Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 132: Đặc Sắc Hà Thành, Tại Sao Không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Đặc Sắc Hà Thành, Tại Sao Không?


Đã có thói quen giờ giấc từ trước, Nguyễn Anh thức dậy, lại hoàn thành một cái lập lại quá trình.

Nguyễn Anh đương nhiên đáp, đi thêm một người cũng không vấn đề gì, chỉ cần nàng có thể đi, Nguyễn Anh có thể tiếp.

Nói thật với cơ thể hiện tại của Nguyễn Anh, thì không cần làm những thứ này, cũng có thể sạch sẽ thơm tho cả tuần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không”. Hiền Linh cười tươi đáp, không b·ị c·ướp mất nụ hôn đầu có phải là b·ị b·ắt nạt không, đương nhiên chuyện này nàng sẽ không nói ra, mà giữ lại trong trái tim của mình. Đó là bí mật nhỏ giữa nàng và Nguyễn Anh.

“Hóa ra là như vậy sao, nếu đã muốn như vậy thì không phải là không thể được”. Hiền Linh như biến thành một người khác, một cái yêu mị đến cực điểm mĩ nhân.

“À đúng rồi, Quỳnh Nga, nếu chị có rảnh thì hôm này đi chơi với mọi người đi”. Nguyễn Anh quay đầu qua phía nàng mà nói.

Lát sau, một nụ cười hiện lên trên đôi môi Hiền Linh.

....

Nghe được là phở, thậm trí bên cạnh nàng Thảo Mai còn có chút nuốt nước bọt, đúng là không hổ danh ăn hàng mà.

Nhưng đây đã hình thành một thói quen rồi, Nguyễn Anh cũng không thấy nó có vấn đề gì cả, vậy nên cũng chả cần phải bỏ nó đi làm gì.

Lắc đầu, Nguyễn Anh không nói gì, đi theo sau Hiền Linh mà bước ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một buổi tối cứ vậy mà trôi qua, mỗi người lại mang trong mình một suy nghĩ khác nhau, chờ đợi ngay mai tới.

Đứng sau nàng, Nguyệt Thanh dùng một cái quái lạ ánh mắt mà nhìn Hiền Linh, Hiền Linh cũng vậy, hai người nhìn nhau một lát, vậy mà cùng nhau nhẹ mỉm cười.

“Đương nhiên, nếu chị không bận”.

“Bịch, bình”. Tiếng thang lầu vang lên, có vẻ như có người đang đi lại, Hiền Linh cũng nghe được tiếng động này, ánh mắt nhìn lên cầu thang.

Tính cứ vậy đứng dậy, đi trở về quán quà phê của mình, nàng lại bị một giọng nói ngăn cản bước chân.

Đương nhiên đây chỉ là một đánh giá chủ quan, dựa trên số ít người mà thôi.

“Mọi người ý kiến thế nào”. Không lật tức đáp lời Thảo Mai, thay vào đó đưa ra sự lựa chọn ngược lại cho mọi người.

Nụ cười vui vẻ của Hiền Linh chính là minh chứng tốt nhất, Thảo Mai nhẹ thở ra một hơi, tuy không biết Nguyễn Anh đã làm gì, nhưng ít nhất thì Hiền Linh đã không còn như vừa rồi như vậy thương tâm.

“Được rồi, vậy thì đi ngủ thôi, mai còn có cái cần tham giự sự kiện nữa a”. Thảo Mai tiếp tục bồi tiếp nói, có vẻ như không hoàn thành việc lôi kéo Hiền Linh đi lên, cô gái này sẽ không dừng lại.

Ở một bên, Quỳnh Nga nghe vậy có chút cứng ngắt, vốn dĩ mục đích hôm qua cô đến đây cũng vì Hiền Linh, nhưng vì vài cái hài hước lí do, nàng đã ngủ qua đêm tại đây, đến nay, khi họ nói cùng nhau đi, nàng không hiểu có chút gì đó mất mát.

Hành động trao đổi của cả hai tương đối bí ẩn, Thảo Mai vì không để ý lắm, không nhìn thấy được.

Không biết có phải hôm qua nguyên nhân không, hôm nay ai cũng dậy sớm, Nguyễn Anh vừa đi xuống đã thấy được mọi người đã đang ngồi đây hết với nhau rồi.

“Mình có bị coi là người phụ nữ quá phóng túng không”. Quỳnh Nga không tự chủ được suy nghĩ về việc này, theo một lẽ thường tình, trừ khi có quan hệ cực kì thân cận mới đến việc cùng nhau một nhà, chứ chưa nói đến hai người mới chỉ có quan hệ chưa đến một ngày.

Nhìn những thiếu nữ trước mặt, Nguyễn Anh mở miệng dò hỏi.

Để mà nói cũng thật lạ, có phải con gái Hà thành quá phóng túng không, không nói đến Hiền Linh có thể hiểu được, nhưng tại sao Quỳnh Nga, người còn chưa quen mọi người được 1 ngày, vậy mà dám ngủ tại nhà của người lạ như vậy.

“Đi ăn sáng trước rồi đi, hãy đến đấy rồi ăn sáng”.

