghi vấn.
Nguyễn Anh đi lên trước mở cổng, quay đầu lại gọi Nguyễn Tú Linh tiến vào.
Nguyễn Anh mang từ nhà bếp ra hai ly nước hoa quả, 1 ly cho mình 1 ly cho nàng.
Có mắt của nàng hết ngó dọc, ngó ngang, muốn xem lắm thứ ông lão đọc, nhưng lại không giám nhìn.
“Vào đi”.
“Không ở lại chút à”. Bà lão có chút buồn rầu, thằng cháu mới đến nhà ăn được có bữa cơm đã đi rồi.
Đã tỉnh lại sau sự choáng ngợp, Nguyễn Tú Linh nghe rõ lời của Nguyễn Anh nói, nghiêm túc mà nói.
Ngồi vào bàn, với tư cách là chủ vị, ông lão chưa động đũa, mọi người cũng sẽ biết ý mà đợi ông.
“Tôi xin lỗi, lời nói của tôi sắp đưa ra đây có thể khiến cậu khó chịu”.
Chương 145: Một Bữa Cơm Gia Đình Nhưng Lại Thiếu Chút Gì Đó
Cứ vậy, nàng mang theo không nói ra lời tâm tình, đi tới nhà Nguyễn Anh.
Còn tốt, ít nhất cô gái này còn có tố chất, vẫn giữ được sự bình tĩnh của bản thân mà đưa ra lời nhận xét khách quan nhất, đúng là người mà ông đã chọn cho Nguyễn Anh mà.
Có chút lúng túng không biết giải quyết vấn đề này như nào, Nguyễn Anh chỉ biết im lặng.
“Ài, chả biết dạo này tụi nó sao nữa, tôi gọi điện kêu về ăn cơm, kêu có cả Nguyễn Anh nữa cũng không về, chả biết bận bịu cái gì nữa”. Bà lão đáp, có vẻ khá là buồn vì bữa cơm thiếu vắng mất bóng dáng của hai đứa con gái mà bà yêu quí.
Chào hỏi mọi người lần nữa, Nguyễn Anh ra khỏi khu vực này, nhưng khác lúc đi một chút, bên cạnh Nguyễn Anh thêm ra một người, đó là cô gái Nguyễn Tú Linh.
“Sao vừa rồi cảm giác bác muốn nói gì với mình nhỉ, nhưng lại khựng lại”. Nguyễn Anh nhìn về phía bác của mình, có chút không hiểu lắm.
Trầm mặc một chút, ông lão đó không hỏi đến 2 đứa con nữa, nhưng ai ở đây cũng biết vấn đề có vẻ đến từ Nguyễn Anh.
Nói ra cũng thật là lạ, một thằng nhóc gì mà mới học cấp một mà việc còn nhiều hơn cả một người trưởng thành cơ chứ, nói ra có khi còn bị tưởng là bóc lột sức lao động của trẻ vị thành niên nữa không bằng.
Nguyễn Tú Linh tiếp nhận ly nước, theo bản năng mà uống lên.
“Chị cứ tự nhiên”. Nguyễn Anh không một chút vấn đề nào, đứng trước một chuyện hoang đường như vậy, nếu Nguyễn Anh mà là nàng, có khi tại chỗ chửi vào mặt, rồi bỏ về luôn không chần chừ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.