Rất nhanh, thân ảnh của hai người phụ nữ xuất hiện trước mặt nàng, đây không phải là Thảo Mai cùng Nguyệt Thanh sao.

Không cho Hiền Linh từ chối, Thảo Mai dắt theo Hiền Linh theo mình, Nguyệt Thanh cũng nở một nụ cười mà đi theo đằng sau hai người này.

Thảo Mai đi trước, tiến đến bên Hiền Linh, nhỏ giọng thì thầm.

Thảo Mai nhìn về phía Nguyễn Anh, ánh mắt khát vọng thấy rõ, làm gì thì làm, cứ ăn trước, lo cái bụng ấm cái thân thì mới có sức lực được.

“Có thể chứ”.

“Mọi người chuẩn bị xong chưa, chúng ta hôm nay còn có sự kiện phải tham gia đo”. Nguyễn Anh nói

Lại qua đến một ngày mới, hôm nay, chính là ngày cuối cùng Nguyễn Anh ở lại Hà thành, nhớ hôm trước mới đến còn gặp đủ các loại sự kiện, vậy mà sắp phải trở về rồi.

Nói rồi bước vội ra bên ngoài, để lại trong nhà còn một mình Nguyễn Anh.

Quay đầu, nhẹ cúi đầu về phía Nguyễn Anh, Hiền Linh nhẹ nhàng mà nói.

Còn về chính chủ thì sao, Quỳnh Nga hôm qua cũng không hiểu tại sao mình lại ngủ lại, chỉ là khi được Hải Ninh dắt lên phòng, vậy mà vì đọc cái kia hợp đồng, Quỳnh Nga ngủ lúc nào không hay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nay cũng là buổi cuối cùng rồi, nếu có cơ hội và thời gian, làm sao mà nàng không muốn thử phở nơi đây chứ, dẫu gì nàng cũng là một ăn hàng.

Mừng rỡ trong lòng, đây không phải là điều Quỳnh Nga mong muốn sao, nhưng cũng không thể quá thể hiện rõ nét cảm xúc ra mặt.

Ánh mắt của Quỳnh Nga, làm sao mà thoát khỏi được tầm nhìn của Nguyễn Anh, có chút quái lạ mà nhìn cô gái này.

“Phở sao”. Nguyễn Anh lẩm bẩm. Đúng vậy, đã có cơ hội đến đây, thì cũng nên thử nó vậy, xem xem phở nơi đây có gì đặc sắc.

Hải Ninh đáp lời Nguyễn Anh, nói ra ý kiến của mình, nàng khéo léo hướng mọi người đến với bữa sáng trước khi làm việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thế đi ăn sáng trước đi, dù gì thì đến đấy rồi, thì có khi muốn ăn sáng cũng chả được. Thời gian cũng khá dư dả, đủ để ăn bát phở Hà thành”.

Mọi người cũng đồng ý với ý kiến của nàng, sáng dậy vào một ngày mát lành, với thời tiết hơi se se lạnh, thì làm bát phở, quá là chuẩn bài.

Ngược lại, dưới phòng khách kia, Hiền Linh đang ngơ ngác đững sững tại chỗ.

“Ok đi thôi”. Vẫn quen thuộc là Thảo Mai, kể từ khi về đến, cô như thành người cầm chịch cái nhóm này, nếu để ý hầu như lúc nào người mở đầu cũng là cô bé này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Anh gật đầu, mọi người cùng nhau đi ra bên ngoài, là người có trách nhiệm khóa cửa Nguyễn Anh là người đi cuối, cùng còn chưa bước ra ngoài Hiền Linh.

Vừa rồi tình huống diễn ra chưa đến 10s, không ai biết được, chỉ có 2 người biết được mà thôi.

Nên là vừa mới thấy Nguyễn Anh, khuôn mặt của cô gái đã ửng đỏ vô cùng, trong đầu óc suy nghĩ.

Chương 132: Đặc Sắc Hà Thành, Tại Sao Không?

“Sao rồi, có bị Nguyễn Anh bắt nạt không”. Thảo Mai không hề quan tâm đến Nguyễn Anh có mặt ở đây hay không, cứ như chỗ không người mà nói.

Nguyễn Anh mà biết suy nghĩ của nàng chắc chắn sẽ cười to mà thôi. Phụ nữ phóng túng, Nguyễn Anh còn thích nữa là nhưng với một điều kiện, đó chỉ là phóng túng với Nguyễn Anh mà thôi.

Đúng khi mọi người vừa bước ra, khi khoảng cách của Nguyễn Anh cách cửa ra vào tầm 5m, Hiền Linh bất ngờ dừng bước chân lại.

Còn đối với Nguyễn Anh, cậu nhóc này đang ngủ mê man, với giấc mộng có chút đồi trụy của mình.

Nguyễn Anh lật tức phi lên giường mà nằm, cảm thụ chăn ấm đệm êm mà sung sướng.

Thật ra là con bé này muốn thử bát phở Hà thành ra sao mà thôi, tại mấy hôm trước toàn ăn tạm đồ ăn mà thôi.

Nguyễn Anh hoàn thành công tác vệ sinh cá nhân, di chuyển xuống lầu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Đặc Sắc Hà Thành, Tại Sao Không?